Chu Kiến Quốc dựa vào lưng ghế, hai hàng lông mày cau chặt thấp giọng nói.
Đây không phải trong nhà Chu Kiến Quốc mà đang ở trong văn phòng bí thư Huyện ủy. Hiện tại Chu Kiến Quốc còn chưa chính thức làm thủ tục chuyển giao công việc cho Mộ Tân Dân, vẫn còn ở lại Lâm Khánh vài ngày, đem một ít sự tình xử lý xong mới có thể đi Đại Ninh nhậm chức.
Sở dĩ không nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng ở nhà mà lại ở văn phòng, là vì thời điểm này thật không biết có bao nhiêu khách nhân đang đến nhà chờ đợi gặp hắn nói chuyện. Chu Kiến Quốc không phải điều động theo phương thức bình thường, mà là thăng chức. Mặc dù thành phố Đại Ninh không quản tới địa khu Hạo Dương, nhưng quốc gia thực hiện chính sách chính là lưu quan chế. Ai biết khi nào Chu Kiến Quốc lại “giết về” Hạo Dương nữa đây? Đến lúc đó nếu thật quay lại, không phải bí thư thì là chuyên viên. Bây giờ liên lạc một chút cảm tình với Chu Kiến Quốc, thật sự là cần thiết, để sau này có gặp lại, có thể tự xem mình là bộ hạ cũ của Chu bí thư hoặc là Chu chuyên viên.
Ở trong quan trường, chỉ cần thượng cấp lãnh đạo nhớ rõ anh, có ấn tượng tốt với anh, chính là “tài phú” lớn nhất.
Chu Kiến Quốc cảm thấy được có mấy lời cần phải câu thông với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nhìn Chu Kiến Quốc dò hỏi.
Hắn ngồi đối diện bàn công tác của Chu Kiến Quốc. Với quan hệ giữa hai người mà nói, ngồi thế nào cũng không có vấn đề gì.
Chu Kiến Quốc rít một hơi thuốc, nhíu mày nói:
- Mộ Tân Dân này, tôi có hiểu hắn một chút, là một cán bộ rất bảo thủ. Trong Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, xem như có chút danh khí. Rất nhiều người phụ trách tòa soạn báo đều bị hắn phê bình qua. Có chút người phụ trách tòa soạn nếu so cấp bậc còn cao hơn hắn, hắn vẫn không có chút lưu lại mặt mũi cho người ta.
Tình huống này Lý Hâm không nói cho Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc đã tìm hiểu tới. Hắn có chút chiến hữu đang ở tại Đại Ninh, chỉ như vậy đủ thấy Chu Kiến Quốc rất chú ý đối với người kế nhiệm của mình. Nguyên nhân chú ý chính là bởi vì Lưu Vĩ Hồng. Bằng không Chu Kiến Quốc đã rời chức, Mộ Tân Dân có bảo thủ hay cởi mở cũng thế, không có liên quan gì với hắn.
Đây cũng đã chứng minh Chu Kiến Quốc là một người nói nghĩa khí.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, khó trách Mộ Tân Dân lăn lộn trong quan trường cả đời, đã năm mươi mấy tuổi chỉ là một cấp Chính Xử. Tính tình thối như vậy, có thể thăng quan mới là lạ. Bất quá một nỗi nghi ngờ lập tức xông lên trong lòng Lưu Vĩ Hồng: Một người như Mộ Tân Dân, một vị lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy, làm sao lại đồng ý đảm nhiệm chức bí thư Huyện ủy Lâm Khánh?
Điều này không hợp với quy tắc trong quan trường.
Tuy rằng bí thư Huyện ủy cũng là cấp Huyện Xử, nhưng so với trưởng bình bình thường của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy trọng lượng lại cách biệt một trời, hoàn toàn không thể sánh bằng. Trong tỉnh bình thường chắc sẽ không đem một cán bộ có tính cách cực đoan phóng tới vị trí trọng yếu như vậy, phải cần suy nghĩ cho trăm vạn quần chúng của huyện Lâm Khánh.
Bên trong này chẳng lẽ có vấn đề gì?
