Vào tháng một năm 92, đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hạo Dương được tổ chức. Bí thư Địa ủy Lục Đại Dũng tự mình tham dự hội nghị này. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, Lục bí thư tới đây làm chỗ dựa cho Lưu chủ tịch. Không biết là vì sao, trước khi đại hội cử hành, bỗng nhiên phát ra lời đồn đãi, nói là có người không hài lòng đối với Lưu Vĩ Hồng, sẽ không cho hắn trúng cử trong đại hội.
Trước khi đại hội được cử hành, đều là thời gian lời đồn đãi bay khắp trời, đủ loại tin tức nho nhỏ tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ, ai cũng không xem là sự thật. Chuyện an bài chức vị, còn phải nghe theo thượng cấp tổ chức Đảng.
Nhưng lần đồn đãi này cũng thật có mũi có mắt. Có người nói, Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ khí thịnh, không biết đoàn kết đồng chí, vừa lên nhậm chức liền đốt lửa chung quanh, vì muốn lấy lòng toàn bộ giáo viên trong thành phố, thu mua lòng người, không tiếc dùng số tiền cơ bản xây dựng thành phố đi bổ khuyết lỗ thủng. Cử động lần này đã chọc giận toàn bộ cán bộ Ủy ban Thành ủy.
Không thể làm như vậy.
Tiền này cũng không phải do Lưu Vĩ Hồng tìm về, là do bí thư Uyển Trung Hưng tự mình đi tìm thượng cấp xin chi tiền, dựa vào cái gì Lưu Vĩ Hồng lại đòi dùng tiền vào việc khác. Tất cả mọi người đều làm kẻ ác, tiện nghi cho một mình anh làm người tốt.
Đây rõ ràng trực tiếp đánh vào mặt Uyển Trung Hưng.
Anh đừng quên, chiếc mũ cánh chuồn trên đầu anh còn có một chữ “tạm”. Nếu Uyển bí thư mất hứng, anh muốn được thuận lợi lên làm chủ tịch chính thức? Không có cửa!
Uyển Trung Hưng trước sau đã trở thành bí thư Hạo Dương suốt năm năm, anh chỉ là một đứa bé con, còn chưa chính thức nhậm chức đã dám làm ra trò này, quá kiêu ngạo!
Lời đồn đãi vừa lan ra, chân chính khẩn trương không phải là Lưu Vĩ Hồng, mà là Uyển Trung Hưng.
Trong lòng Uyển Trung Hưng thật tức giận!
Đây không phải cố ý sao?
Cũng không biết là ai thả ra lời đồn đãi, nhưng rõ ràng làm cho lão Uyển khó khăn trước mặt Lục Đại Dũng. Lục Đại Dũng coi trọng Lưu Vĩ Hồng bao nhiêu, Uyển Trung Hưng hiểu thật rõ ràng. Từ việc khảo sát công khai cán bộ vào tháng 11, trước khi Lưu Vĩ Hồng được điều nhiệm lên Hạo Dương, Lục Đại Dũng đã thường xuyên gọi hắn tới nói chuyện, mỗi lần nói chuyện đều nhắc tới Lưu Vĩ Hồng. Dù lời nói của Lục Đại Dũng thật khách khí, nhưng trong lòng Uyển Trung Hưng thật hiểu rõ ràng. Đều nói ai ai ai là thân tín của Lục Đại Dũng, nhưng Uyển Trung Hưng lại có cảm giác toàn bộ những thân tín này cộng lại, dù là cả bản thân hắn, phân lượng vẫn còn kém một Lưu Vĩ Hồng.
Nếu ai dám trở ngại với Lưu Vĩ Hồng, Lục Đại Dũng sẽ không chút khách khí liệt hắn vào đối tượng đả kích.
Ở trong lúc mấu chốt này, bỗng nhiên truyền ra lời đồn như vậy, kêu trong lòng Uyển Trung Hưng làm sao yên tĩnh?
Uyển Trung Hưng tự nhiên muốn lập tức thổ lộ với Lục Đại Dũng, tuyên bố mình tuyệt đối không có ý tứ kia, hết thảy đều là kẻ có ý đồ riêng chế tạo ra lời đồn, thỉnh Lục bí thư cần phải nhìn rõ mọi việc.
