Quan Gia

Chương 574: Chương 574: Tôi tự nguyện!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 574: Tôi tự nguyện! 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

Ai cũng không ngờ được có thể nói chuyện lâu như thế với Vương Nhị Ca, sau đó còn gọi Cao Nguyên và Trình Sơn cùng đi mát xa ở khách sạn Tùng Đào. Tuy rằng lúc ấy karaoke chưa có mặt nhưng mát xa, chà lưng hay đại loại gì đó thì đã sớm phổ biến ở Bắc Kinh rồi. Khách sạn Tùng Đào có thể nói là đầy đủ mọi thứ. 

Trong lúc mát xa, mọi người tùy ý nói chuyện phiếm với nhau, ai cũng không nhắc đến chuyện ở Học viện hí kịch Bắc Kinh. Việc tắm hơi, mát xa này là do Vương Thiện chủ động đề xuất, bảo Cao Nguyên cùng đi, ý tứ thể hiện rất rõ, việc vừa nãy chỉ là hiểu lầm, sau này đừng ai nhắc lại nữa. Hơn nữa, nếu không có Vương Thiện làm chỗ dựa thì Cao Nguyên cũng không có lá gan tìm Lưu Nhị Ca gây phiền toái 

Tuy hiện tại, Lưu Nhị Ca đang ở trong vòng tròn thể chế, lại còn làm Chủ tịch thị xã. Nhưng ở trong vòng tròn con ông cháu cha tại Bắc Kinh, thanh danh lại rất nghiêm túc. Tối nay, ở Học viện Hí kịch Bắc Kinh, việc hắn gọn gàng, dứt khoát cho Cao Nguyên một cái tát cũng đã giải thích được vấn đề rồi. 

Không phải chỉ là một Chủ tịch thị xã con ông cháu cha mà còn có một sự thật không thể thay đổi là ai cũng không thể gây áp lực với Lưu Nhị Ca. 

Vương Thiện nói cho Lưu Vĩ Hồng biết, nếu Trình Sơn đi Giang Khẩu để tổ chức một buổi biểu diễn quyên góp tiền cứu tế thì y nhất định sẽ đi cổ động. Y bảo Trình Sơn cứ thông báo trước về ngày diễn ra buổi biểu diễn. Trình Sơn tất nhiên là gật đầu không ngừng. 

“Quyên tiền cho trẻ em vùng núi là điều nên làm”. 

Đó chính là nguyên văn lời nói của Vương Thiện. 

Trình Sơn tuy không hiểu chuyện cho lắm, chỉ có thể thán phục Lưu Nhị Ca thủ đoạn thật cao minh. Bất cứ kẻ nào trước mặt Nhị Ca thì cũng giống như con thiêu thân mà thôi. 

- Nhị Ca thật là giỏi! 

Khi Vương Thiện và Cao Nguyên đi rồi, Trình Sơn giơ ngón tay cái trước mặt Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng chỉ cười mà không nói gì. 

Thật sự thì biểu hiện của Vương Thiện có chút nằm ngoài dự kiến của hắn. Vương Nhị Ca và Hạ Nhị Ca đều giống nhau, đều là con ông cháu cha chính tông, không giống như Lưu Nhị Ca, chỉ thật sự nổi lên khi làm Chủ tịch thị xã. Nhưng Vương Thiện cũng rất chú ý đến hướng đi biến hóa của cục diện chính trị. Lưu gia và Vương gia quan hệ rất tốt, nên tất cả mọi người đều có lợi. Điểm này thì hắn rất rõ ràng. Tối hôm nay Lưu Vĩ Hồng và y nói rất nhiều chuyện, quả thật có thể thấy được người này tuyệt đối không hồ đồ. 

Người này chỉ có điều lựa chọn cách sống nhàn nhã mà thôi. 

- Nhị Ca, anh xem, bây giờ cũng đã khuya rồi, vậy đừng về nhà ở của tập đoàn quân nữa, ở lại đây một đêm đi. Sáng sớm mai, em gọi điện thoại bảo Ngạn Bác, Tiểu Huy và Tiểu Cao lại đây, làm một bữa tiệc tẩy trần cho anh. 

Trình Sơn nhìn đồng hồ thì thấy đã sắp rạng sáng rồi. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu. dù sao cũng thì phòng ở của Tập đoàn quân ở Bắc Kinh và phòng tại khách sạn cũng chẳng khác gì nhau, không cần phải lái ô tô trở về. Hơn nữa, cũng vừa mới tắm hơi, mát xa, cả người đang thoải mái, lúc này đây mà nằm ngủ một giấc thì sướng vô cùng. 

Trình Sơn ở khách sạn Tùng Đào quen thuộc giống như ở nhà, cũng không cần đến nhân viên phục vụ, lập tức dẫn Lưu Nhị Ca vào phòng 666. Cửa phòng chỉ được khép hờ, chứng tỏ là nhân viên phục vụ đã sớm chuẩn bị từ trước. 

- Nhị Ca, anh cứ nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai gặp lại anh! 

Bước đến trước cửa, Trình Sơn cười nói. 

