Quan Gia

Chương 578: Chương 578: Hết thảy đều thay đổi!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 578: Hết thảy đều thay đổi! 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Quả thật có đại sự xảy ra. 

Trong “tin tức tiếp âm” được truyền ra, bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh của thủ trưởng tối cao. Chẳng những có thủ trưởng tối cao, còn có Phong nhị gia cùng Lưu lão gia tử. 

Phóng viên đưa tin, thủ trưởng tối cao cùng Phong nhị gia và Lưu lão gia tử cùng nhau vi hành, hôm nay sẽ đi tới thành phố Tam Giang trong tỉnh Giang Hán tiến hành khảo sát. 

- Thủ trưởng tối cao cùng Phong gia gia và Lưu gia gia khảo sát thành phố Tam Giang? 

Vân Vũ Thường quả thật là trợn mắt há hốc mồm, mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không dám tin. 

Lưu Vĩ Hồng cũng có chút giật mình. Tết âm lịch năm nay, thủ trưởng tối cao quyết định đi ra ngoài hoạt động, hắn đã sớm có tin tức. 

Nhưng căn cứ vào trí nhớ kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng, ở thế giới song song kia, thủ trưởng nam tuần toàn bộ hành trình cùng đi chỉ có Phong nhị gia, không có lão gia tử. Lần trước khi Lưu Vĩ Hồng về thủ đô, cùng Mã Quốc Bình thương nghị chính là chuyện này. 

Ở thế giới trọng sinh, vận mệnh chính trị trong quốc nội kỳ thật đã biến hóa không nhỏ, mấu chốt nhất chính là quan niệm chính trị của lão gia tử đã xảy ra thay đổi thật lớn, phương lược chấp chính của Kim Thu Viên cũng có khác nhau rất lớn với thế giới kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng. Thủ trưởng quyết định nam tuần, chủ yếu là vì muốn hoàn toàn thống nhất tư tưởng nhận thức trong Đảng, đem tranh luận gác lại, toàn tâm hiệp lực muốn xây dựng, làm dân giàu nước mạnh. 

Cho nên nói, lần này thủ trưởng tối cao nam tuần, có khác nhau rất lớn với trí nhớ kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng. 

Trước đó, Lưu Vĩ Hồng đã đạt được tin tức, lão gia tử đã đồng ý lời đề nghị của hắn, quyết định cùng thủ trưởng đi ra một chút. 

Lưu Vĩ Hồng chỉ là không nghĩ đến, “tin tức tiếp âm” sẽ theo dõi đưa tin tại hiện trường. Ở thế giới song song kia, tin tức quan hệ tới việc thủ trưởng tối cao nam tuần, tựa hồ là sau khi thủ trưởng quay về thủ đô, trước hết do báo chí thành phố Giang Khẩu đưa tin, khoảng bốn năm tháng sau mới phổ biến đưa tin trong cả nước. 

Biến hóa lần này thật vượt ra ngoài ý liệu. 

Vân Vũ Thường đột nhiên ngồi thẳng thân mình, nghiêng đầu quay lại nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói: 

- Anh…anh đã sớm biết có phải hay không? 

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên thừa nhận, gật đầu: 

- Phải, anh đề nghị lão gia tử, mời lão nhân gia cùng thủ trưởng tối cao đi ra hoạt động gân cốt, cả ngày ở mãi trong thủ đô, thật không tốt phải không? 

Vân Vũ Thường liền hé miệng cười, lập tức lại bĩu môi nói: 

- Em đã nói anh đâu có hảo tâm như vậy, đặc biệt tới Giang Khẩu ăn tết với em, nguyên lai chỉ là thuận nước giong thuyền. Anh nói đi, có phải ông nội sẽ ăn tết âm lịch tại Giang Khẩu hay không? 

Căn cứ kinh nghiệm đời trước thì đúng vậy! 