Lục Đại Dũng tự nhiên là cười an ủi hắn, bảo hắn không cần để ý.
Lời đồn dừng lại với trí giả mà thôi!
Nhưng Lục Đại Dũng lại lập tức phân phó hắn, nhất định phải sờ thấu gốc gác của từng đoàn đại biểu, ngàn vạn lần không được xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh. Không phòng nhất vạn chỉ phòng vạn nhất, bất kể như thế nào, phải làm cho đại hội đại biểu nhân dân thắng lợi hạ màn.
Ý tứ của Lục Đại Dũng rõ ràng có thể hiểu được, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng trúng cử chủ tịch, đại hội sẽ thành công viên mãn.
Uyển Trung Hưng chắc chắn với chỉ thị của lãnh đạo, cam đoan sẽ dốc hết sức.
Dù là như thế, khi đại hội chính thức cử hành, Lục Đại Dũng vẫn đích thân đến, chẳng những Lục Đại Dũng tự mình đến hội trường, mấy vị lãnh đạo trọng yếu của địa khu khác, ví như nhóm người của trưởng ban tổ chức Ngụy Ái Quốc đều cũng tới.
Lưu Vĩ Hồng đại biểu Ủy ban, làm “Báo cáo công tác chính phủ”.
Khi chia tổ thảo luận, Lục Đại Dũng, Ngụy Ái Quốc, Uyển Trung Hưng, những lãnh đạo Địa ủy đều tự mình đi tới gặp từng đoàn đại biểu, nghe ý kiến của họ, còn lặp đi lặp lại cường điệu với các đại biểu, nhất định phải chắc chắn quán triệt an bài của tổ chức Đảng.
Lục Đại Dũng quyết không thể khoan dung ở thời điểm quan trọng này sẽ xuất hiện ra điều gì ngoài ý muốn.
Cuộc tuyển cử đúng hạn tiến hành, quyền chủ tịch đồng chí Lưu Vĩ Hồng, được cao phiếu trúng cử làm chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố Hạo Dương.
Nhìn vị chủ tịch trẻ tuổi tư thế oai hùng đang đứng trên đài chủ tịch dõng dạc phát biểu diễn thuyết thi hành biện pháp chính trị, dưới đài vỗ tay như nước, nhóm người Lục Đại Dũng và Uyển Trung Hưng mới xem như nhẹ nhàng thở ra.
Bầu không khí của một năm mới.
Lưu Vĩ Hồng vừa trúng cử chức chủ tịch không lâu, văn phòng công trình hi vọng đoàn Thành ủy đã thu được một số tiền quyên góp lớn, tổng cộng có tới năm triệu hai trăm ngàn.
Khoản tiền quyên góp này được chuyển từ Giang Khẩu tới, mọi người liền lập tức liên tưởng tới việc vị hôn thê của Lưu chủ tịch đang làm bà chủ lớn tại Giang Khẩu.
Lưu Vĩ Hồng nhậm chức được hai tháng, các cán bộ trong thành phố đối với tình huống của hắn đại khái đã có hiểu biết. Vị hôn thê của hắn làm buôn bán tại Giang Khẩu, tài sản cả trăm triệu, từng giúp huyện Lâm Khánh vay mượn một số vốn lên tới ba tỷ, lại còn cho vay trang bị máy móc từ Liên bang Xô Viết nhập khẩu, chuyện này đã sớm truyền khắp cả địa khu Hạo Dương. Mọi người đối với Lưu chủ tịch quả thật vô cùng ghen tỵ lẫn hâm mộ!
Thật là quá hạnh phúc đi thôi!
Một chủ tịch hai mươi bốn tuổi, còn có một vị hôn thê phú hào tài sản hàng tỷ, nghe nói còn đẹp như thiên tiên: Như thế nào chuyện tốt đều tới phiên hắn hưởng?
Nhắc tới vị hôn thê này của Lưu chủ tịch, luôn ủng hộ đối với sự nghiệp của Lưu chủ tịch, thật sự đã dốc hết sức. Thấy không, Lưu chủ tịch còn chưa kịp vò đầu vì chuyện tài chính, một hơi đã gẩy qua năm triệu hai trăm ngàn cho hắn!
Là năm triệu hai trăm ngàn, không phải năm trăm hai mươi đồng!