Bất quá Lưu Vĩ Hồng vẫn chưa đẹp loại lo âu này biểu hiện ra ngoài. Chu Kiến Quốc phải rời khỏi Lâm Khánh, không cần làm cho hắn quá lo lắng.
Hắn sẽ phải đảm nhiệm chức vụ mới, thật chưa chắc thoải mái. Với tư lịch quan trường của Chu Kiến Quốc, nếu ứng đối cục diện vô cùng phức tạp của thành phố Đại Ninh, nhất định phải rất cố hết sức. Trưởng ban tổ chức Thành ủy, cũng không phải dễ làm, nếu không phải loại người mạnh mẽ thật không thể làm nổi.
Vị trí này đối với con đường làm quan ngày sau của Chu Kiến Quốc rất trọng yếu. Biểu hiện tốt thì tiền đồ vô cùng tận, Lưu Vĩ Hồng ở phía sau xuất thêm khí lực cho hắn, cho hắn tiếp nhậm một địa khu hoặc một thành phố, sẽ không khó. Nếu biểu hiện không tốt, không biết tiến tới, vậy phải đứng sang bên. Bên phía Chính Hiệp sẽ có vị trí cho hắn ngai mãi sau này.
Hi vọng Chu Kiến Quốc có thể nhanh chóng thích ứng!
- Bí thư, tư tưởng bảo thủ cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Ít nhất nói rõ Mộ bí thư là một cán bộ vững vàng. Lâm Khánh là điển hình xây dựng công tác Đảng, tôi nghĩ thượng cấp để Mộ bí thư đến Lâm Khánh chủ trì công tác, chính là muốn bảo trụ điển hình này sẽ không bị thay đổi chất.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.
Chu Kiến Quốc liếc mắt nhìn hắn thở dài nói:
- Vĩ Hồng, cậu thật đúng là rộng lượng!
Nhiều khi Chu Kiến Quốc có chút xem không hiểu người cấp dưới trẻ tuổi này, không biết trong lòng hắn rốt cục đang suy nghĩ chuyện gì. Nhưng Chu Kiến Quốc tín nhiệm Lưu Vĩ Hồng lại trở nên càng ngày càng vô điều kiện.
Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:
- Bí thư, người đã đến đây, chúng ta cũng không thay đổi được sự thật này, chỉ đành hết thảy nhìn về phía trước. Mặc kệ tư tưởng của Mộ bí thư là cải cách hay bảo thủ, nhưng có một chuyện không thay đổi, chính là làm quan thì phải tạo phúc một phương. Nếu hắn thiệt tình thành ý vì quần chúng Lâm Khánh thực hiện việc mưu phúc lợi, tôi sẽ ủng hộ hắn. Nếu không phải như vậy, tôi cũng sẽ cố gắng làm tốt công tác bản chức của chính mình. Bất kể như thế nào, vì mưu phúc lợi cho quần chúng sẽ không sai.
Chu Kiến Quốc nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Vĩ Hồng, không đơn giản như vậy đâu. Tôi có đề nghị, khu Giáp Sơn của cậu muốn hợp tác với mỏ than Tư Châu kia tạm thời nên hoãn lại một chút đi. Chuyện này chưa từng có tiền lệ, tôi lo lắng sẽ có người đem ra làm cớ, không phù hợp chính sách hiện hành thôi.
Đây mới là chủ đề mà hôm nay Chu Kiến Quốc muốn nói với Lưu Vĩ Hồng.
Chuyện Giáp Sơn cùng mỏ than Tư Châu cùng hợp tác khai thác mỏ, ở trong huyện cùng trong tỉnh đều không có thái độ minh xác, Lưu Vĩ Hồng liền tự mình quyết định. Nguyên bản Chu Kiến Quốc cũng không dự đoán được bản thân mình lại được điều động nhanh như vậy, vì thế vẫn chưa ngăn trở. Căn bản mà nói hắn cũng tán thành cách giải quyết này của Lưu Vĩ Hồng. Bất kể như thế nào đều là vì phát triển cho khu Giáp Sơn, lại hợp tác cùng mỏ than quốc doanh, không phải hợp tác với mỏ than tư nhân, chỉ cần thượng cấp không can thiệp, vấn đề cũng sẽ không quá lớn.
