Ngâm và chà lưng xong, đoàn người nằm trên giường matxa, tiếp tục hưởng thụ. Vốn dĩ Lý Hâm muốn ngâm thêm một lúc, nào ngờ Vương Thiện cùng Lưu Vĩ Hồng đều không muốn ngâm nữa, hai vị nhị ca này tới cử nghiện thuốc lá, mà hút thuốc ở trong bể tắm nước nóng có mùi lưu huỳnh, hương vị không tốt. Lý Hâm tự nhiên cũng là khách tùy ý chủ.
Vương Thiện vừa hưởng thụ mát xa của nhân viên mát xa, vừa hút thuốc, vẻ mặt hài lòng, hừ hừ hỏi.
- Thôi đi, việc chính sự sáng mai hãy bàn nhé. Hôm nay anh vừa mới đến, nghỉ ngơi một tối đã.
- Khỏi, bây giờ nói luôn đi. Dù sao nằm cũng là nằm rồi, nên kiếm chút chuyện để nói.
Lời này có lí.
Lưu Vĩ Hồng nói nghỉ ngơi một tối cũng là câu nói khách sáo, tuy nhiên Vương nhị người ta cũng không từ gian khổ, tự mình cũng không cần khách khí.
- Là thế này, tôi chuẩn bị làm chợ mô hình lớn, còn muốn xây một khu công nghiệp…
Lưu Vĩ Hồng cơ bản nói một chút về cách nghĩ của chính mình.
- Ừ, đây quả thực là việc chính sự. Chú thiếu tiền phải không?
- Đúng. Tổng dự toán khu thương mại khoảng năm trăm triệu. Anh tìm nhà đầu tư đến nhé.
Lưu Vĩ Hồng đang hút thuốc, hời hợt nói, dường như không phải nói khoảng năm trăm triệu mà là năm xu.
Lý Hâm nghe xong, thầm lắc đầu. Người này, khẩu khí hiện giờ của Lưu Vĩ Hồng là càng ngày càng lớn, miệng cũng càng ngày càng to, hiện nay là Chủ tịch thị xã cấp Huyện, làm công trình so với Tỉnh cũng không kém chút nào. Lý Hâm hiện nay cũng gia tài thuộc hàng chục triệu, ở Đại Ninh cũng thuộc ông lớn một phương rồi, nhưng so với yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng, vẫn còn kém xa.
Vương Thiện suýt chút nữa thì bị sặc khói, hét lên:
- Khoảng năm trăm triệu, cậu xem tôi là ngân hàng hả? Tôi là máy in tiền, cũng in không nổi nhiều tiền mặt như vậy.
- Việc của ngân hàng, đợi một chút hãy nói. Trước hết hãy nói việc đầu tư. Tôi cũng không bảo anh rút tiền của chính mình, chỉ là muốn anh giúp tìm nhà đầu tư, có khó đến vậy không? Đến nỗi gào to như vậy?
Đối với “phản ứng mạnh mẽ” của Vương Thiện, Lưu Vĩ Hồng rất coi rẻ, bĩu môi nói.
Vương Thiện vầng trán đen thùi, thế gian này thay đổi rồi, người nhờ cậy còn ngang tàng hơn người được nhờ! Hình như Vương nhị ca mà không giúp một tay, đúng là không được.
- Ấy ấy, cái gì kêu chuyện ngân hàng đợi chút nữa hãy nói? Không ngờ tôi coi tiền như rác, việc gì đều đổ lên đầu tôi? Tôi nói với chú, tìm nhà đầu tư còn dễ thương lượng, chuyện của ngân hàng, chú đừng có đưa ra! Tôi tuyệt đối không tham dự!
- Vậy, anh đến đây làm chi? Nếu đã như thế thì quên đi, anh vui vẻ ở Đại Ninh vài ngày đi, đến từ đâu thì quay về đó nhé, coi như tôi chưa nói gì. Nếu chỉ riêng việc nhà đầu tư, tôi cũng không dám kinh động Vương nhị ca đại giá!
Lưu nhị ca càng hét to hơn, như là hắn gọi Vương Thiện đến giúp đỡ, là đã cho Vương nhị ca một thể diện lớn bằng trời.
Vương Thiện thật sự hối hận. Sớm biết Lưu nhị không phải là người thường, việc nhỏ cũng không cầu y giúp, nhưng hiện nay theo tình thế này, Lưu nhị hết thảy đều lừa dối, trực tiếp đem Vương thiếu gia coi tiền như rác.
- Lưu nhị, nói nghiêm túc, việc của nhà đầu tư, tôi có thể giúp, khoảng năm trăm triệu tuy hơi nhiều, tìm người giàu có một chút cũng không quá khó. Nhưng tôi cũng biết, việc này tôi không giúp chú cũng không khó khăn gì. Vợ cậu bên kia, ông chủ lớn nhiều vô số kể… nhưng chuyện của ngân hàng, tôi quả thực không tiện nhúng tay, chú cũng biết mà.
Vương Thiện ngồi thẳng người nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói rất nghiêm túc.
