Quan Gia

Chương 577: Chương 577: Trốn nợ




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 577: Trốn nợ 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Vào tết âm lịch năm 92, Lưu Vĩ Hồng không ở lại thủ đô, không ở Hạo Dương mà đi Giang Khẩu. 

Vân Vũ Thường nghe nói Lưu Vĩ Hồng muốn qua tết âm lịch tại Giang Khẩu, vừa mừng vừa sợ. 

Người này rốt cục đã biết tầm quan trọng của vị hôn thê, không còn tiếp tục trải qua “tết âm lịch chính trị”. Bởi vì như vậy, Vân Vũ Thường chẳng những tự mình đến nhà ga phía nam đón xe, còn chủ động thưởng cho Lưu Vĩ Hồng một nụ hôn. 

Lưu Vĩ Hồng liền tặc nị hề hề, muốn động tay động chân, lập tức bị Vân tỷ hung hăng gõ cho hai cái vào đầu. 

Trước công chúng, người này cũng dám như vậy, còn giống như một đứa con nít, không hiểu chuyện chút nào, còn không cố kỵ hình tượng của giám đốc Vân ngay trước công chúng, ăn hai cái vỗ là xứng đáng. 

Trong tòa biệt thự tinh xảo của Vân Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng cùng Vân Vũ Thường ôm nhau trên sô pha, tay hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thỉnh thoảng làm chút mờ ám, Vân Vũ Thường thoải mái nằm dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, tùy ý cho hắn nghịch ngợm. 

Thật sự mà nói, Vân Vũ Thường cũng thật hưởng thụ những hành động nghịch ngợm này của Lưu Vĩ Hồng. 

Dù sao nơi này là trong nhà, không phải trường hợp công chúng, giám đốc Vân không cần để ý tới vấn đề hình tượng. Trước mắt Vân Vũ Thường chỉ như một cô gái bình thường, để mặt trần, mái tóc xõa thật dài, thỉnh thoảng còn vương trên miệng Lưu Vĩ Hồng. 

Người này còn làm mấy chuyện xấu, thường thường cắn lên mái tóc của nàng, từ sau kéo kéo vài lần. 

- Đừng làm rộn, xem ti vi đi! 

Vân Vũ Thường liền xoay thân hình mềm mại, “cảnh cáo” nói. 

Không ngờ bộ dáng của hai người thế này, thì ra là đang xem ti vi! 

Đã sắp đến thời gian truyền tin tức, đây là tiết mục Lưu Vĩ Hồng xem mỗi ngày, Vân Vũ Thường cũng xem. Làm kinh doanh không chú ý chính trị là không thể nào. Ở trong mắt người thường, “tin tức ti vi” chỉ là náo nhiệt. Nhưng ở trong mắt hai người, lại thường thường có thể giải thích được rất nhiều tin tức ngầm bên trong. Riêng là hình ảnh một đại nhân vật xuất hiện vô số lần trong “tin tức”, là có thể phân tích ra hướng đi ngày sau của đại cục chính trị. 

Trong đoạn thời gian này, Hồng phó thủ tướng thường lộ diện trên truyền thông ti vi. 

Thủ trưởng tối cao khi đi thị sát xí nghiệp đại hình trung ương tại thủ đô, liền công khai nói cho mọi người, nói Hồng phó thủ tướng hiểu biết rất nhiều về kinh tế, tất cả công tác về kinh tế đều sẽ do Hồng phó thủ tướng làm chủ. 

Chức vụ trước mắt của Hồng phó thủ tướng vẫn chỉ là ủy viện Cục chính trị, phó thủ tướng Quốc Vụ Viện. 

Nhưng quả thật có rất nhiều công tác xây dựng kinh tế, do ông chủ trì! 

Nội tình này, chỉ nhìn vào biểu tượng một cách đơn thuần thì làm sao có thể đoán được? 

- Ai, có phải chủ tịch Hạo Dương thật không dễ làm? 