Chờ khi mỏ than Giáp Sơn làm ra, nếu hoạt động tốt, gặp được hiệu quả và lợi ích, đến lúc đó trong huyện phát xuống văn kiện, xác nhận một chút, cấp trên thấy đây là một chuyện tốt, nói không chừng cũng sẽ chấp nhận, không hề truy cứu. Hiện giờ toàn quốc gia cùng xã hội, đều bị vây trong thời kỳ thay đổi kịch liệt, văn kiện chính sách cũng không phải luôn không thay đổi. Có lẽ chuyện này làm rõ ra, đến lúc đó lại có thể trở thành một điển hình mới thì sao?
Nhưng người định không bằng trời định, một tờ điều lệnh trong tỉnh đem Chu Kiến Quốc điều đi, chuyện này liền phiêu lưu.
Tình hình hợp tác còn đang trong lúc thăm dò, vẫn chưa tiến hành tới giai đoạn thực chất, hiện tại dừng lại cũng không có bao nhiêu tổn thất, lại có thể lẩn tránh phiêu lưu có thể tồn tại.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng cau lại, nói:
- Tạm thời không cần phải dừng lại. Nếu Mộ Tân Dân không chịu nhìn theo tình hình thực tế của khu Giáp Sơn, vậy cũng không cần để ý tới hắn!
Lời này nghe vào làm Chu Kiến Quốc sửng sốt.
Tính tình của Lưu Vĩ Hồng lại phát tác sao? Giống như chỉ cần là chuyện hắn đã nhận định, vô luận là ai, đều trở ngăn không được. Trần Sùng Tuệ như thế, Mễ Khắc Lương cùng Trần Văn Đông cũng vậy. Nhưng Mộ Tân Dân vượt hẳn mấy người kia. Ít nhất hắn từng là một vị lãnh đạo chủ yếu của Tỉnh ủy. Đây là bóng lưng mà Trần Sùng Tuệ cùng mấy người Mễ Khắc Lương không thể trông theo.
- Vĩ Hồng, không thể xúc động như thế. Mộ Tân Dân vừa mới đến nhậm chức, thượng cấp khẳng định ủng hộ hắn.
Chu Kiến Quốc thật khó hiểu nhắc nhở một câu.
Đây cũng là lệ thường trong quan trường. Nếu thượng cấp nhâm mệnh Mộ Tân Dân làm bí thư Huyện ủy, khẳng định phải có sự ủng hộ cho hắn. Nếu hắn vừa lên nhậm chức, Lưu Vĩ Hồng lại cùng hắn đối nghịch, trước tiên đã đuối lý ba phần. Đánh lên trên quan tòa, người ta đều sẽ đồng tình Mộ Tân Dân trước tiên. Dù Lưu Vĩ Hồng có được Lý Dật Phong cùng Lục Đại Dũng làm chỗ dựa, cũng thật khó làm.
Thường thường quan viên mới nhậm chức, đều phải đốt người lấy uy, lấy một hai người khai đao lập uy. Có vẻ như Lưu Vĩ Hồng là một đối tượng rất không tệ, bí thư Khu ủy phân lượng thật đủ. Còn là thân tín của bí thư Huyện ủy tiền nhiệm, chỉ cần đem Lưu Vĩ Hồng áp đảo, uy vọng của Mộ Tân Dân lập tức được tạo dựng lên.
Chính yếu chính là tính cách của Lưu Vĩ Hồng thật dễ dàng để cho hắn trở thành “đối tượng được chọn lựa” đầu tiên cho Mộ Tân Dân…
Thật đau đầu!
Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói:
- Bí thư, tôi nghĩ thượng cấp lãnh đạo biết thế nào là sai trái. Chỉ cần điểm xuất phát của chúng ta thật tốt, là vì mưu phúc lợi cho quần chúng Giáp Sơn, vấn đề sẽ không lớn. Hơn nữa Mộ bí thư mới đến, cũng phải làm quen tình huống một chút, sẽ không đến mức vừa đến liền khoa tay múa chân với việc xây dựng trong địa phương.
