Quan Gia

Chương 1035: Chương 1035: Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước rất hoành tráng của tỉnh Liêu Trung




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1035: Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước rất hoành tráng của tỉnh Liêu Trung 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

 

Sự tiếp đãi của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện tỉnh Liêu Trung rất theo quy tắc, không nồng nhiệt quá mà cũng không lạnh nhạt quá. 

Đoàn của Cục trưởng Lưu gồm 11 người xuống sân bay An Bắc. Ủy ban Nhân dân tỉnh Liêu Trung phái một Phó Chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tỉnh họ Tô đến sân bay để đón tiếp. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện được thành lập vào tháng 2 năm nay. Theo sau đó, Ủy ban nhân dân các tỉnh thành, các khu tự trị cũng lần lượt thành lập nên một văn phòng như vậy. Đó chính là sự coi trọng công tác thay đổi chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước, chứ không phải sự mở rộng thiên vị. 

Đối chiếu với cấp bậc của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện, văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của các tỉnh thành, các khu tự trị đều ngang với cấp Giám đốc Sở. Lại có thể thêm một cán bộ cấp Giám đốc Sở, cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở từ 2 đến 4 người, và cán bộ cấp Cục nữa, mấy vị lãnh đạo ở tỉnh lại được một phen nô nức sắp xếp người thân, bằng hữu vào đó, thế chẳng phải là chuyện tốt hay sao? 

Còn về phần công tác của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tiến hành ra sao, đã có văn phòng ở tỉnh đi đầu rồi. Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước không thể chuyên quyền mà cũng không có khả năng để chuyên quyền. 

Tay Phó chủ nhiệm họ Tô khoảng hơn 40 tuổi, ăn bận một cái áo thô trắng ngắn tay, quần tây đen, tóc bóng mượt y như đôi giày mà gã đang đi vậy. Trên mặt gã nở nụ cười rạng rỡ, xem ra là người rất am hiểu quan hệ xã hội. 

- Xin chào Phó Cục trưởng Lưu. Hoan nghênh các đồng chí của Cục Giám sát và Phó Cục trưởng Lưu đến kiểm tra công tác của tỉnh chúng tôi. 

Phó Chủ nhiệm Tô bắt tay Lưu Vĩ Hồng, tươi cười vui vẻ nói rồi tiến hành giới thiệu. 

Nghe thấy chức vụ của gã, thần sắc của Lưu Vĩ Hồng vẫn không có gì thay đổi, Chủ nhiệm Trịnh có vẻ không thoải mái lắm. Xem chừng cuộc tiếp đón này rất cân xứng. Lưu Vĩ Hồng là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, ở tỉnh Liêu Trung này lại phái đến một vị Phó Giám đốc Sở đến để nghênh đón. Nhưng các vị lãnh đạo đầu ngành của tỉnh Liêu Trung này nên hiểu, trên danh nghĩa Lưu Vĩ Hồng là cấp Phó Giám đốc Sở, nhưng thực tế hắn là nhân vật số một của Cục Giám sát. Chỉ có điều do tuổi còn quá trẻ, nên tạm thời lấy thân phận của Phó Cục trưởng thường trực để chủ trì công tác giám sát mà thôi. Tỉnh Liêu Trung của các người kiểu gì cũng phải phái đến một vị Phó Chủ tịch tỉnh hoặc ít ra là một Chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đến sây bay mà đón chứ? 

Như vậy mới đúng là cân xứng. 

Mọi việc ở Cục Giám sát chỉ cần Lưu Vĩ Hồng quyết là được, còn mọi việc của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước ở tỉnh Liêu Trung này, liệu Phó Chủ nhiệm Tô có khả năng làm chủ được không? 

Hơn nữa, liệu các cán bộ của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Liêu Trung có biết trong số những nhân viên trong đoàn của Cục Giám sát còn có cả con gái của Bí thư Tỉnh ủy Trịnh Quảng Nghĩa? 

Sự chậm trễ của tỉnh Liêu Trung như vậy đúng là không vuốt mặt không nể mũi, không chỉ riêng không nể mặt Lưu Vĩ Hồng mà còn ngấm ngầm không nể mặt Trịnh Quảng Nghĩa. 

Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước này được lắm! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười bắt tay cùng Phó Chủ nhiệm Tô rồi lần lượt giới thiệu các thành viên trong đoàn. Lần đến nghiên cứu khảo sát ở tỉnh Liêu Trung này, Lưu Vĩ Hồng đích thân dẫn đầu, theo sau là Trưởng phòng Giám sát 2 Long Vũ Hiên, Phó Trưởng phòng Liễu Tề, Phó Cục trưởng Cục Điều tra thống kê Trịnh Hiểu Yến cùng nhiều người khác. Tất cả đều đến cùng một lúc, có thể nói đây là một đoàn tinh binh mãnh tướng. 

Đối với đám người Long Vũ Hiên, Liễu Tề, Phó Chủ nhiệm Tô theo phép lịch sự chỉ gật đầu mỉm cười, đến lúc bắt tay cùng Trịnh Hiểu Yến, nụ cười trên khuôn mặt Phó Chủ nhiệm Tô khác biệt hẳn, nụ cười vẻ nịnh bợ, gã cũng cúi người xuống thấp hơn. 

- Xin chào, xin chào, Phó Cục trưởng Trịnh. Hoan nghênh, hoan nghênh! 

Rất hiển nhiên, Phó Chủ nhiệm Tô biết rất rõ cô gái vô cùng xinh đẹp, mỹ miều mà gã đang bắt tay đó có thân phận ra sao. Ủy ban nhân dân tỉnh dù có huênh hoang khoác lác như thế nào, không coi Phó Cục trưởng Lưu và Phó Cục trưởng Trịnh ra sao thì Phó Chủ nhiệm Tô không có bản lĩnh làm như vậy. Hai người này, hắn không thể động đến. 

Thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến vốn dĩ không muốn gây khó dễ cho Phó Chủ nhiệm Tô, nhưng cũng cảm thấy khó chịu. Cô không phải là người có thể nhẫn nhịn được, nên vừa đưa tay ra bắt liền rút ngay về, cười nhạt hỏi: 

- Phó Chủ nhiệm Tô, công việc của Chủ nhiệm Lý Bảo Lương chắc bận lắm nhỉ? 

Chủ nhiệm Lý Bảo Lương chính là nhân vật số 1 của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Liêu Trung. 

Đương nhiên là Phó Chủ nhiệm Tô không thể ngờ Trịnh Hiểu Yến lại đưa ra câu hỏi này. Theo một số “quy tắc ngầm” trên chốn quan trường, thì cho dù Trịnh Hiểu Yến có bất mãn với văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tỉnh thì cũng sẽ không thể hiện ngay lập tức như thế, mà sẽ chỉ ngấm ngầm hành động, chẳng hạn như sau khi về rồi, sẽ thông báo một số thông tin thị phi với các vị lãnh đạo của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của quốc vụ viện. Hoặc khi chỉ gặp gỡ riêng với nhau sẽ tiện thể nói ra gì đó, coi như là mách lẻo. 

Còn về mặt tổng thể, vẫn phải tiến hành theo đúng tiến trình. 

Không ngờ Trịnh đại tiểu thư lại là trường hợp ngoại lệ, hỏi ngay trước mặt rất nhiều người. 

Phó Chủ nhiệm Tô sững người một lát, rồi vội giả lả cười: 

- Thành thật xin lỗi Phó Cục trưởng Trịnh, chẳng may Chủ nhiệm Lý lại vừa đi xuống tuyến dưới để điều tra, nghiên cứu nên không kịp đến, nên có ủy thác cho tôi đến nghênh tiếp Phó Cục trưởng Lưu và Phó Cục trưởng Trịnh. Đến trưa nhất định Chủ nhiệm Lý sẽ về đến nơi. 

Đúng là nói nhăng nói cuội! 

Cục Giám sát muốn đến tỉnh Liêu Trung để nghiên cứu giám sát, hôm qua đã ra thông báo cho văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Liêu Trung rồi, trong thông báo cũng đã ghi rõ những ai sẽ đến, lúc nào đến, tất cả đều ghi rõ rành rành. Làm sao có chuyện Lý Bảo Lương chẳng may vừa xuống tuyến dưới để kiểm tra nghiên cứu chứ? Mà cho dù có thật là như thế thì tỉnh Liêu Trung rộng lớn như vậy, đi đến tuyến dưới xa xôi như thế, thì phải mất cả buổi sáng cộng thêm cả buổi chiều hơn hai mươi tiếng đồng hồ thì Lý Bảo Lương mới có thể về tỉnh kịp. 

- Ha ha, Chủ nhiệm Lý làm việc công, phụ trách công việc rất cẩn thận, rất đáng để chúng tôi học hỏi! 

Trịnh đại tiểu thư vẫn cười nhạt như vậy, nói móc Phó Chủ nhiệm Tô. 