Thật không biết vị hôn thê kia có phải có quá nhiều tiền không có địa phương tiêu xài.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại biết số tiền kia thật không phải do một mình Vân Vũ Thường quyên tặng. Trình Sơn cùng Vệ Cường làm việc cũng thật đắc lực. Y theo sắp xếp của hắn, năm trước đã đến Giang Khẩu, tổ chức một buổi biểu diễn quyên tiền để cứu tế. Chuyện này Lưu Vĩ Hồng không ra mặt, tất cả đều do một tay Trình Sơn xử lý. Trình Sơn là người ngưỡng mộ Vân Vũ Thường, trước kia hay đi theo sau mông của Lưu Vĩ Hồng, mở miệng là kêu “Vũ Thường tỷ” không thôi. Hiện giờ Vân Vũ Thường sắp trở thành “nhị tẩu”, vậy càng thêm thân thiết.
Vân Vũ Thường nghe xong Trình Sơn an bài, lúc này liền tỏ vẻ ủng hộ mạnh mẽ, lập tức liên hệ câu lạc bộ biểu diễn, lại còn phát ra thiệp mời cho toàn bộ hội viên cổ đông và không phải cổ đông.
Đối với sự nghiệp từ thiện, các phú hào luôn rất ủng hộ. Huống chi còn có thể diện của Vân Vũ Thường, vậy càng thêm ủng hộ nhiều hơn.
Trình Sơn cùng Đại Pháo cũng tốn một phen tâm huyết, tổ chức một đội ngũ biểu diễn khá khổng lồ, không chỉ là một ngôi sao nổi danh quốc nội, còn có tới bốn năm ngôi sao cùng tham gia biểu diễn lấy tiền cứu tế.
Đương nhiên, không an bài Đào Tiếu Bình cùng tới.
Trình tam nhi còn chưa hồ đồ tới tình trạng như thế!
Vào buổi tối kia, Đào Tiếu Bình đã ở một đêm với Lưu Vĩ Hồng, Trình Sơn không biết hai người ngủ riêng. Theo hắn xem ra, Đào Tiếu Bình đã trở thành người của nhị ca, làm sao có thể đem Đào Tiếu Bình an bài tới dưới mí mắt Vân Vũ Thường, không phải là cố ý tự tìm phiền phức sao?
Buổi biểu diễn lấy tiền cứu tế phi thường thành công, quyên góp tới hơn năm triệu hai trăm ngàn, hơn nữa hội Thanh Cơ còn gẩy tới năm trăm ngàn, trong tài khoản công trình hi vọng lập tức dư ra gần sáu triệu đồng.
Đám người đoàn Thành ủy cười đến không thể khép miệng.
Nhưng bên Thành ủy Hạo Dương lập tức phát tới một văn kiện đặc biệt, đối với việc sử dụng khoản tiền lớn này, làm ra quy định chi tiết, cam đoan năm triệu bảy trăm ngàn kia đều phải sử dụng trong sự nghiệp cải thiện giáo dục của thành phố Hạo Dương. Hơn nữa minh xác quy định, khoản tài chính này mỗi lần có vận dụng, đều nhất định phải do Ủy ban xét duyệt, có chủ tịch Lưu Vĩ Hồng tự tay ký tên, những chữ ký của bất cứ ai khác đều không có tác dụng.
Việc chi tài chính cần một chữ ký của người đứng đầu, cũng xem như là nói được qua.
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, văn kiện này kỳ thật chính là ý tứ của Lưu Vĩ Hồng. Nhưng đoàn Thành ủy lệ thuộc Thành ủy lãnh đạo, không do Ủy ban quản lý. Nếu Lưu Vĩ Hồng lấy danh nghĩa Ủy ban tuyên bố văn kiện, trình tự không được chính thức, có chút danh bất chính ngôn bất thuận. Đối với yêu cầu này của Lưu Vĩ Hồng, Uyển Trung Hưng cũng cần tiến hành phối hợp.
Số tiền kia cũng là do vị hôn thê của Lưu Vĩ Hồng quyên tặng tới mà thôi!
