Quan Gia

Chương 579: Chương 579: Gặp mặt thủ trưởng tối cao




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 579: Gặp mặt thủ trưởng tối cao 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Gặp mặt thủ trưởng tối cao? 

Chuyện này trước kia Lưu Vĩ Hồng chưa từng nghĩ qua. 

Tuy rằng đã sớm nghe nói, thủ trưởng tối cao kỳ thật rất hòa ái, tâm tính phi thường tuổi trẻ. Khi còn ở thủ đô, thường xuyên sẽ có vài con cháu thế gia trẻ tuổi cùng nhau kết bạn đến trong nhà thủ trưởng chơi đùa, cùng thủ trưởng nói chuyện phiếm, còn có người gan lớn, thậm chí còn nói đùa với thủ trưởng. Vào đời sau công bố ảnh chụp, còn có thật nhiều bạn nhỏ đang giải trí cùng một chỗ với ngài. 

Nhưng đây là sự việc khác. Nếu Lưu Vĩ Hồng cũng giống như những con cháu thế gia trẻ tuổi đi tới nhà thủ trưởng chơi đùa thì không sao cả. Quan hệ thật tinh khiết, chỉ là vãn bối đi thăm trưởng bối, không có vượt qua chuyện gì khác. Hiện giờ nếu đi theo lão gia tử cùng gặp mặt thủ trưởng, tự nhiên lại là một chuyện khác. Hoặc tâm tư của lão gia tử cũng thật “đơn thuần”, Lưu gia xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi tuấn ngạn, lão gia tử chỉ là muốn giới thiệu cho chiến hữu gặp mặt một chút. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không dám hiểu theo cách đơn giản thoải mái như thế. 

Dù sao thủ trưởng từng xem qua bài xã luận của hắn, còn đưa ra lời khen ngợi, ở trong lòng ngài, hắn đã là nhân vật “có số”. Hiện tại thủ trưởng đang đi tuần tra địa phương, không phải đang ở nhà mình tại thủ đô. Bất kể như thế nào, lần này gặp mặt có mang theo chút “mục đích chính trị”. 

Thấy Lưu Vĩ Hồng trố mắt, lão gia tử liền khẽ cười nói: 

- Vĩ Hồng, không có gì đáng lo lắng, kỳ thật chính ủy đã sớm đề cập tới cháu, nói có cơ hội muốn gặp cháu. Chính ủy rất thích người trẻ tuổi. 

Thấy Lưu Vĩ Hồng tỏ vẻ khẩn trương, lão gia tử thật ra lại tương đối hài lòng. Không sợ trời không sợ đất, chưa chắc là một chuyện tốt. Có kính sợ mới có áp lực, mới có điểm mấu chốt. Bằng không rõ là không kiêng nể gì, nhìn chung trong lịch sử, cổ kim nội ngoại, người không chút kiêng nể gì sẽ không có kết cục tốt. 

- Dạ, ông nội! 

Lưu Vĩ Hồng trố mắt chỉ là việc trong tích tắc, lập tức liền khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười gật đầu. 

Trái lại Vân Vũ Thường lại thập phần ngạc nhiên. 

Không nghĩ tới lão gia tử gặp mặt Lưu Vĩ Hồng, không chỉ đơn thuần là bồi lão nhân gia qua tết âm lịch, còn chôn lấy một “ý đồ” như thế. Càng ngày Vệ Hồng càng được những lão nhân gia thế hệ trước xem trọng, hiện tại ngay cả thủ trưởng tối cao đều muốn gặp mặt hắn. 

Thật giỏi! 

Lúc Lưu Vĩ Hồng ra tới cửa, quay đầu lại nhìn nàng, nàng vội vàng đưa cho hắn ánh mắt cổ vũ, nắm tay nắm chặt nhẹ nhàng huy lên. 

Thủ trưởng tối cao ở cùng một tầng với lão gia tử, gian phòng cách đó không xa. Lưu Vĩ Hồng đi theo phía sau lão gia tử, sát theo từng bước, rất nhanh đã đi tới trước cửa. 