Phó Chủ nhiệm Tô càng xấu hổ. 

Xem ra lần này đã đắc tội thật rồi, đã không chịu tìm hiểu tính cách của Trịnh đại tiểu thư trước. Nói ra kể cũng lạ, người ta đường đường là con nhà khuê các của Bí thư Tỉnh ủy, cho dù có vì việc tư mà đến An Bắc thì chỉ sợ đến Lý Bảo Lương cũng phải vội vội vàng vàng mà chạy đến sân bay mà đón ấy chứ, mà cho dù là đích thân ông Chánh Văn phòng Tỉnh ủy đến đón cũng còn chưa đủ. 

Trên chốn quan trường, không phải từ lâu đã phải coi trọng đến mối quan hệ qua lại sao? 

Càng không cần phải nói, lại còn cả công tử thứ hai nhà họ Lưu cũng đến nữa chứ. 

Xem ra nhất định phải tìm biện pháp để “giải cứu” mới được. Lúc này tự dưng lại đi học giận “hai vị con ông cháu cha của Đảng”, chỉ sợ sau này không dọn nổi chiến trường. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười nói: 

- Phó Chủ nhiệm Tô, đối với tình hình của tỉnh Liêu Trung chúng tôi không được rõ ràng lắm, xin các đồng chí của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh và Phó Chủ nhiệm Tô chỉ giáo nhiều hơn mới được! 

Thấy Lưu Vĩ Hồng cất tiếng, Trịnh Hiểu Yến liền im ngay. 

Quy tắc của người khác có thể không tuân thủ, nhưng riêng quy tắc của Lưu Vĩ Hồng, Phó Cục trưởng Trịnh cũng không dám tùy ý vi phạm. 

- Không dám, không dám. Phó Cục trưởng Lưu đã quá khách sáo rồi. Phó Cục trưởng Lưu và các đồng chí trong Cục Giám sát đến đây chỉ đạo công tác, đối với văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tỉnh chúng tôi đã là một sự khích lệ và giúp đỡ rất to lớn. Tôi xin được thay mặt văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tỉnh bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đối với việc đó. Phó Cục trưởng Lưu, xin mời! Sếp Long, sếp Trịnh, sếp Liễu, xin mời!  

Phó Chủ nhiệm Tô liên miệng nói những lời khiêm tốn, gã cũng không dám ở đó mà giằng dai nữa, liền nhanh chóng mời mọi người lên xe. 

Chiếc xe đến đón cũng giống như cấp bậc của người được phái đến đón đoàn. Đó là một chiếc xe Audi màu đen dạng trung và hai chiếc xe khách. Tất cả đều treo biển của Ủy ban nhân dân Tỉnh. 

Phó Chủ nhiệm Tô mời Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến lên chiếc Audi nhỏ, còn bản thân gã ngồi chỗ phụ lái. Long Vũ Hiên và các nhân viên khác thì ngồi trên hai xe khách kia, cứ lần lượt theo cấp bậc mà ngồi. Vốn gã cũng muốn mời Long Vũ Hiên ngồi chiếc Audi này, nhưng vì xe nhỏ quá, Lưu Vĩ Hồng lại cao to, nếu như 3 người cùng ngồi ở ghế sau chật chội, e rằng lại là bất kính. Nên Phó Chủ nhiệm Tô quyết định, “đắc tội” với Long Vũ Hiên được chứ không thể “đắc tội” với vị đại tiểu thư “chua ngoa, đánh đá” Trịnh Hiểu Yến này được. 

Huống hồ Trịnh Hiểu Yến cũng là người có thân phận, vẫn là chủ nhiệm văn phòng của Cục Giám sát. Từ những ý nghĩa đó mà nói thì Trịnh Hiểu Yến thật ra là thư ký của Lưu Vĩ Hồng, nên phải tháp tùng theo lãnh đạo, để còn có thể phục vụ, giúp đỡ lãnh đạo bất cứ lúc nào. 

Cũng chỉ cậu hai nhà họ Lưu mới đủ tư cách có “thư ký” hoành tráng như vậy. 

Dường như Lưu Vĩ Hồng không mấy để tâm đến chuyện chậm trễ của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tỉnh, mà hắn đang có vẻ rất háo hức ngắm quang cảnh hai bên đường. 

