Chương 576: Thủ đoạn của tiểu oa nhi còn rất rõ ràng.
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Phương thức giải quyết vấn đề của Lưu Vĩ Hồng rất lưu loát…
Hắn vốn là tính toán lấy danh nghĩa “quy hoạch năm năm”, sẽ tổng quát thông qua kế hoạch này. Trong hội nghị thường vụ mở rộng của Ủy ban thảo luận, mức độ nhiệt liệt thật vượt quá sự mong muốn của hắn. Các phó chủ tịch thậm chí còn có những cục trưởng đều nhảy nhót ra phát biểu. Ngay từ đầu Lưu Vĩ Hồng vẫn tương đối hoan nghênh. Là họp thảo luận, vậy nên cho nói chuyện thoải mái.
Khi thảo luận công tác cụ thể, Lưu Vĩ Hồng xưa nay luôn có tính dân chủ, không phải là người không chịu nghe theo ý kiến. Hắn rõ ràng hiểu được kinh nghiệm công tác cơ sở của mình còn chưa đủ phong phú, vấn đề cụ thể vẫn phải học tập thêm mới tốt. Ba người thợ giày vẫn vượt qua Gia Cát Lượng. Nhưng không được bao lâu, hắn liền phát hiện tình hình không đúng.
Đoàn người chú ý vào tâm điểm, rõ ràng không phải làm sao làm tốt công tác, mà là làm sao phân phối ích lợi, tập trung vào việc phân phối nhân viên vào công ty quản lý nguồn năng lượng, đều quanh co lòng vòng đưa ra yêu cầu của chính mình.
Điều này lập tức làm Lưu Vĩ Hồng cảnh giác.
Xem ra chính mình đã đánh giá cao giác ngộ chính trị của đám cán bộ thành phố Hạo Dương này. Ở trong mắt bọn họ, thành phố Hạo Dương phát triển không sánh bằng lợi ích trọng yếu của họ. Kinh tế Hạo Dương cần phát triển sao, được, mọi người ủng hộ, nhưng phải có một phần lợi ích cho tôi! Bằng không mọi người còn phải từ từ nói chuyện. Lưu chủ tịch muốn đem toàn bộ chỗ tốt đều nắm trong tay mình, khó mà làm được.
Thành lập công ty quản lý thống nhất nguồn năng lượng, là trụ cột phát triển của thành phố Hạo Dương.
Lưu Vĩ Hồng nói ra muốn kiến tạo thị trường thương mại tổng hợp lớn, muốn làm viên khu công nghiệp, muốn cổ vũ xí nghiệp xã trấn cùng xí nghiệp tư doanh phát triển, đều mới chỉ là quy hoạch, muốn chắc chắn xuống, khó khăn rất lớn, coi như chắc chắn xuống được, hiệu quả như thế nào hiện tại cũng không dám khẳng định. Chỉ riêng công ty quản lý thống nhất nguồn năng lượng, là thấy thực tế thịt béo, cũng có lệ mà làm theo, thành công nắm chắc rất lớn.
Chuyện này Lưu Vĩ Hồng không cho phép người khác tiến đến phân quyền, nhất định phải chặt chẽ nắm giữ trong tay mình.
Lưu Vĩ Hồng lập tức kết thúc chuyện thảo luận “quy hoạch phát triển năm năm”, tạm thời cho gác lại, một mình khởi thảo ra một yêu cầu báo cáo thành lập công ty quản lý thống nhất nguồn năng lượng, lấy danh nghĩa Ủy ban thành phố, đệ trình lên hội thường ủy Thành ủy thảo luận.
Lần này thật không gặp được trở ngại gì, vừa lên hội Thường ủy, Uyển Trung Hưng liền chỉ định cho các ủy viên thường ủy nhất trí thông qua. Bí thư cùng chủ tịch đã lấy được nhất trí, lực cản trong hội thường ủy đã không còn lớn lắm.