Lúc này, Phó thủ tướng Hồng tuy rằng còn chưa kiêm nhiệm giám đốc ngân hàng trung ương, nhưng một xu của ngân hàng cũng giữ rất chặt, Vương Thiện cũng phải kiêng dè chút. Thế tử gia chân chính, rất hiểu được thuận thời thế mà làm, ngân hàng bên đó tin tức rất chặt, bình thường đều không động tới được. Đặc biệt là thân phận của Vương Thiện, càng phải chú ý cẩn thận, không thể để cho người khác nắm được thóp.
- Tôi cũng đã nói rồi, chuyện của ngân hàng đợi nói sau. Yên tâm, không như anh nghĩ như thế, tôi không muốn anh đi vay cho tôi, việc này tự tôi đi làm, không nhọc lòng anh lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng cũng nghiêm túc đáp lại.
Vương Thiện thở phào, chỉ cần không chạm vào ngân hàng, vậy dễ thương lượng. Lưu Vĩ Hồng nói không sai, tìm kiếm nhà đầu tư có thực lực đầu tư khoảng năm trăm triệu quả thực là nhiệm vụ rất khó có thể hoàn thành, đối với Vương Thiện mà nói, cũng không quá khó. Dù sao thân phận của y bày ở đó, công tử của thủ tướng, ít nhiều các ông chủ cũng phải nịnh bợ y thậm chí còn dựa theo sắc mặt của y. Vương nhị thật muốn nói ra câu này, nhóm Chủ tịch đó cũng phải suy nghĩ rõ ràng, tỉ mỉ.
Hơn nữa, khoảng năm trăm triệu là đầu tư, không phải tiền vay. Chỉ cần trung tâm thương mại kia của Lưu Vĩ Hồng bọn họ, thông qua kiểm tra nghiêm ngặt là khả thi, đầu tư này đáng xem xét. Không chừng về sau còn thu được lợi nhuận không tồi, trái lại nhà đầu tư còn cảm tạ Vương nhị ca một lần.
- Được, việc của nhà đầu tư, anh nghĩ cách giúp chú. Đúng rồi, cái trung tâm thương mại đó, đối với tính chất tài chính có yêu cầu gì không?
Vương Thiện quả nhiên trượng nghĩa.
Lý Hâm lại thầm hít một hơi. Nha nội lớn của Bắc Kinh quả thực rất khác người. Nếu để Lý Hâm y giúp việc này, Lý Hâm có thể cũng phải tốn khá nhiều hơi sức. Có lẽ cần đến mấy ông chủ hợp lại, đồng tâm hiệp lực mới có thể góp được khoản lớn này.
- Cái này không yêu cầu. Dù là vốn quốc doanh cũng tốt, tư nhân cũng được, lãi thấp cũng được, chỉ cần là tiền, đều được. Các thao tác doanh nghiệp hóa hoàn toàn của chúng tôi, làm việc đều tuân theo các quy củ thị trường, không làm theo mệnh lệnh hành chính. Hạo Dương muốn phát triển lên nhất định phải đi con đường thị trường hóa thương nghiệp hóa. Dựa vào các mệnh lệnh kinh tế và kế hoạch kinh tế, khó!
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu nói.
Vương Thiện cũng lắc lắc đầu, nói:
- Lưu nhị làm sao quản lí Hạo Dương đó là việc của chú, đừng nói đạo lí lớn như thế với tôi. Tôi đến lần này, chỉ là thuần túy giúp đỡ bạn bè, không phải là phục vụ nhân dân. Nhà đầu tư tôi đi tìm cho chú, nhưng chú cũng phải nói với tôi, bỏ ra khoảng năm trăm triệu để làm trung tâm thương mại gì, rốt cuộc tỉ lệ kiếm tiền được bao nhiêu. Tôi cũng dễ dàng ăn nói lại với người ta, không thể vừa mở miệng là có thể khiến người khác ói ra nhiều tiền như vậy, đó không có hậu.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vuốt cằm, lời này có lí.
- Theo phân tích tính khả thi. Dự án này có thể kiếm được tiền. Đầu tiên, Hạo Dương là thủ phủ Địa khu, chiếm cứ được địa lợi. Hơn nữa Địa khu Cửu An và Thanh Phong bên cạnh đều không có dự án trung tâm thương mại lớn như thế, ít nhất có thể thu hút được người tiêu dùng của hơn chục Huyện Thị xã. Chỉ cần giá cả ưu đãi, đủ các loại hàng hóa, nếu làm tốt khách của vài Thành phố lớn- Hồng Dương, Đại Ninh cũng bị thu hút qua. Đây là thứ nhất. Thứ hai, chính sách lớn cải cách mở cửa của nhà nước đã xác định không còn nghi ngờ, từ nay về sau kinh tế của cả nước luôn duy trì phát triển ở mức độ cao, nhu cầu vật liệu xây dựng, chế phẩm ngũ kim, ngày càng nhiều, tập trung sản phẩm ngũ kim và vật liệu xây dựng, trong 20 năm bảo đảm bán chạy, lâu dài không suy. Thứ ba, đây là đầu tư một lần, mỗi năm chỉ cần thu hồi vốn, không cần tái đầu tư, bảo vệ hằng ngày của khu trung tâm thương mại có thể thu phí. Thứ tư, chúng ta có chính sách ưu đãi, đất không ràng buộc sử dụng 30 năm, hẳn là đủ rồi. Vương Thiện làm buôn bán, mấu chốt là nhìn đúng đường, nắm chắc được thời cơ. Tôi tin rằng, những ông chủ đó chắc chắn có thể hiểu được.