Cửa phòng khép hờ, còn ở ngoài cửa đã nghe được tiếng cười sang sảng của thủ trưởng tối cao, theo sau vang lên tiếng cười to phụ họa, xem ra trong phòng của thủ trưởng còn có khách nhân khác. 

Thư ký đẩy cửa ra, lão gia tử đi nhanh vào. 

Thủ trưởng đang ngồi dựa vào ghế sô pha, giương mắt nhìn thấy Lưu lão gia tử, cười nói: 

- Đồng chí Trung Nguyên đã tới. Tên tiểu tử nhà của ông có tới hay không đây? 

Không đợi lão gia tử trả lời, Lưu Vĩ Hồng liền tiến lên một bước, cúi đầu thật sâu, cao giọng đáp: 

- Chào thủ trưởng, cháu là Lưu Vĩ Hồng. 

- Hoắc, tốt, tốt, người trẻ tuổi có được cỗ khí tức dũng mãnh. 

Ánh mắt thủ trưởng lập tức dừng trên mặt Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười vuốt cằm, khen ngợi một câu. 

- Cảm ơn thủ trưởng khen ngợi. 

Lưu Vĩ Hồng vội vàng khiêm tốn một câu. Vừa rồi nghe nói muốn gặp mặt thủ trưởng tối cao, Lưu Vĩ Hồng quả thật có khẩn trương, nhưng hiện tại đã sớm trấn định xuống. Khi chào hỏi ngài, đã nhân lúc đó liếc mắt quan sát tình hình trong phòng. 

Bên trái thủ trưởng có một vị lão nhân đang ngồi, dáng người khôi ngô, trên vầng trán nghiêm túc uy vũ, chính là Phong lão, lần này là một trong những đại nhân vật cùng đi tuần với thủ trưởng. Ở trong nước cộng hòa uy danh hiển hách, không thua Lưu lão gia tử. 

Lưu lão lập tức đi tới bên phải thủ trưởng ngồi xuống. 

Lưu Vĩ Hồng tiến lên hai bước, kính cẩn đứng trang nghiêm sau lưng lão gia tử. 

Trên thực tế, trong gian phòng số người không ít, ngoại trừ ba vị lão gia tử, những người khác có ngồi, hơn nữa tư thế ngồi có vẻ hơi tùy ý. Đây là vì chính thủ trưởng cũng không thích loại không khí quá nghiêm túc. Nếu là nói chuyện phiếm, vậy nên thả lỏng một chút mới tốt. Lại nói tới, trước mắt mỗi người trong gian phòng này, đều là những đại nhân vật. Có lẽ nguyên danh của những vị này bên ngoài không có vài người nghe nói qua, nhưng họ nắm quyền lực to lớn trong tay, người thường thật khó thể tưởng tượng được. Một chủ tịch như Lưu Vĩ Hồng, theo người bình thường xem ra có thể là quyền cao chức trọng, là người trên người. Nếu như phía sau không có chiêu bài của Lưu lão gia tử, ở trong mắt những nhân vật này hắn chẳng khác gì người đi qua đường. 

Thủ trưởng hiển nhiên cảm thấy hứng thú đối với Lưu Vĩ Hồng, ngẩng đầu đánh giá hắn, cười nói: 

- Vĩ Hồng, cháu không cần khẩn trương, chỗ này của tôi ai cũng khá tùy ý…Cháu xem cháu xem, những người này đều là như thế, đứng không thẳng, ngồi không đàng hoàng… 

Câu nói làm mọi người đều bật cười ha hả, nhưng không ai thay đổi tư thế đứng hoặc ngồi, không khí rất thoải mái. 

Lưu Vĩ Hồng lập tức liền thả lỏng, cười nói: 

- Run run lật lật, mồ hôi không dám chảy! 