Thủ trưởng tối cao cùng Phong nhị gia trôi qua tết âm lịch tại Giang Khẩu. Nếu cần cố định đi con đường mở ra cải cách, như vậy thủ trưởng tối cao trải qua tết âm lịch ở Giang Khẩu, ý nghĩa thật sự không giống bình thường. 

Lần này hẳn cũng là như vậy đi? 

- Bác cả ở tỉnh Giang Nam, cha anh phải giữ vững cương vị, chỉ có thể để anh bồi lão gia tử ăn tết, bằng không chẳng phải là bất hiếu? 

Lưu Vĩ Hồng cười nói. 

Nhìn ra được dáng tươi cười của Lưu Vĩ Hồng xuất phát từ nội tâm, cười thật thả lỏng, thật khoan khoái. Hết thảy trong thế giới này đã hoàn toàn khác hẳn. Kết cục mà Lưu Vĩ Hồng từng lo lắng nhất hẳn sẽ không xuất hiện. 

Vân Vũ Thường đương nhiên không biết bí mật của Lưu Vĩ Hồng, nhưng thấy hắn cười thật vui vẻ, trong lòng cũng cao hứng, nhưng nàng lại hỏi: 

- Anh đề nghị lão gia tử? Làm sao anh lại nghĩ như vậy? 

Cũng chính do Lưu Vĩ Hồng nói lời này, phản ứng của Vân Vũ Thường mới “bình thản” như thế, đổi lại người khác còn không nhảy dựng lên sao? Lời nói này thật quá ngưu, Lưu Vĩ Hồng lại có thể nói động lão gia tử? Bất quá trước đây Lưu Vĩ Hồng đã cho Vân Vũ Thường rất nhiều nỗi khiếp sợ, so sánh mà nói, lần này trái lại chỉ là “bình thường”. Dù sao đó là ông nội của hắn, nghe lời cháu trai một chút, cũng không thái quá. 

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một chút, đáp: 

- Tổng thể mà nói, chỉ có tám chữ, vững vàng quá độ, thuận lợi giao tiếp! 

Vân Vũ Thường lại sững sờ ngơ ngác, thật nghiêm túc liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, mới khe khẽ thở dài, nói: 

- May mắn năm nay anh chỉ mới hai mươi bốn tuổi, nếu bốn mươi hai tuổi, vậy còn thế nào? 

Lời này xem như đã khen ngợi cực cao. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Không tốt, nếu anh bốn mươi hai tuổi, em còn chịu gả cho anh sao? Anh thiệt thòi lớn! 

Vân Vũ Thường thản nhiên cười, lại nhẹ nhàng dựa vào trong ngực của hắn. 

Trước đêm giao thừa tết âm lịch năm 92, thủ trưởng tối cao, Phong lão cùng Lưu lão đến thành phố Giang Khẩu. 

Dù sao đều là lão nhân tám mươi, địa phương thị sát không có khả năng giống như những lãnh đạo đương nhiệm trực tiếp, sắp xếp hành trình quá tràn đầy. Đa số thời điểm, ba vị lão nhân đều ở trong khách sạn, triệu kiến người lãnh đạo địa phương nói chuyện, hoặc là tâm sự một chút, tóm lại so sánh mà nói vẫn khá thoải mái. 

Thủ trưởng một đường xuôi nam, phát biểu rất nhiều ngôn luận công khai. 

Mà các đại tin tức truyền thông, đối với việc thủ trưởng nói chuyện cơ hồ lập tức đưa tin, hoàn toàn khác với trí nhớ trong kiếp trước của Lưu Vĩ Hồng. Phỏng chừng tâm tình của thủ trưởng tối cao tương đối nhẹ nhàng. 

Không cần ngăn cơn sóng dữ, chỉ thêm chút sức lực, thống nhất nhận thức mà thôi, càng thêm giống như mưa xuân tưới mát, lặng yên không tiếng động. 