Lưu Vĩ Hồng đơn giản đã nói ý kiến mang tính bao quát trong bốn điểm. Đương nhiên, nếu như là báo cáo tính khả thi chính quy, bốn điểm ý kiến này của hắn có thể mở rộng thành báo cáo thuyết minh hàng vạn chữ.
Vương Thiện nhìn qua rất tùy tiện, thực tế cũng không ngốc, rất khôn khéo. Lưu Vĩ Hồng vừa nói mấy câu nói này, y liền hiểu hết. Vương Thiện nếu thật là người hồ đồ, cũng không thể làm đại ca trong vòng con em cháu cha. Chỉ sợ anh dù có thêm một ông gì có tấm biển lớn, cũng không dùng được, bùn lầy mong gì đỡ được tường.
- Ha ha, ba mươi năm? Tôi thấy chú cũng không ở được 3 năm tại cai xó xỉnh đó. Đến lúc chú đi rồi, chẳng may bọn họ thay đổi, phải làm sao?
Lưu Vĩ Hồng lập tức trợn mắt lên, không thèm để ý tới y.
Đây đúng là phí lời?
- Dù có thay đổi cán bộ thế nào, cũng không có ai vì việc công mà đi đắc tội với Vương nhị thiếu gia đúng chứ?
Vương Thiện bị Lưu Vĩ Hồng chặn ngang, cũng không để ý, y vốn hay đùa mà. Chỉ cần trên lãnh thổ này, Vương nhị đúng là không sợ người khác chống lại bạn bè của y.
- Ái, việc ngân hàng kia, lại nói như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Anh không phải đã nói không cần nhắc đến việc ngân hàng sao?
- Xì! Chú là người như thế nào, tôi không biết sao? Trong lòng chú có chủ ý đen tối gì, tôi vẫn thật có chút sợ hãi. Chú tốt nhất là bây giờ nói ra, đỡ bị chú khắc ghi trong lòng, hương vị không được tốt.
Vương Thiện vung tay lên, có chút buồn bực nói.
Lưu nhị cái tính ngang bướng không đạt mục thề không bỏ qua, cũng đã có tiếng rồi. Đoạt lấy vị hôn thê của Hạ lão đại, việc này cũng chính là Lưu Vĩ Hồng làm ra, ngay cả lúc đầu khi Vương Thiện nghe nói, đều cảm thấy có chút không thể tin được.
Bị người như thế khắc ghi trong lòng, thật đúng là ăn ngủ không yên.
- Là thế này, anh có người quen ở ngân hàng xây dựng không? Cái loại có thể quản sự đó. Ấy, mắt không nên trợn to như vậy, không phải là bảo anh đi vay cho tôi… tôi có người bạn tên là Khương Đại Sơn, bây giờ là Phó giám đốc ngân hàng xây dựng Địa khu Hạo Dương. Anh nghĩ cách, giúp ông ta bỏ chữ phó đi, đây có thể làm chứ?
Lưu Vĩ Hồng cũng tùy tiện nói.
- Hay đấy, Lưu nhị, sao tôi thấy chú ngày càng giống gian thần? Đúng là không thủ đoạn tồi tệ nào không dùng. … chỉ là để vay chút tiền, chú đến nỗi thế sao?
Vương Thiện lại ồn ào.
Y còn thật có chút không hiểu. Lưu Vĩ Hồng mời y từ Bắc Kinh ngàn dặm xa xôi đến đây giúp đỡ, không phải vì việc riêng, mà vì chuyện công, nợ ân tình lớn như vậy, có đáng không?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Ở vị trí nào thì nghĩ đến việc ở đó. Nếu tôi đã làm Chủ tịch thị xã này, thì cũng phải làm nên chút thành tích, thực lòng làm chút việc tốt cho dân chúng. Nếu không thì, tôi còn không bằng quay về Bắc Kinh làm tên ngốc, hà tất phải nhọc lòng phí công như vậy?
Vương Thiện lại quan sát hắn thêm vài lần, dường như còn muốn hiểu thêm về người này hơn. Đó còn là Lưu nhị kẻ hống hách bạo tàn xưa kia, động một tí liền đánh nhau sao? Còn thật sự muốn làm “nô bộc của nhân dân”.
- Nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi nở hoa à?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười mắng.
Bỗng chốc, Vương Thiện khều ngón tay cái ra, nói:
- Được, Lưu nhị, nếu chú còn muốn làm chút việc đúng đắn, tôi sẽ giúp chú. Đại trượng phu xử thế, cầu cái tâm an! Vương Thiện tôi cũng không thể để chú xem thường được.