Quan Gia

Chương 573: Chương 573: Vương Nhị ca




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 573: Vương Nhị ca 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

- Vương Thiện, nào, làm một ly! 

Lưu Vĩ Hồng giơ ly lên. 

Vương Thiện cười nói: 

- Lưu nhị, có phải anh ở nông thôn lâu rồi? Uống rượu đỏ cũng làm một ly? Quên mùa quá đi! 

Thần sắc đám người Đại Pháo liền thay đổi. 

Cho đến ngày hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy được một người nói thẳng như vậy ở trước mặt Lưu Nhị Ca, xem ra Vương nhị cũng là “có tài diễn xuất” ai cũng không thể khiến y thay đổi chủ ý của mình. 

Có thể gọi là thứ dữ! 

- Ha ha, bị anh nói trúng tim đen rồi. Tôi à, hiện giờ ở nông thôn còn muốn hưởng chút hương vị. Lần này, tôi trở về, chính là muốn kiếm chút tiền, giải quyết tình trạng giáo dục của thị xã. Vì vậy nói, Tiểu Cao, cậu dẫn vài hộ nhà giàu mới nổi để quyên góp cho công trình hi vọng, anh rất ủng hộ, chính là phía sau hơi quá, động cơ của tên nhóc nhà cậu có vấn đề. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói. 

Vương Thiện trừng mắt nhìn Cao Nguyên, nói: 

- Tiểu Cao, Lưu nhị nói rất đúng, nếu là làm việc thiện, cũng phải có cái dáng. Tôi nói với cậu, đùa là đùa, làm bất kì việc gì cũng đều phải tuân theo quy định, không được làm bừa. Khiến người chê cười! 

Cao Nguyên liền đỏ mặt, nói: 

- Anh Thiện, cũng không phải là ý đó, cái Lão Mã kia, anh cũng gặp rồi, rất thô kệch, y chưa hiểu điều này… cũng là uống quá chén, mới như thế… 

- Hừ, sớm đã nói với cậu, Lão Mã như vậy, không cần giữ thể diện cho gã, loại người này rất dễ gây chuyện, cho chút thể diện sẽ ngẩng cao đầu quá. Hôm nay, cậu cho gã quá đủ thể diện rồi, ngày khác gã sẽ leo lên đầu lên cổ cậu. Đó giống như nuôi chó vậy, cậu không thể cho nó ăn no. Ăn quá no, nó còn đi bắt thỏ cho em không? 

Vương Thiện thuận miệng giáo huấn Cao Nguyên vài câu. 

Trước mặt Vương Thiện, Cao Nguyên không dám cãi lại, dù trong lòng giống như trước không phục nhưng chỉ có thể gật gật đầu, xưng phải. 

Lưu Vĩ Hồng có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Vương Thiện. Hắn giao thiệp với Vương Thiện không nhiều, chỉ là nghe khí phách của Vương nhị ca, đặc biệt trượng nghĩa, thanh danh trong vòng con ông cháu cha rất vang dội, không ngờ nói ra những lời nói này, còn rất có đạo lí, như đạo lí dùng người. Xem ra con cháu của Vương gia, quả nhiên phi thường. 

- Lưu nhị, cậu cũng đừng nên xét tôi. Lời này của cậu, tôi thấy có chút không đúng vị? 

Giáo huấn xong Cao Nguyên, Vương Thiện liền nhìn Lưu Vĩ Hồng, dõng dạc nói. 

Lưu Vĩ Hồng khó hiểu hỏi: 

- Sao lại không đúng vị? 

Vương Thiện đang muốn mở miệng nói, ánh mắt liếc Đào Tiếu Bình, lướt một vòng trên mặt đám người Đại Pháo, liền khoát tay nói: 

- Các cậu ra ngoài chơi nhé, tôi muốn nói chuyện với Lưu nhị. 

Đại Pháo tức đến chết! 

Vương Thiện nhìn qua, cũng khoảng 26-27 tuổi, không ngờ làm ra vẻ như thế bảo bọn họ “ra ngoài chơi”. 