Mấy ngày này Lưu Vĩ Hồng cũng không thoải mái. Hắn phải trở về Hạo Dương một chuyến, nếu thật ở yên tại Giang Khẩu, chính là hơn mười ngày, đem toàn bộ công tác trong thành phố ném xuống, cũng không thể nào nói nổi, cần an bài công tác cũng phải an bài. Sau đó tranh thủ chạy tới Giang Khẩu trước ba vị lão nhân một ngày. Lần này địa phương thủ trưởng tối cao tuần tra, hành trình sắp xếp không tuyệt mật, Lưu Vĩ Hồng trực tiếp liên hệ với cô út Lưu Thành Ái, đối với lộ trình của họ rất hiểu rõ, lão gia tử nghe nói Lưu Vĩ Hồng chạy tới Giang Khẩu bồi ông ăn tết, rất cao hứng. Vừa đến Giang Khẩu, Lưu Thành Ái liền liên hệ với Lưu Vĩ Hồng, bảo hắn đến khách sạn Đại Bằng làm bạn với lão gia tử. 

Lão gia tử đi cùng thủ trưởng nam tuần, ngoại trừ cô út Lưu Thành Ái, bên người đi theo đều là nhân viên công tác. Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia cùng Lưu Vĩ Đông đều phải ở lại chức vị, không thể đi theo. 

Vân Vũ Thường tự mình lái xe đưa Lưu Vĩ Hồng tới khách sạn Đại Bằng. 

Dù Lưu Thành Ái chỉ thông tri cho Lưu Vĩ Hồng tới khách sạn một mình, nhưng Lưu Vĩ Hồng kiên trì đòi dẫn Vân Vũ Thường cùng đi vào. Chẳng phải đưa tới cửa lại đem vợ mình đuổi về? Không đạo lý này! 

Trong khách sạn Đại Bằng đề phòng sâm nghiêm, thủ tục kiểm tra thập phần nghiêm khắc, dù cho Lưu Vĩ Hồng là cháu ruột của lão gia tử, bởi vì hắn đưa ra yêu cầu “đặc biệt”, cũng hơi mất một phen trắc trở, cuối cùng lão gia tử tự mình gật đầu, nhân viên cảnh vệ mới cho đi. 

Khách sạn Đại Bằng vào thời ấy được xem là một trong những khách sạn cao cấp nhất Giang Khẩu, trước kia Vân Vũ Thường thường xuyên tới đây, chủ yếu là vì tiếp khách, số lần tới cũng không nhiều. Lần này “trở lại chốn cũ”, nhưng lại có cảm xúc thật khác biệt. 

Ở trong khách sạn Đại Bằng lúc này, thậm chí có thể nói, đã hóa thân thành cơ cấu quyết sách cao nhất nước cộng hòa. 

Lưu Thành Ái tự mình đứng ngay cửa hành lang nghênh đón. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng cùng Vân Vũ Thường, liền mỉm cười đón chào, gọi Lưu Vĩ Hồng, lập tức nắm tay Vân Vũ Thường cao thấp đánh giá, tấm tắc nói: 

- Vũ Thường, càng ngày càng đẹp, Vĩ Hồng nhà cô thật sự phúc khí. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười. 

Cô út kỳ thật cũng tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, biết hiện tại tỏ vẻ thân thiết với Vân Vũ Thường, so với việc tỏ vẻ thân thiết với Lưu Vĩ Hồng càng thêm có thể “lung lạc lòng người’, hơn nữa nhẹ nhàng linh hoạt đem việc không mời Vân Vũ Thường xấu hổ che lấp đi, thật sự là bản lãnh. Phỏng chừng là vì Lưu Vĩ Hồng còn chưa chính thức kết hôn với Vân Vũ Thường, nếu đã thành vợ chồng, Lưu Thành Ái biết rõ Vân Vũ Thường đang ở Giang Khẩu, nhất định sẽ mời nàng. 

Đây là con dâu của Lưu gia thôi! 

Tết âm lịch năm trước, Vân Vũ Thường nhờ Lưu Vĩ Hồng tặng lễ vật quý giá cho vợ chồng Mã Quốc Bình cùng Lưu Thành Ái, vì thế cảm tưởng của Lưu Thành Ái đối với Vân Vũ Thường quả thật không tệ, tán thưởng cũng là phát ra từ nội tâm. 