Theo sau, Ủy ban thành phố Hạo Dương đem kế hoạch này đăng báo lên Địa ủy Hạo Dương cùng cơ quan hành chính địa khu Hạo Dương. Tào Chấn Khởi cùng Lục Đại Dũng lần lượt làm ra chỉ thị phê duyệt đồng ý thành lập công ty quản lý nguồn năng lượng của thành phố Hạo Dương, cấp bậc định ra là cấp Phó Huyện Xử lệ thuộc trực tiếp vào Ủy ban thành phố Hạo Dương quản lý. Thiết trí hoàn toàn giống như công ty quản lý thống nhất nguồn năng lượng tại huyện Lâm Khánh.
Lưu Vĩ Hồng dựa theo phương thức lúc trước, tự mình kiêm nhiệm chức tổng giám đốc công ty quản lý thống nhất nguồn năng lượng, nhưng trong việc thiết trí chức phó tổng giám đốc, lại khác với huyện Lâm Khánh, Lưu Vĩ Hồng dùng lý do “tiết kiệm”, tạm thời chỉ định ra ba phó tổng giám đốc.
Dù sao tình cảnh của hắn ở tại thành phố Hạo Dương cũng giống như lúc ở huyện Lâm Khánh, thật sự giống nhau. Vào lúc đó, bí thư Huyện ủy Mộ Tân Dân là “đối thủ một mất một còn” của bọn họ, hiện tại Uyển Trung Hưng lại hoàn toàn ủng hộ Lưu Vĩ Hồng. Ở trong việc phân phối lãnh đạo công ty quản lý, Lưu Vĩ Hồng chuyên quyền độc đoán, không thương nghị với bất cứ phó chủ tịch nào, một mình ở trong văn phòng đã quyết định xong các chức vụ, sau đó báo cáo với Uyển Trung Hưng, Uyển Trung Hưng lập tức mời dự họp ủy viên hội thường vụ Thành ủy, thông qua buổi họp nhâm mệnh cho các cán bộ.
- Anh không phải nói Vương Thụ Quốc đáng tin sao? Uổng cho anh lúc trước tốt với hắn như vậy!
Bên trong gian phòng 308 trong khách sạn Giang Hải, Lý Thanh Mai mặc áo ngủ bằng bông màu trắng, chân trần mang dép nhung, hơi hơi nghiêng đầu, cầm một chiếc khăn lau tóc, mang theo vẻ châm chọc nói.
Điều hòa trong khách sạn Giang Hải mở rất tốt, dù đã rét đậm, nhưng trong phòng 308 lại ấm áp như xuân. Kỳ thật Lý Thanh Mai cũng thích gian phòng này, còn thoải mái hơn so với ở nhà. Chỉ nói về hệ thống sưởi của khách sạn, trong nhà thật không thể sánh bằng.
Mùa đông rét lạnh làm chuyện kia, thật đúng là thống khổ, lạnh chịu không nổi. Ở trong này không bị như thế, vô cùng thoải mái. Cũng may nàng cùng Chu Bằng Cử không phải mới làm lần thứ nhất, không cần gấp, có thể từ từ đến, trước tiên phải nổi lên một chút “cảm xúc”. Trên thực tế trong lòng Lý Thanh Mai cũng xem Chu Bằng Cử là người đàn ông thực sự của mình, về phần người chồng trên pháp luật kia, trái lại thật giống như người ngoài.
Trong thành phố đoạn thời gian này phát sinh rất nhiều chuyện, làm Chu Bằng Cử thật sự thấy phiền lòng. Lý Thanh Mai cũng biết điểm này, cho nên Chu Bằng Cử vừa gọi điện thoại thì nàng lập tức tới đây.
Chu Bằng Cử ngồi trên sô pha hút thuốc, sắc mặt âm trầm.
Hắn quả thật không nghĩ tới Vương Thụ Quốc lại là người “gió thổi nghiêng ngả” như thế. Chỉ là một chức vụ phó tổng giám đốc thường vụ kiêm bí thư Đảng ủy công ty quản lý thống nhất nguồn năng lượng, liền không chút do dự bán đứng Chu Bằng Cử, đầu nhập vào ngực Lưu Vĩ Hồng.
- Hì hì, em đã sớm nói, tiểu oa nhi nhìn qua không phải là người dễ đối phó như vậy. Hiện tại anh đã biết đi?