Nhưng chẳng có gì hết, những lời của Vương nhị ca đã nói ra, đoàn người vẫn là không dám không nghe theo. Đừng xem Vương nhị cũng được, Lưu nhị cũng được, đều là con ông cháu cha, nhưng thân phận mỗi người mỗi khác. Có vài lời, bọn họ không nên nghe, biết quá nhiều bí mật, không thể coi là việc tốt gì. Không có thân phận kia, có chút bí mật tốt nhất là không nên biết. 

Trình Sơn sớm đã cảm thấy không tự nhiên, lập tức đứng dậy, cười hô: 

- Đi thôi, đi thôi 

Đám người Đại Pháo tự nhiên đều vội vàng đứng dậy, Cao Nguyên chần chừ, không biết nên làm sao, Vương Thiện liếc mắt nhìn y nói: 

- Cao Nguyên, cậu cũng ra ngoài, đi uống rượu với Trình Tam đi. Nếu là hiểu lầm, trôi qua cũng trôi qua rồi… 

- Ờ! 

Cao Nguyên vội gật đầu, cùng đám người Trình Sơn đồng loạt lui ra ngoài. 

Trong căn phòng to như vậy, bỗng chốc chỉ còn lại hai người - Lưu Vĩ Hồng và Vương Thiện. 

Lưu Vĩ Hồng nâng ly rượu lên, cười hỏi: 

- Bà nội có khỏe không? 

- Rất khỏe, nghe nói sức khỏe của ông nội cũng rất tốt phải không? 

- Vâng, rất khỏe.” 

Hai ly thủy tinh nhẹ nhàng chạm vào nhau một cái, mỗi người đều nhấp một ngụm nhỏ. 

- Lưu nhị, tôi thật không hiểu được, sao cậu lại ở vùng xa xôi hẻo lánh vậy? Có gì vui sao? Nghe nói cậu còn làm Chủ tịch thị xã rồi, hi hi, ban đầu tôi cho rằng anh cả tôi, ông lớn nhà cậu, ông lớn Hạ gia, đầu óc của những người này không tốt, cậu còn được coi là người thông minh nhất. Ai ngờ cậu còn dốt hơn bọn họ. 

Vương Thiện vừa nói vừa lắc đầu trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu. 

Lưu Vĩ Hồng liền cười. Lời này nếu bị anh cả của Vương Thiện - Vương Chấn Bang nghe được, e rằng bị chọc giận đến xỉu. Đó là con cháu cách mạng đời thứ ba xuất sắc nhất đều được tiền bối tán thành, được kì vọng nhất, đến miệng người này, không ngờ lại biến thành “kẻ đại ngốc”. 

Khiến người khác khó có thể chịu nổi! 

- Thế nào, tôi nói sai sao? Bỏ qua những ngày tháng tốt đẹp cố tình muốn làm phí cái tinh thần kia, không phải có bệnh sao? Mấy vị đó còn tốt, có thể ngang với anh cả tôi, luôn đứng trong bộ đó, Lưu Vĩ Đông nhà cậu cũng như thế, cho dù là Hạ Cạnh Cường, anh ta cũng lăn lộn ở cơ quan Bắc Kinh đến cấp Cục trưởng mới xuống, vừa mới xuống thì trực tiếp làm quan lớn. Đâu có giống cậu chứ, vất vả ở nơi cơ sở, leo lên từng bước một! Nghe nói cậu còn lãng phí một năm ở trường học, thần kinh à…. Tôi nói Lưu nhị phải chăng cậu là người kì dị ? Càng khó leo cậu lại càng hứng thú? 

Vương Thiện càng nói càng mạnh, lấy thuốc lá trên bàn trà, lấy một điếu cho vào miệng ngậm, tiện tay quẳng cho Lưu Vĩ Hồng một điếu. 