Ở cửa hành lang hàn huyên vài câu, Lưu Thành Ái liền dẫn hai người đi tới phòng ở của lão gia tử. 

- Cô út, thân thể lão gia tử thế nào? 

Lưu Vĩ Hồng vừa đi vừa hỏi. Trước mắt đây mới là vấn đề mà hắn chú ý nhất. Ở trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở đời trước, lão gia tử đang chạy tới giai đoạn sau cùng của đời người, không qua mấy tháng, sẽ giá hạc tây thiên. Hiện giờ vận mệnh chính trị đã xuất hiện biến hóa cực lớn, nếu lão gia tử có thể nghịch thiên cải mệnh, đúng là dệt hoa trên gấm. 

Lưu Thành Ái cười nói: 

- Rất tốt, luôn luôn sóng vai đi với thủ trưởng, đi hơi chậm. 

Lưu Vĩ Hồng liền nở nụ cười. 

Như vậy thật tốt! 

Mượn dùng lời thường xuyên của báo chí trước kia, chính là: tình thế tốt, càng ngày càng tốt! 

Lưu Vĩ Hồng đi vào gian phòng của lão gia tử, lão gia tử không ngồi mà đang đứng trước cửa sổ thật lớn, quan sát cảnh sắc xinh đẹp của thành phố Giang Khẩu. Trải qua mười năm phát triển, ngày xưa chỉ là một cái thôn nhỏ, sớm đã biến thành đại đô thị hiện đại hóa quốc tế. Có lẽ so sánh với đại đô thị nước ngoài chân chính mà nói nhiều ít còn có chút chênh lệch, nhưng đã là rất khá, đợi thêm một thời gian, nhất định có thể gắng sức đuổi theo, thậm chí còn vượt qua đại đô thị của nước ngoài. 

Từ phía sau nhìn tới, lão gia tử đầu đầy tóc bạc, tựa như một ngọn lửa độ ấm cực cao, đang hừng hực thiêu đốt lên. 

- Cha… 

Lưu Thành Ái kêu lên một tiếng, Lưu Vĩ Hồng liền bước nhanh tới. 

- Ông nội! 

Lão gia tử chậm rãi quay đầu, nhìn Lưu Vĩ Hồng, trên mặt lộ ra dáng cười từ ái, gật đầu nói: 

- Uhm, đều đến rồi. 

- Dạ, ông nội. 

Vân Vũ Thường cũng vội bước lên, cúi chào lão gia tử. 

- Tốt, nha đầu cũng tới, tốt, đều ngồi đi. 

Lão gia tử từ cửa sổ thong thả quay về sô pha, dẫn đầu ngồi xuống, Lưu Thành Ái bước lên dìu ông, lão gia tử khoát tay, ngừng lại động tác của Lưu Thành Ái, lập tức ngồi xuống, động tác còn tương đối thả lỏng. 

Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy, trong lòng vui vẻ. Đi đứng nhẹ nhàng, đủ chứng minh thân thể lão gia tử hiện tại không tệ. Người già thân thể có được hay không, đi đứng linh hoạt hay không, là một biểu hiện rất tốt. 

- Vĩ Hồng, công tác trong thành phố đã sắp xếp xong xuôi? 

Lão gia tử vừa mở miệng đã nhắc tới công việc. 

- Dạ, ông nội, đều đã an bài. 

- Uhm, vậy là tốt rồi, không thể bởi vì cùng ông qua tết âm lịch, chậm trễ chuyện đứng đắn. 

Người một nhà ngồi cùng một chỗ, hàn huyên một hồi, thư ký của lão gia tử đẩy cửa bước vào, lão gia tử lập tức đứng dậy nói: 

- Vĩ Hồng, hiện tại ông đi cùng thủ trưởng nói chuyện phiếm, cháu đi cùng ông! 

Lưu Vĩ Hồng nhất thời kinh ngạc. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.