- Được, em cũng vất vả rồi. Về nghỉ sớm chút đi. 

Trình Sơn liền cười, rất trơ tráo nói: 

- Em à, còn sớm mà, cuộc sống về đêm này, em vừa mới bắt đầu thôi. 

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, cũng khó nói gì. Anh em mà, có vài lời không thể cứ lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ khiến người ta chán ghét. Hắn đẩy cửa ra, bước vào căn phòng xa hoa. 

Trong phòng khách phát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ. 

Trên bàn trà bày hoa quả tươi, toàn bộ đều bố trí rất hoàn mỹ. Tính theo tiêu chuẩn đầu những năm 90, khách sạn Tùng Đào thật là xa hoa, ngoại trừ quy mô hơi nhỏ. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy toàn bộ nơi này không thua kém khách sạn Minh Châu. 

Dù nói thế nào, đây cũng là nghề đứng đắn, Lưu Vĩ Hồng rất tán thành bỏ công sức trong phương diện này của Trình Sơn. Nghe nói khách sạn Tùng Sơn thuộc dạng cổ phần. Tạ Chính Đào nhiều nhất, sau đó đến Trình Sơn và vài người khác. 

Lưu Vĩ Hồng rất rõ trong mười hai mươi năm tới, ngành khách sạn, giải trí tuyệt đối đều rất hưng thịnh, tiền đồ vô lượng. Lưu Vĩ Hồng vừa mới xông hơi, cũng không cần phải rửa lại mặt, lập tức đẩy cửa phòng ngủ bước vào. 

Đột nhiên, Lưu Vĩ Hồng bỗng chốc ngây người ra. 

Trên mép giường size lớn của phòng ngủ lộng lẫy, Đào Tiếu Bình đầy sức sống ngồi ở đó, thấy Lưu Vĩ Hồng tiến vào, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên đỏ rực, nhẹ nhàng nói: 

- Anh đã về rồi …! 

Đào Tiếu Bình mặc chiếc áo ngủ bông màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh thả trên bờ vai tròn trịa, bộ ngực cao vút, dưới ánh sáng màu hồng dịu dàng trông càng có vẻ phong tình. 

Lưu Vĩ Hồng liền hiểu rõ, đó là do Trình Sơn và Đại Pháo sắp xếp, cũng không biết hai người bọn họ làm công tác tư tưởng ra sao đối với Đào Tiếu Bình. 

Lưu Vĩ Hồng chầm chậm đi qua, ngồi ở đầu giường. 

Đào Tiếu Bình hai tay cởi đai lưng áo ngủ, cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, thật là e thẹn, nhưng trong cái e thẹn đó dường như cũng pha lẫn một tia cảm xúc khác. Không hề có cảm giác yên tâm, thậm chí có chút bất đắc dĩ và ủy khuất. 

- Anh...anh đi tắm nhé, tôi chuẩn bị quần áo cho anh? 

Trong khoảnh khắc, Đào Tiếu Bình cắn môi, hạ giọng nói, không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng . 

- Tôi đã tắm hơi rồi. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp, giọng điệu rất bình tĩnh. 

- Vậy … nghỉ ngơi nhé… 

Lúc Đào Tiếu Bình nói những lời này, tiếng như muỗi bay, nhỏ không thể nghe thấy, mặt đỏ bừng. 

- Ừ! 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, đứng dậy, mở cửa phòng, đi ra ngoài. 

- Ôi, anh…” 

Thấy Lưu Vĩ Hồng bước ra ngoài, Đào Tiếu Bình lập tức choáng váng, không biết đã xảy ra chuyện gì. 

- Em ngủ trên giường, tôi ngủ trên sofa bên ngoài. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không quay đầu lại, đáp, rồi thuận tay đóng cửa phòng lại. 

Đào Tiếu Bình không khỏi ngây người, một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần. Đó hoàn toàn không khớp với “ kịch bản đã an bài”. 

Lưu Vĩ Hồng đến bên chiếc ghế sofa lớn ở phòng ngoài, đá rơi giày rồi nằm xuống, tiện tay châm điếu thuốc. Bây giờ là mùa đông, nhiệt độ bên ngoài đã xuống đến âm độ, nhưng hệ thống sưởi của căn phòng hoạt động rất tốt, hoàn toàn không cảm thấy chút lạnh giá. 

Cũng không thể nói Lưu Vĩ Hồng không thích Đào Tiếu Bình chút nào. Ngược lại hắn luôn luôn hâm mộ nữ minh tinh này. Đối với cô Lưu Vĩ Hồng thật ra cũng có ấn tượng tốt, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, không ngờ hôm nay đi đến bước này. Nếu không phải là cơ duyên xảo hợp, không có Cao Nguyên và Mã Hào Huy làm bước đệm thì đêm nay hắn cũng sẽ không ở lại khách sạn Tùng Đào. 

Trình Sơn và Đại Pháo là có ý tốt. Lưu Vĩ Hồng cũng không biết nói gì bọn họ cả. 