Sở dĩ Lưu Vĩ Hồng kiên cường như vậy, là vì vị đại nhân vật thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn tại Minh Châu sẽ lập tức nhận công tác trong Quốc Vụ Viện, ở kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng, từng đọc qua bộ sách giảng thoại của hắn.
Để đại hình mỏ than quốc doanh xuất ra ngoài, nhận thầu mỏ, giải quyết công việc làm, chính là lời đề nghị của vị thủ tướng có thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn kia nói ra. Nguyên ở thế giới này, chỉ cần Hồng lão thực sự đi vào công tác trong Quốc Vụ Viện, phương thức suy nghĩ của hắn chắc sẽ không có biến hóa rất lớn.
Hai hàng lông mày của Chu Kiến Quốc càng cau chặt hơn, nói:
- Vĩ Hồng, cậu đừng quên, còn có một người không phải là mới đến!
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, Chu Kiến Quốc đang nói tới ai!
Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa.
Đặng Trọng Hòa từng bị Lưu Vĩ Hồng va chạm qua vài lần, trên mặt không nói nhưng trong lòng có lẽ đang hận thù. Trước kia trở ngại Chu Kiến Quốc che chở Lưu Vĩ Hồng, không tiện phát tác. Hiện giờ Chu Kiến Quốc đi rồi, Mộ Tân Dân nhậm chức, băn khoăn dĩ nhiên không còn tồn tại. Nói không chừng không đợi Mộ Tân Dân có động tác, Đặng Trọng Hòa sẽ chủ động liên kết với Mộ Tân Dân lấy Lưu Vĩ Hồng khai đao, “báo thù một mũi tên” trước kia.
Hắn là chủ tịch huyện, xây dựng kinh tế vốn là chuyện hắn quản lý, can thiệp vào công tác xây dựng của khu Giáp Sơn, thập phần danh chính ngôn thuận.
Căn cứ sự hiểu biết của Chu Kiến Quốc đối với hắn, lòng dạ người này quá sâu, vô cùng có khả năng làm như thế.
Lưu Vĩ Hồng liền nở nụ cười.
Chu Kiến Quốc có thể nghĩ đến Đặng Trọng Hòa, đủ thấy một năm làm bí thư Huyện ủy không uổng phí. Chu Kiến Quốc đã càng ngày càng hiểu được đủ loại kỹ xảo đấu tranh trên quan trường hàng ngày. Xem ra nếu đến thành phố Đại Ninh, rất nhanh sẽ thích ứng.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà uống một ngụm, cạn chén, liền rướn cổ nhìn chén trà của Chu Kiến Quốc, đứng dậy cầm chén trà của Chu Kiến Quốc đi rót đầy, tự rót cho mình, lại đi tới cười nói:
- Bí tư, tôi sẽ cẩn thận. Ha ha, chú về Đại Ninh công tác, cô khẳng định cao hứng, có thể mỗi ngày gặp mặt bác sĩ Chu rồi.
Nhắc tới Chu Ngọc Hà, Chu Kiến Quốc liền cảm thấy thật đau đầu, khoát tay thở dài nói:
- Ai nha đừng nói nữa. Nha đầu kia…hài!
- Làm sao vậy? Nàng không vui sao?
- Cũng không phải không vui. Tôi tới đại học Ninh Thanh thăm nó, bảo nó về nhà ở. Nó bảo hoàn cảnh trong trường học không tệ lắm, thanh tĩnh, lại còn có thể học tốt. Tôi thật kỳ quái, chẳng lẽ ở nhà tôi cùng mẹ nó sẽ không cho nó đọc sách sao? Thật không biết rốt cục nó nghĩ như thế nào.
Chu Kiến Quốc thật buồn bực nói.
- Ha ha, tôi xem bác sĩ Chu nghĩ đúng. Đến lúc đó khách nhân đến nhà chú sợ là không ít đâu.
Chu Kiến Quốc lại liên tiếp lắc đầu thở dài, bộ dáng thật bất đắc dĩ.