Lý Thanh Mai không chịu buông tha, tiếp tục châm chọc Chu Bằng Cử. Thật không phải Lý Thanh Mai muốn chọc tức Chu Bằng Cử, nàng ta chỉ là quan tâm hắn. Theo địa vị ngày càng tăng cao, quyền lực trong tay càng lúc càng lớn, Chu Bằng Cử cũng càng ngày càng tự tin, đối với những ý kiến bất đồng rất khó nghe vào, dần dần có ý tứ “ta là duy nhất”. Bình thường cấp dưới nhìn thấy hắn đều cúi đầu khom lưng, ngoan ngoãn nghe lời, không ai dám có ý kiến với hắn, Lý Thanh Mai đành phải tự mình đảm đương chức “can gián”. Bằng không Chu Bằng Cử thật làm chuyện choáng váng đầu óc, sớm hay muộn sẽ ăn thiệt thòi.
- Tên tiểu oa nhi còn hỉ mũi chưa sạch này, anh thật đúng là xem thường hắn!
Chu Bằng Cử phun ra một hơi, rầu rĩ nói.
Thực tại hắn không sao dự đoán được thủ đoạn của Lưu Vĩ Hồng lại gọn gàng linh hoạt đến như thế. Vừa thấy tình thế không đúng, liền lập tức dừng lại cuộc thảo luận hội nghị thường vụ mở rộng, lập tức dùng danh nghĩa Ủy ban thành phố, đem công tác thành lập công quy quản lý thống nhất nguồn năng lượng trình báo đi lên. Những lãnh đạo khác trong Ủy ban còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Thành ủy đã thông qua, Địa ủy cùng cơ quan hành chính cũng đồng ý. Sau đó không có một chút tiếng gió, ban lãnh đạo công ty quản lý nguồn năng lượng liền đưa lên trong hội Thường ủy.
Tiểu oa nhi làm việc thật rõ ràng.
Như lời nói vừa rồi của Lý Thanh Mai, làm cho Chu Bằng Cử khó chịu chính là Vương Thụ Quốc “làm phản”. Vương Thụ Quốc là phó chủ tịch được phân công quản lý công tác về nguồn năng lượng, trước đó không lâu vừa thăng lên tới, bài danh cuối cùng. Chu Bằng Cử vì việc đưa Vương Thụ Quốc lên làm phó chủ tịch đã phí không ít khí lực, Vương Thụ Quốc cũng từng hứa hẹn son sắt, sẽ đền đáp ơn nghĩa của Chu chủ tịch, chỉ cần Chu chủ tịch chỉ đâu thì Vương Thụ Quốc sẽ đánh ở đó.
Đối với lời hứa này của Vương Thụ Quốc, Chu Bằng Cử cũng không nghi ngờ. Hắn rất tự tin đối với quyền uy của mình. Lúc Lâu chủ tịch còn ở đây, phó chủ tịch thường vụ như Chu Bằng Cử thật uy phong, không kém hơn Lâu chủ tịch. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thật sự đưa mắt xem trọng những vị phó chủ tịch đồng nghiệp ngang vai ngang vế, mà chỉ xem họ như cấp dưới.
Không ngờ ngoài miệng Vương Thụ Quốc nói chuyện nghe thật hoàn hảo, nhưng vừa thấy được ưu đãi, lập tức trở mặt.
Trong hội nghị thường ủy nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đưa ra danh sách ban lãnh đạo công ty quản lý nguồn năng lượng, Chu Bằng Cử lập tức liền hiểu được, Vương Thụ Quốc làm phản. Ban đầu nghĩ đến, dù việc thành lập công ty quản lý được đồng ý, ở trong việc phân phối ban lãnh đạo, Lưu Vĩ Hồng phải tìm phó chủ tịch thường vụ như Chu Bằng Cử thương lượng thêm một chút.
Thứ nhất là để tỏ lòng tôn trọng, làm tốt sự đoàn kết ban lãnh đạo Ủy ban. Thứ hai Lưu Vĩ Hồng chỉ vừa đến, đối với các cán bộ trong thành phố còn chưa quá quen thuộc, nhất thời đi đâu mà tìm được nhiều người thích hợp lựa chọn như vậy?