Điếu thuốc khó khăn lắm mới hút được một nửa, thì cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở, Đào Tiếu Bình bước ra, chậm rãi bước đến trước ghế sofa. 

Lưu Vĩ Hồng ngồi dậy, nhìn cô, khẽ cười nói: 

- Đừng lo lắng, không có việc gì đâu. 

Đêm nay, Đào Tiếu Bình phải qua đêm ở căn phòng này. Đối với cô ấy sau này mới có lợi. Từ nay về sau, mọi người sẽ biết, Đào Tiếu Bình là người của Lưu Nhị Ca, cũng sẽ không có người nào dám có ý đồ với cô nữa. Hơn nữa, còn có Trình Sơn và Đại Pháo che chở cho cô. Tiền đồ của Đào Tiếu Bình trong giới biểu diễn nghệ thuật hoàn toàn có thể như mong muốn. 

Rất có khả năng, Đại Pháo đã làm công tác tư tưởng cho cô. Trong vòng tròn lăn lộn này, có một số quy tắc cần phải tuân thủ. Như vậy, đối với Lưu gia càng đáng tin hơn. Hơn nữa, Lưu Nhị Ca vẫn còn trẻ tuổi, cao lớn oai hùng, những cán bộ trung niên làm sao sánh bằng. Theo Lưu Nhị Ca, tuy rằng không có danh phận nhưng tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi. 

Trừ phi Đào Tiếu Bình muốn rời khỏi giới biểu diễn nghệ thuật. Bằng không thì đi theo Lưu Vĩ Hồng sẽ tốt hơn. 

- Tôi... là tôi tự nguyện! 

Đào Tiếu Bình tháo chiếc thắt lưng áo ngủ ra, lấy hết dũng khí nói. 

- Tôi biết! 

Lưu Vĩ Hồng vẫn giữ sự bình tĩnh như trước. 

- Tuy nhiên, tôi có điều kiện. Tôi...ba năm, sau ba năm, tôi muốn được tự do. 

Đào Tiếu Bình dường như không chú ý đến thái độ của Lưu Vĩ Hồng, cố tình nói. Lá gan của cô to thật, dám đặt điều kiện với Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: 

- Nếu đã nói như vậy thì bây giờ cô cởi ra hết đi. 

Đào Tiếu Bình mở to hai mắt ra. Vốn diện mạo của cô rất đoan trang, nhưng lúc này nó lại pha trộn thêm sự ngượng ngùng, bất an và ủy khuất, khiến cho cô càng thêm hấp dẫn. 

Lời nói vừa rồi của cô quả thật khiến cho Lưu Vĩ Hồng hơi tức giận. Lưu Nhị Ca không muốn cho người khác nghĩ rằng hắn thuộc dạng con ông cháu cha ỷ thế hiếp người. 

- Tôi.... 

Đào Tiếu Bình há miệng thở dốc, chỉ nói ra được một chữ rồi nước mắt từ đâu chảy ra, cúi đầu xuống, không nói tiếp được lời nào. 

Nhìn thấy những giọt nước mắt như vậy, Lưu Nhị Ca khe khẽ thở dài, nói: 

- Cô ngồi đi, ngủ không được thì chúng ta tâm sự với nhau. 

Giọng điệu của hắn trở nên rất dịu dàng. 

Đào Tiếu Bình theo lời ngồi xuống, chỉ có điều không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng. 

- Tôi biết muốn sinh tồn trong giới điện ảnh và truyền hình là không dễ dàng. Muốn trở nên nổi tiếng thì phải trả giá rất nhiều. Tuy nhiên, đây cũng không phải là lý do. Tôi sẽ không miễn cưỡng cô và càng không ra bất cứ điều kiện gì cho cô. Cô nếu thật sự bằng lòng theo tôi thì tôi cũng không phản đối. Nhưng cô phải nhớ kỹ, nếu đã theo tôi thì sẽ không có tự do. Tôi vốn không có sự độ lượng rộng rãi kia đâu. 

Lưu Vĩ Hồng bình thản nói. 

Đào Tiếu Bình ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt hoảng hốt. 

- Anh không chán ghét tôi chứ? 

Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi, mỉm cười: 

- Cô xinh đẹp như vậy, làm sao mà tôi chán ghét cô được. Chỉ là phương thức không đúng thôi. Thôi đi, cô không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon. Sau này, tôi cam đoan không ai dám ức hiếp cô nữa đâu. Cô muốn yêu ai, kết hôn với ai đều không thành vấn đề. Cho dù cô đã kết hôn thì tôi cũng cam đoan không ai dám ức hiếp cô. 

Đào Tiếu Bình lại tiếp tục mở to mắt, như là không thể tin được Lưu Vĩ Hồng lại nói ra những lời như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, rồi tiếp tục nằm xuống ghế sofa, nói: 

- Đi ngủ đi! A, đúng rồi, nhớ lấy cho tôi một cái chăn. Nếu không tôi sẽ bị cảm lạnh mất. 

- Vâng! 

Đào Tiếu Bình vội vã gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy, bước vào phòng ngủ, bước chân loạng choạng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.