Thành phố An Bắc thuộc về đồng bằng Đông Bắc, tuyến đường chính đi thông từ sân bay đến nội thành rất rộng và thẳng, hai bên đường có thể được thấy rất nhiều những ống khói cao ngất trời, nhưng lại hiếm thấy khói bốc lên từ đó. Từ điều đó có thể thấy rất nhiều Nhà máy vẫn chưa đi vào hoạt động. Thỉnh thoảng Lưu Vĩ Hồng lại quay sang hỏi Phó Chủ nhiệm Tô về tình hình của những nhà máy này. 

Đây lại là một chuyện không ngờ được. 

Rõ ràng Phó Chủ nhiệm Tô không hề hiểu tình hình của những nhà máy này, nên gã ngần ngừ mãi mà không trả lời được. Trước đó, Phó Chủ nhiệm Tô vốn không công tác ở một bộ máy quản lý doanh nghiệp tương tự như vậy, mà chỉ là một Trưởng phòng của Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Sau khi văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tỉnh thành lập, thì Phó Chủ nhiệm Tô được thăng chức lên một cấp, hưởng đãi ngộ cấp Phó Giám đốc Sở. Mà ở trong văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tỉnh này gã cũng không phụ trách công tác nghiệp vụ. 

- À à, Phó Cục trưởng Lưu, đúng là ngài đã ra đề khó cho tôi rồi. Đối với tình hình của những nhà máy này, thật sự tôi không rõ lắm. Ở đơn vị, tôi chỉ chủ yếu phụ trách công tác tiếp đón mà thôi. 

Phó Chủ nhiệm Tô nói có chút xấu hổ. 

- À, tôi xin lỗi. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói, quả nhiên cũng không hề hỏi thêm gì nữa. 

Phó Chủ nhiệm Tô dù sao cũng không phải là nhân vật số 1 của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tỉnh, nên lời giải thích này tạm chấp nhận được. 

Bỗng chốc, trong xe trở nên yên lặng. 

Chẳng mấy chốc, xe đã đi vào thành phố. Trịnh Hiểu Yến rất hưng phấn, ngồi trong xe ngó nghiêng xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố An Bắc này. Hiện thành phố này đang chịu sự quản lý của ông cụ nhà cô. 

Phó Chủ nhiệm Tô bắt đầu giới thiệu tình hình của thành phố. Về vấn đề này thì gã lại rất am hiểu, giới thiệu rất tỉ mỉ, lưu loát. Đối với những câu hỏi của Trịnh Hiểu Yến, gã trả lời trôi chảy. 

Sau khoảng hơn 40 phút, đoàn xe mới tới được “nhà khách Hồng Nghi”. Xem ra quy mô của nhà khách này cũng không lớn lắm. Đó chỉ là một tòa nhà chính 6 tầng, xung quanh là tòa nhà 4 tầng, nhưng phong cảnh cũng không tệ lắm. 

Phó Chủ nhiệm Tô bèn giải thích: 

- Phó Cục trưởng Lưu, Cục trưởng Trịnh, đây là nhà khách cố định của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chúng tôi. Điều kiện ăn ở cũng tạm được, không gian yên tĩnh. Đối đãi như vậy xin được lượng thứ. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói:  

- Phó Chủ nhiệm Tô khách sáo rồi. Chúng tôi đến đây chủ yếu là để nghiên cứu, điều tra. Chúng tôi chỉ cần không gian yên tĩnh tiện cho công việc là tốt rồi. Còn những cái khác chúng tôi không để ý lắm. 

- Vâng, vâng. Xin mời Phó Cục trưởng Lưu, Cục trưởng Trịnh, xin mời mọi người! 

Giống như Phó Chủ nhiệm Tô đã giải thích, điều kiện của nhà khách Hồng Nghi quả nhiên chỉ là tạm được, thậm chí còn không bằng nhà khách Sở Giang ở thành phố Cửu An. Nói về quy mô thành phố thì thành phố Cửu An đương nhiên không thể so sánh được với thành phố An Bắc, nhưng nhà khách Sở Giang là nhà khách cao cấp nhất của thành phố Cửu An. Mọi người đã quen ở đó, còn nhà khách Hồng Nghi ở thành phố An Bắc này chỉ e mọi người không thể hòa nhập được. 

Cơn giận của Trịnh Hiểu Yến lại bốc lên. 

Bọn người của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Liêu Trung này quả nhiên to gan thật! 

Vẫn thấy Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh, không thể hiện gì. Trịnh Hiểu Yến đành phải nhẫn nhịn nuốt cục giận xuống. 

Được, để xem các người hoành tráng như thế đến lúc nào! 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.