Thủ trưởng cười lên sang sảng, vươn ngón tay chỉ Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Tốt, cháu tự so mình với Chung Hội sao? Nhưng tôi không phải Ngụy Văn Đế, cháu cũng không phải Chung Hội. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp: 

- Hiện tại quốc gia cường thịnh, thiên hạ thống nhất, cháu khẳng định không học theo Chung Hội. 

Thủ trưởng lại cười ha hả. 

Nhìn ra được, thủ trưởng chứng thật đang vui vẻ. Vị lão nhân tuổi tác gần chín mươi này, mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, nhưng hai mắt sáng ngời hữu thần, vô cùng cơ trí. 

Phong lão mặc âu phục màu sẫm, áo lông cừu màu đen, đang không ngừng đánh giá Lưu Vĩ Hồng… 

Sau lần tiên đoán thành công Liên bang Xô Viết giải thể, thanh danh của Lưu Vĩ Hồng đã sáng rực trước mặt các đại nhân vật đương kim. Tin tức Lưu gia xuất hiện thiên lý mã, đã truyền khắp nơi. Vì thế ngay cả thủ trưởng tối cao đều cảm thấy thật hứng thú với người thanh niên mới hơn hai mươi này, luôn muốn đích thân tiếp kiến hắn. 

Mà khi Lưu Vĩ Hồng đối đáp với thủ trưởng, cũng dùng khóe mắt đánh giá Phong lão, khi ánh mắt chạm ánh mắt sắc bén của Phong lão, liền mỉm cười gật đầu, khóe miệng Phong lão cũng xẹt qua vẻ tươi cười. 

Ba vị lão nhân trước mắt này, đều là nhân vật lãnh tụ có quyền uy nhất của nước cộng hòa, bề ngoài Lưu Vĩ Hồng tuy thoải mái, nhưng trong lòng luôn duy trì ý cảnh giác cao độ. Dù là mấy vị đại nhân vật “ngồi đứng không đàng hoàng” kia, cũng chỉ biểu lộ vẻ bề ngoài mà thôi. Trên thực tế làm sao có ai thật sự có thể thả lỏng hoàn toàn. 

Dù sao nơi này không phải đang ở nhà! 

- Vĩ Hồng, cháu viết mấy bài văn kia, tôi đều xem, rất không tệ, quan điểm tươi sáng, lập trường kiên định. Nghe nói hiện tại cháu đã là chủ tịch thành phố sao? 

Thủ trưởng tiếp tục đặt câu hỏi với Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng vội vàng đáp: 

- Dạ, thủ trưởng. Bây giờ cháu là chủ tịch thành phố Hạo Dương thuộc địa khu Hạo Dương tỉnh Sở Nam. 

- Không tệ lắm, tuổi còn trẻ đã là chủ tịch, là một vị đứng đầu cả trăm dặm a…Cháu nói thử xem, cháu làm chủ tịch thế nào? 

Đề mục này đưa ra có chút lớn, trong khoảnh khắc Lưu Vĩ Hồng thật không biết nên trả lời như thế nào, nhưng câu hỏi của thủ trưởng tối cao nếu kéo dài thời gian không đáp thật không ổn, liền thành thật nói:  

- Thủ trưởng, câu hỏi này cháu thật không dễ trả lời. 

- Không sao đâu, cháu muốn trả lời thế nào thì nói như thế đi. 

Ánh mắt thủ trưởng nhấp nháy, nhìn thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, nhưng cũng có vẻ khảo nghiệm. Hai mươi mấy tuổi làm tới chủ tịch, đối với đại đa số người mà nói, có thể xem như kinh thế hãi tục. Ở trong mắt ba vị lão nhân gia, lại không xem vào đâu. Trước kia khi họ còn chinh chiến, ai không phải là thống soái một phương hoặc mãnh tướng trong quân khi còn trẻ tuổi? Khi thủ trưởng làm bí thư Huyện ủy, chừng hai mươi mấy tuổi. Lưu lão thống soái trên vạn quân mã, cũng hai mươi mấy tuổi. Tuy nói thời thế tạo anh hùng, nhưng cũng nói rõ, tuổi không phải vấn đề, kinh nghiệm cũng không phải luôn là tiêu chuẩn. 