Lưu Vĩ Hồng châm thuốc cho y, cũng châm cho mình, rít hai hơi, nói: 

- Vương Thiện, câu mỗi người đều có chí hướng riêng, anh nghe qua chưa? Anh chọn cách sống này, đương nhiên anh tự cho rằng tốt nhất. Em chọn làm thằng ngốc ở nông thôn, cũng là em cho rằng nó là tốt nhất. 

- Không hiểu! 

Vương Thiện quả quyết lắc đầu. 

- Không thiết, cũng không cần anh hiểu. 

Vương Thiện cười ha ha: 

- Nói rất đúng, hiểu hay không hiểu đều không quan hệ, mỗi người đều có cách sống của mỗi người. Chính cậu muốn chịu khổ, người khác cũng không thể nói là không được? Tôi có chút không hiểu, Vân Vũ Thường không phải buôn bán ở Giang Khẩu sao? Nghe nói làm ăn phát đạt đã lên tới trăm triệu rồi. Cái thị xã nghèo kia của cậu, chỉ năm ba triệu có thể kêu cô ấy giúp đỡ một chút, không phải là được rồi sao? Cần gì đến cầu ông xin bà vậy? 

Vương Thiện vừa nãy muốn nói đến chuyện của Vân Vũ Thường, e ngại Đào Tiếu Bình ở đây, không tiện mở miệng. Có thể thấy nhìn bề ngoài Vương Thiện rất hào sảng nhưng bên trong thật ra cũng rất tinh tế, không phải là đồ ngốc. 

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nói: 

- Vương Thiện, nói anh không hiểu chuyện, anh còn không thừa nhận. Lúc nãy không phải anh đã nói với Cao Nguyên rồi, làm việc gì đều phải theo quy củ. Tôi ở Hạo Dương làm Chủ tịch thị xã thiếu tiền tiêu, vậy phải theo quy củ mà làm. Phát triển kinh tế của chính mình kiếm tiền cũng tốt, hướng lên cấp trên yêu cầu giúp đỡ cũng tốt, biểu diễn quyên góp từ thiện cũng tốt, đây đều là những phương pháp chính đáng. Móc tiền từ trong túi của vợ mình đi trợ cấp, tính làm cái gì? 

- Cũng phải, ha, thật muốn như thế, thì lộn xộn hết, cũng tỏ rõ Lưu Vĩ Hồng cậu hèn nhát. Ài, cậu đừng nói nữa, tháng trước anh đã đi Giang Khẩu, ở trong câu lạc bộ mấy ngày, chậc chậc, không tồi, việc kinh doanh đó thật không tồi. Người vợ đó của cậu, rất có bản lĩnh. Khó trách thằng nhóc nhà cậu phải cứng rắn đoạt lấy, chiêu thức này thật cao minh! 

Vương Thiện liền khều ngón tay cái, tấm tít khen. 

Lưu Vĩ Hồng hỏi: 

- Anh đi Giang Khẩu? Để làm gì? 

- Lời này kỳ à nha, Giang Khẩu là nhà cậu mở à, tôi không thể đi sao? Thật là! Tôi, thật ra là đi Quỳnh Hải đầu cơ, ở đó chơi một chút, tiện đường qua Giang Khẩu thôi. 

Trong đầu Lưu Vĩ Hồng lập tức lóe sáng: Suýt nữa đã quên việc này rồi. 

Hai ba năm này, đầu cơ của Tỉnh Quỳnh Hải rất được, vừa mới tuyên bố thành lập đặc khu kinh tế lớn nhất, thì có một lượng đầu cơ lớn bao gồm rất nhiều ngân hàng, ùn ùn đổ vào Tỉnh Quỳnh Hải, bốn phía làm đầu cơ đất. Lúc ấy Vân Vũ Thường ở thị trường tiền tệ nước ngoài bận triển khai quyền cước, rút không được bao nhiêu vốn cũng không có thời gian, thiếu mức phân thân, nên cũng không đi tranh nước đục thả câu. 