Vân Vũ Thường “cảnh cáo” xong, lại chủ động tán gẫu với Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng lấy làm lạ hỏi: 

- Bà xã sao nói lời ấy? 

Vân Vũ Thường liền véo bắp đùi hắn, người này càng ngày càng kỳ cục, trước kia ngoan ngoãn gọi “tỷ”, sau lại nhiều lần gọi “nàng dâu”, hiện tại thì giỏi hơn, ngay cả “bà xã” cũng kêu luôn. 

Lưu Vĩ Hồng ôm siết đôi tay vào hông Vân Vũ Thường, ôm thân thể mềm mại của nàng càng chặt hơn. 

- Nếu không phải chức chủ tịch này quá khó làm, làm sao anh lại đột nhiên chạy tới Giang Khẩu? Đừng nói cho em là anh đột nhiên nhớ em, em không tin! Anh đó, chỉ là muốn làm chủ tịch đà điểu mà thôi! ( ý nói giấu đầu vào cát) 

Vân Vũ Thường cười nói. 

Lưu Vĩ Hồng ha ha cười đáp: 

- Lời này ngạc nhiên nha, anh chỉ là nhớ vợ mình, đó là thiên kinh địa nghĩa. Chủ tịch dễ làm cũng thế, khó khăn cũng vậy, vợ là luôn cần gấp nhất. Nếu anh không nhìn vững vàng một chút, không chuẩn sẽ chạy mất! 

- Chán ghét! 

Vân Vũ Thường lại cấu véo hắn một phen, nhưng không thật sự dùng sức. Biết rõ hắn đang đùa giỡn “ba hoa”, nhưng trong lòng Vân Vũ Thường vẫn rất ngọt ngào. Đây là cảm giác tình yêu cuồng nhiệt đi? 

Lưu Vĩ Hồng liền hôn lên vùng gáy tuyết trắng của nàng, cả người Vân Vũ Thường liền tê dại. 

- Ai, anh thật tính toán đợi hết tết âm lịch tại Giang Khẩu rồi mới đi sao? Công tác ở thành phố có thể thả xuống được? 

Một chốc Vân Vũ Thường lại quan tâm hỏi han. Nàng biết tính cách của Lưu Vĩ Hồng, rất xem nặng công việc, nhất là ở thời khắc mấu chốt cuối năm, bình thường sẽ không “thích rời khỏi cương vị công tác”. Huống chi hắn vừa mới trúng cử chức chủ tịch. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Tết âm lịch anh khẳng định ở lại Giang Khẩu. Thật sự mà nói, anh tới trốn nợ. 

- Trốn nợ? 

Vân Vũ Thường mờ mịt khó hiểu. 

Lưu Vĩ Hồng không phải người làm ăn, vì sao trốn nợ? 

- Phải đó. Tài chính của thành phố hỏng bét, cuối năm đòi tiền không biết có bao nhiêu. Nếu anh ở lại Hạo Dương ăn tết, sẽ bị chủ nợ trói lại bán tới Châu Phi luôn mất! 

Lưu Vĩ Hồng cười khổ một tiếng nói. 

Lại nói tới, đây là hiện tượng thông thường của những thành thị hay huyện nhỏ. Tài chính thiếu hụt, tới cuối năm, chủ tịch huyện sẽ cùng nhóm chủ tịch ngân hàng nhất định phải chơi trò “bốc hơi”, bằng không đừng hòng được yên thân. Tuy rằng Vân Vũ Thường xuất thân trong nhà quan lại, nhưng vẫn công tác tại cơ quan lớn, đối với tình hình chính phủ cơ sở, không quá hiểu biết. 

- Thiếu hụt tới bao nhiêu? 

Vân Vũ Thường hỏi. Hôm nay nàng đã là bà chủ lớn, làm sao có thể trơ mắt nhìn xem vị hôn phu vì chút tiền trinh mà “trốn đông trốn tây”? 