Đây cũng là một trong những lý do mà thủ trưởng một mực mạnh mẽ đề xướng cán bộ tuổi trẻ hóa, tri thức hóa. 

Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: 

- Được, vậy cháu đành nói ra. Cháu cho rằng việc khẩn cấp trước mắt, chủ yếu là hai phương diện. Đầu tiên là làm dân giàu nước mạnh, làm cho quần chúng nhanh chóng thoát khỏi nghèo khó có được cuộc sống sung túc. Thứ hai là nghiêm trảo xây dựng đội ngũ cán bộ. Hai phương diện này, một là trụ cột, hai là bảo đảm, thiếu một thứ cũng không được. Bất kể là lãnh đạo cấp bậc nào, đều nên chặt chẽ nắm bắt hai phương diện này. 

Khóe miệng Lưu lão gia tử thoáng hiện lên nét mỉm cười. 

Lưu Vĩ Hồng quả nhiên không làm ông thất vọng. Vừa lên tới liền nói về vấn đề lớn có tính phương hướng, mà không phải nói về việc lặt vặt hàng ngày, lải nhải ở trước mặt thủ trưởng bàn về biện pháp thi hành chính trị cụ thể. Lưu Vĩ Hồng bàn về hai phương diện này, vừa lúc đại biểu cho thanh âm của tầng cao nhất. Thủ trưởng cố định con đường mở ra cải cách, làm cho quần chúng mau chóng giàu có, lão gia tử thì phi thường chú ý việc xây dựng đội ngũ cán bộ. Giống như lời nói của Lưu Vĩ Hồng, hai điều này không mâu thuẫn mà bổ trợ cho nhau. Quá mức cường điệu là không được, chỉ lo một phương diện cũng không được toàn diện, không được thỏa đáng. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không phải lần đầu tiên nói như vậy trước mặt thủ trưởng tối cao, khi lần đầu tiên hắn ở trong đại hội đại biểu nhân dân huyện Lâm Khánh, cũng từng nói về hai vấn đề này. 

Thủ trưởng mỉm cười nói: 

- Trên lý luận thật là chính xác, cũng không biết trong thực tiễn có thể kiên trì tới cùng hay không. 

Lưu Vĩ Hồng nghiêm nghị đáp: 

- Thủ trưởng, cháu đang thực hành. Cháu cho rằng, chỉ cần cải cách mở ra, phương châm chính sách quan trọng không thay đổi, toàn bộ trên dưới trong Đảng, trong cả nước, thống nhất tư tưởng, thống nhất nhận thức, đồng tâm hiệp lực muốn làm xây dựng, kinh tế của chúng ta rất nhanh có thể phát triển. Dần dần rút ngắn lại sự chênh lệch quá trình phát triển giữa quốc gia chúng ta cùng thế giới, như vậy cũng không phải là giấc mộng. Lực lượng của nhân dân là vô cùng. Đương nhiên trong quá trình phát triển nhất định sẽ gặp phải vấn đề, nhưng không sao cả. Chỉ cần chúng ta nắm chặt việc xây dựng đội ngũ cán bộ, thủy chung không thoát ly quần chúng, mấy vấn đề này đều có thể vượt qua. Trong chuyện này, trọng yếu một chút chính là đội ngũ cán bộ không được biến chất. Một ít biện pháp cùng chế độ đề phòng đội ngũ cán bộ biến chất hủ bại, còn cần tăng cường thêm một bước. 

- Rất tốt, người trẻ tuổi phải nên động não, nhiều tự hỏi cùng phân tích. Đồng chí Trung Nguyên, ông chỉ dạy có cách. 

Trên mặt thủ trưởng lộ ra nụ cười vui vẻ thực sự. 

Lời này của Lưu Vĩ Hồng có điểm “hiềm nghi” đầu cơ trục lợi, nhưng cũng nói đúng trọng tâm, thủ trưởng thật sự thưởng thức. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.