Nhưng các thế gia tử khác ở Bắc Kinh lại có không ít người tham dự vào, quấy được hỏng bét. Sau đó Phó thủ tướng Hồng vội vàng kêu ngừng, bất động sản của Quỳnh Hải vỡ tan như bong bóng hình thành rất nhiều công trình mục nát, trước khi Lưu Vĩ Hồng tái sinh cũng ở cái đuôi mục nát này. Hai mươi năm đều không thu dọn được cái sạp thối nát đó, nhưng việc này tạo thành ảnh hưởng sâu xa. 

Vương Thiện tham dự việc này, ngược lại vô cùng bình thường, cơ hội kiếm tiền tốt như thế, con em quyền quý ở Bắc Kinh không thể bỏ lỡ. 

Lưu Vĩ Hồng nhớ mang máng Phó thủ tướng Hồng kêu ngừng bất động sản Quỳnh Hải chính là sự việc xảy ra không lâu sau chuyến tuần du phương nam, nếu như toàn bộ tái diễn cũng khoảng thời gian hai ba tháng rồi. Bây giờ nếu còn vùi lấp ở Tỉnh Quỳnh Hải, chẳng khác nào ôm cây gậy cuối cùng, nhất định chén đủ. 

- Vương Thiện, anh ở Quỳnh Hải đầu cơ đất? 

- Đúng vậy. 

- Bây giờ vẫn ở đó? 

- Đúng vậy! 

Vương Thiện liền trợn mắt, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng thật lắm lời. 

- Hãy chạy đi, đừng đùa nữa. Phỏng chừng bong bóng này cũng đã thổi tới đầu rồi. 

Vương Thiện lại đảo mắt, nói: 

- Lưu nhị, lời này thật ngạc nhiên, cái bong bóng này đến đầu hay không, cậu rõ hơn anh ư? 

Cũng không trách Vương Thiện trợn mắt với Lưu Vĩ Hồng, lĩnh vực kinh tế quốc nội, Lưu Vĩ Hồng có thể rõ hơn Vương Thiện? Cha của y, ngồi trên vị trí kia, chính sách kinh tế đều do ông ấy kí bút ban đi. Lưu Vĩ Hồng đây đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

- Vương Thiện, tin hay không thì tùy anh, tính cách của Phó thủ tướng Hồng, anh nghiên cứu qua chưa? Thật nếu như Quốc vụ viện đã lọt ra tin tức, anh có thể thoát được không? Có lợi nhuận thì được rồi, đừng nghĩ muốn ăn từ đầu tới đuôi quá tham thì sẽ làm hỏng chuyện. 

Sắc mặt Vương Thiện lập tức nghiêm túc vài phần, trên mặt thật sự nghiêm túc, dường như còn suy xét lời của Lưu Vĩ Hồng. Giữa ba của y và Phó thủ tướng Hồng phân công hợp tác ra sao, ước chừng trong lòng y cũng biết. Thật nếu giống như những lời của Lưu Vĩ Hồng, quả thực có chút phiền toái. 

- Hơn nữa, anh cũng không thể là người bỏ chạy sau cùng. Ảnh hưởng không tốt! 

Lưu Vĩ Hồng lại nhắc nhở y một câu. 

Hắn rất thích tính cách của Vương Thiện. Người này chí lớn hơn nữa căn cứ vào sách lược của Lưu gia, giai đoạn hiện nay cũng là làm tốt quan hệ với Vương gia. Hắn tự nhiên không định quá cương với Vương Thiện, lúc có thể giúp một tay nhất định phải giúp một tay. Ân tình sẽ ghi nhớ. 

Hắn tin rằng Vương Thiện là người thông minh, có thể nghe được đề nghị của hắn. 

Vương Thiện nâng ly rượu chậm dãi thưởng thức, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới gật gật đầu nói: 

- Ừ, lời của cậu cũng có lí 

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nâng ly rượu biểu thị thành ý với Vương Thiện. 

Vương Thiện cũng cười, chạm ly với hắn. 

Sói 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.