- Thiếu hụt cũng không lớn lắm, chừng mấy triệu, địa khu cũng rất chiếu cố anh, đặc biệt gẩy ba triệu cho anh chi tiêu, nhưng vẫn không đủ…Hai năm qua Hạo Dương xây dựng khu Tân Thành, bước chân quá nhanh, thiếu nợ nhiều lắm, ba triệu căn bản không quyết toán được sổ sách. Địa khu cũng có khó xử của họ, nhiều hơn họ cấp không nổi. 

Lưu Vĩ Hồng đơn giản giải thích vài câu. 

- Mấy triệu? Hay là em chuyển qua cho anh, thông qua ngân hàng cho vay, xem như là Ủy ban thành phố mượn… 

Vân Vũ Thường thật không sảng khoái. Hiện giờ gia tài nàng hàng trăm triệu, tài đại khí thô thật sự. 

Lưu Vĩ Hồng ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cười nói: 

- Như thế nào, không thích gặp anh, vội vã đuổi anh trở về? 

Vân Vũ Thường sẵng giọng: 

- Ai, anh đừng đem lòng hảo tâm của người ta xem là lòng lang dạ thú a. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Thôi được rồi, đây không phải là biện pháp. Thậm chí còn không tính là kế tạm thích ứng. Ủy ban thành phố lại đi mượn tiền của tư nhân đến duy trì vận chuyển hàng ngày, tuyệt đối là không được. Nếu làm như vậy, một vị chủ tịch như anh cũng thật quá uất ức. 

- Không phải anh chỉ vừa mới tiếp nhận sao? Tạm thời gặp chút khó khăn cũng có thể lý giải. Phát triển kinh tế cho một khu, dù sao cũng phải từ từ sẽ đến, không có khả năng một ngụm ăn liền biến thành mập mạp. Sang năm anh thực hiện được chi thu cân bằng, đã xem là có bản lãnh. 

Vân Vũ Thường liền an ủi. Đừng nhìn Vân tỷ thường xuyên “răn dạy và quở mắng” Lưu Vĩ Hồng, khi nói tới chuyện đứng đắn, liền hồi phục lại tâm tính của “chị cả”, sợ làm tổn thương tự tôn của Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói: 

- Sang năm rồi hãy nói sau, quan hệ tại địa phương thực sự rất phức tạp. Anh xem chỉ là giải quyết những mối quan hệ này, đã tốn không ít thời gian. 

Nói tới đây Lưu Vĩ Hồng khe khẽ thở dài. Quan trường trong nước, chính là quan hệ rất phức tạp, bộ máy hao tổn quá lớn, thật không có bao nhiêu tinh lực làm chuyện đứng đắn, chỉ nói đến chuyện đấu tranh thôi còn phải làm cho bình hành. 

- Ai, một khi đã như vậy, vì sao lúc trước anh không lưu lại huyện Lâm Khánh? Trụ cột đã đánh ra thật quá tốt, làm gì cũng thật thuận lợi. 

Vân Vũ Thường có điều kỳ quái hỏi. Nàng đã vì công ty quản lý nguồn năng lượng tại Lâm Khánh hao phí không ít khí lực. Nếu không phải bởi vì Lưu Vĩ Hồng, Vân tỷ đã không ra sức tới như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Là do tự mình anh chủ động yêu cầu. Có hai nguyên nhân, thứ nhất là bởi vì việc xây dựng thành thị anh chưa có kinh nghiệm gì. Điểm này Hạo Dương tốt hơn Lâm Khánh. Nếu nói từ gốc rễ Lâm Khánh, còn là một huyện nông nghiệp, việc xây dựng thành thị không phải là điểm tựa công tác. Hạo Dương chẳng những cần chú ý công tác nông nghiệp, công tác xây dựng thành thị cũng phải coi trọng, xem như là một sự rèn luyện… 

Vân Vũ Thường gật đầu, thừa nhận cách nói của Lưu Vĩ Hồng, hỏi: 

- Vậy còn điểm thứ hai? 