Lập tức Lưu Vĩ Hồng mời dự họp hội nghị thường vụ Ủy ban, thảo luận “Quy hoạch viễn cảnh năm năm của việc phát triển kinh tế thành phố Hạo Dương”. Bước đầu kế hoạch viễn cảnh, Lưu Vĩ Hồng đã sớm hội báo với Uyển Trung Hưng, đã có được sự ủng hộ từ miệng của hắn. Theo sau Lưu Vĩ Hồng liền triệu tập văn phòng Ủy ban nhân dân, Ban cải cách kinh tế, phòng nghiên cứu chính trị cùng những cán bộ nòng cốt phụ trách nghiệp vụ chuyên môn, bắt đầu dựa theo suy nghĩ của hắn mà vạch ra sơ thảo.
Lúc Lưu Vĩ Hồng nói chuyện với Uyển Trung Hưng, chỉ nói điểm tựa chính yếu, hết thảy râu ria đều cắt rớt, chỉ đưa ra đại cương. Cần đem đại cương này, hoặc là nói đem ý nghĩ trong đầu Lưu Vĩ Hồng biến thành quy hoạch chính thức, còn phải nghiên cứu thảo luận, cho thêm rất nhiều nội dung phong phú đi vào.
Người nhiều sẽ có nhiều mưu trí, vội vàng gần một tháng, rốt cục đưa ra sơ thảo, Lưu Vĩ Hồng lập tức mời dự họp hội nghị thường vụ mở rộng tiến hành vòng thảo luận thứ nhất.
Quy hoạch viễn cảnh của Lưu Vĩ Hồng, gợi ra việc thảo luận thập phần nhiệt liệt, mọi người đối với việc kiến tạo thị trường thương mại tổng hợp lớn và viên khu công nghiệp lớn, cùng việc cổ vũ xí nghiệp tư nhân và xí nghiệp xã trấn đều không có tranh chấp quá lớn. Chuyện này nghe vào thấy tiền cảnh rất đẹp đẽ, thử một lần cũng không sao.
Kỳ thật đại bộ phận đều là các phó chủ tịch cùng các chủ nhiệm đều mang tâm tư chế giễu. Quy hoạch là rất hay, nhưng yêu cầu vốn liếng đầu tư cũng thật lớn, bước đầu dự toán cũng cần tới bốn mươi triệu, tương đương với tổng thu nhập năm 91 của thành phố Hạo Dương.
Tiền từ đâu đến?
Không có tiền, đây chỉ là lời nói rỗng tuếch đẹp đẽ mà thôi.
Những người như Chu Bằng Cử chỉ nhìn vào thực tế, không chơi trò ảo tưởng. Ở trong việc này trên cơ bản không tốn tâm tư gì, Lưu chủ tịch nói cần làm như vậy, thì cứ làm như thế đi, dù sao là Lưu chủ tịch đi kiếm tiền, không quan hệ gì tới chúng ta. Tiền tới tay, muốn làm thì mọi người được nhờ, không có tiền, muốn làm cũng không được, cũng hạ xuống thanh danh “chỉ ảo tưởng mà không thực tế” đối với Lưu Vĩ Hồng, càng không có quan hệ gì với các phó chủ tịch.
Tâm tư của mọi người, chủ yếu là tập trung vào chuyện “công ty quản lý nguồn năng lượng”.
Đây mới là thật sự, không giả dối.
Bởi vì mỏ tài nguyên của Hạo Dương còn tồn tại nơi đó, huyện Lâm Khánh đã có tiền lệ, việc này nếu có thể làm được, vậy phải cẩn thận nghị luận, một khối thịt béo lớn như vậy, không phải để yên cho một mình Lưu Vĩ Hồng đi an bài. Có vẻ như ở huyện Lâm Khánh cũng thế, chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa lại cùng kiêm nhiệm chức tổng giám đốc công ty quản lý nguồn năng lượng.
Nhưng Lâm Khánh là Lâm Khánh, Hạo Dương là Hạo Dương, không thể nói nhập làm một. Đặng Trọng Hòa đã làm chủ tịch huyện Lâm Khánh nhiều năm, uy vọng cực cao, hơn nữa Mộ Tân Dân chỉ là bí thư Huyện ủy mới tới, không có uy vọng trong tay, cho nên mới bị Đặng Trọng Hòa nắm bắt toàn bộ ưu đãi.
Lưu Vĩ Hồng chỉ là quan viên mới nhậm chức, uy vọng chưa cao, còn muốn học theo, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.