Ai biết khi hắn giao ra phần danh sách này, thật đúng là có bộ có dáng, tìm người đều rất thích hợp, ở công việc công nghiệp khoáng sản rất có kinh nghiệm. Lại tiếp tục kết hợp với phó tổng giám đốc thường vụ kiêm bí thư Đảng ủy của công ty như Vương Thụ Quốc, nếu Chu Bằng Cử còn không hiểu rõ chuyện, thì đúng là một chày gỗ.
- Vương Thụ Quốc xem ra đã quyết tâm nhờ vả Lưu Vĩ Hồng, hắn khẳng định được Lưu Vĩ Hồng sẽ đứng vững gót chân tại thành phố Hạo Dương sao?
Lý Thanh Mai lau tóc xong, lại hỏi một câu.
- Lại nói tiếp không thể trách hắn, em xem chuyện này không chỉ một mình Lưu Vĩ Hồng thì có thể làm tốt, hơn phân nửa là vì Uyển Trung Hưng tự mình ra mặt. Tên Vương Thụ Quốc kia, quỷ tinh quỷ tinh, cũng không ngu ngốc khăng khăng một mực chịu cùng một tiểu oa nhi đi hỗn!
Lý Thanh Mai thấy ngữ khí của Chu Bằng Cử gay gắt, liền dịu chút ngữ khí, như an ủi hắn.
Chu Bằng Cử lại “hừ” một tiếng.
Hắn tức giận không chỉ vì Vương Thụ Quốc “làm phản”, càng quan trọng hơn chính là chuyện này từ đầu tới đuôi hắn lại không thám thính được một chút tiếng gió. Uyển Trung Hưng có thật là ra mặt lôi kéo Vương Thụ Quốc hay không, cũng chỉ là Lý Thanh Mai phân tích, không có “chứng cớ” có thể chứng minh.
Điều này thuyết minh chuyện gì?
Thuyết minh chẳng những thủ đoạn của Lưu Vĩ Hồng lợi hại, hơn nữa còn có lòng phòng bị Chu Bằng Cử. Quyết định nắm chắc việc công ty quản lý nguồn năng lượng trong tay mình, hoàn toàn từ đầu không muốn cho bất cứ ai tới nhúng tay.
- Hai tên khốn kiếp kia, sớm muộn gì có một ngày bọn hắn phải hối hận!
Chu Bằng Cử tức giận nói. Ở trước mặt Lý Thanh Mai, hắn rất ít giấu diếm cảm xúc chân thật của chính mình.
Lý Thanh Mai nhìn vẻ mặt xanh mét của Chu Bằng Cử, bỗng nhiên có chút lo lắng nói:
- Anh họ, em xem hay là đừng tiếp tục đấu khí làm chi. Tất cả mọi người nói, Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Lục Đại Dũng, bối cảnh rất lớn, hiện tại xem ra thật đúng là như vậy. Lục Đại Dũng cùng Uyển Trung Hưng đều ủng hộ hắn như vậy, chúng ta nên cẩn thận một chút mới tốt. Dù sao bây giờ chúng ta đã không cần sầu ăn lo mặc, không cần phải đấu khí đúng không? Theo em xem, thanh thản chờ hai năm, nói không chừng tiểu oa nhi lại điều đi rồi, cho đến lúc này, chức chủ tịch cũng sẽ rơi trên đầu anh thôi.
Lý Thanh Mai biết Chu Bằng Cử là một người có tính cách không chịu thua, lúc trước không phải Chu Bằng Cử “quấn quýt giữ chặt”, Lý Thanh Mai còn chưa chắc hạ quyết tâm tốt với Chu Bằng Cử, còn phải sợ hãi bị người ta nói sau lưng nữa. Nàng thật sự sợ Chu Bằng Cử tức giận mù quáng, liều lĩnh đấu với Lưu Vĩ Hồng. Tiểu oa nhi có bí thư Địa ủy cùng bí thư Thành ủy làm chỗ dựa, dễ dàng gây sự như vậy sao?
- Người không cản ta ta không phạm người!
Chu Bằng Cử cười lạnh một tiếng, âm trầm nói.
- Em cho là Lục Đại Dũng còn có thể ở lại Hạo Dương được bao lâu? Trong tỉnh đã có tiếng gió, làm không chuẩn hết năm, Lục Đại Dũng phải đi lên tỉnh, đến lúc đó để xem tiểu oa nhi còn có ai làm chỗ dựa!