- Điểm thứ hai, chính là phải dự tính trước. Chuyện điều động cán bộ, không phải lấy ý của cá nhân mà thay đổi vị trí. Sau này không phải chỗ nào anh cũng đánh xong trụ cột mới tiếp tục chậm rãi làm ra thành tích. Lần này có thể xem như là một sự thăm dò. Dù sao trình tự còn khá thấp, xem như có chút khó khăn cũng có thể vượt qua. Bằng không sau này gặp phải tình huống như vậy, anh sẽ không tốt ứng đối. 

Hiện tại trông coi một huyện hoặc một thành phố cấp Huyện, thình lình xảy ra chuyện điều động, còn không làm ra được gì, nếu thật sự làm hư, còn có cơ hội đông sơn tái khởi. Chẳng qua điều về nha môn lớn tại thủ đô ngao thêm tư lịch một hai năm. Sau này khi đi tới một chức vụ rất cao, trông coi một thành phố lớn thậm chí là một tỉnh, chỉ sợ thật sự không có nhiều thời gian cho hắn chậm rãi mà làm. Trước mắt phải rèn luyện thêm nhiều, như vậy sẽ không có thiệt hại. 

- Anh đó, luôn dã tâm bừng bừng… 

Vân Vũ Thường chép miệng nói, trong mắt hiện lên chút ý cười. Người này, giống như sau khi tốt nghiệp lại biến thành hiểu chuyện, vô luận đại cục quốc tế hay chính trị quốc nội, ánh mắt nhìn thật tinh chuẩn, quả thực chính là liệu sự như thần. Hiện tại lại chủ động “chịu khổ”, ánh mắt còn nhìn xa tới mười năm thậm cí là mười mấy năm sau. Tựa hồ ở trong nội tâm của hắn, nhận định bản thân mình sẽ có một ngày, có thể đứng trên đỉnh rất cao. 

Bất quá khi cẩn thận ngẫm lại, chuyện này có khả năng rất lớn. 

Ba năm trước đây, hoặc là hai năm trước, thậm chí là một năm trước, lại có ai có thể dự đoán được, hiện tại hắn đã là một chủ tịch? Dù chính là Hạ Mạnh Cường, hay Lưu Vĩ Đông đều được công nhận là con cháu hồng tam đại kiệt xuất, nếu lấy ra so sánh, hiện giờ Lưu Vĩ Hồng đã không có chút thua kém, thậm chí còn có tư thế vượt cả hai người họ. 

Vân Vũ Thường luôn thích Lưu Vĩ Hồng có loại dã tâm bừng bừng như vậy, thích Lưu Vĩ Hồng bốc đồng, dũng cảm tiến tới, chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, có thể cảm nhận được một cỗ động lực mạnh mẽ. 

Lưu Vĩ Hồng đột nhiên thốt lên một câu “danh ngôn internet” đời sau. 

Vân Vũ Thường nghe không hiểu chuyện gì: 

- Nói cái gì linh tinh vậy? 

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, tâm tình có vẻ rất vui tươi, cười vang một trận, Lưu Vĩ Hồng ghé sát tai Vân Vũ Thường, xấu xa nói: 

- Nàng dâu, nếu không chút ta đừng xem ti vi, chúng ta vào phòng ngủ đi… 

- Đi! Chỉ biết nói hưu nói vượn! 

Vân Vũ Thường đỏ mặt, dùng sức giãy dụa. 

Lưu Vĩ Hồng ôm chặt nàng, cũng không buông tay. 

- Đừng làm rộn, xem tin tức…di… 

Vân Vũ Thường bỗng nhiên ngừng lại, mắt nhìn ti vi, ngạc nhiên kêu lên. Tựa hồ trong ti vi đã xảy ra chuyện lớn không thể tưởng được… 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.