Quan Gia

Chương 580: Chương 580: Nhân sự trong tỉnh lẫn Địa khu đều phải động




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 580: Nhân sự trong tỉnh lẫn Địa khu đều phải động  

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Sau tết, Lưu Vĩ Hồng trực tiếp từ Giang Khẩu bay đi Đại Ninh, ở tại câu lạc bộ Duy Đức tại Đại Ninh hai ngày nói chuyện khá nhiều với Lý Dật Phong và Chu Kiến Quốc. 

Lão gia tử cùng thủ trưởng, Phong lão còn ở Giang Khẩu, theo hành trình sẽ từ Giang Khẩu đi Minh Châu. Minh Châu là trạm cuối cùng. 

Tất cả tin trang nhất của các báo đều đăng về chuyến đi tuần của ba vị lão nhân. 

Những buổi nói chuyện đều được đăng toàn văn trên nhật báo Nhân Dân, đối với việc định hướng tư tưởng trong đảng có tác dụng tối quan trọng. Cả nước trên căn bản thống nhất tư tưởng và nhận thức. 

Lưu Vĩ Hồng ở Đại Ninh dừng lại hai ngày, tự nhiên có liên quan đến đại hội đại biểu nhân dân của tỉnh Sở Nam sắp cử hành. Chuyện Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh chuyển đi căn bản đã thành định cục. Lưu Vĩ Hồng ngay từ năm trước đã làm công tác chuẩn bị. Đề nghị của hắn đã được bác cả Lưu Thành Thắng cùng dượng Mã Quốc Bình nhất trí đồng ý, quyết định nhân cơ hội này biểu hiện một chút tồn tại ở tỉnh Sở Nam của Lưu gia. 

Thời gian đã rất cấp bách, mặc dù sức khỏe của lão gia tử bây giờ còn khỏe mạnh nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn phải dự phòng tình huống xấu nhất. Quan niệm chính trị của lão gia tử biến chuyển, thuận lợi thống nhất tư tưởng và nhận thức trong toàn đảng, chẳng qua là bảo đảm phương châm chính sách quan trọng ở tầng cao nhất của Lưu gia chính xác, nhưng chỉnh hợp lực lượng cụ thể vẫn không thể phớt lờ. Vừa lúc lợi dụng cơ hội thật tốt này để nhanh chóng tăng cường thực lực Lưu gia. 

Trên bản đồ chính trị, Lưu gia cũng không coi tỉnh Sở Nam là trọng điểm. Nếu như không phải là bởi vì Lưu Vĩ Hồng công tác ở Sở Nam, thậm chí Lưu gia chưa hẳn có chú ý đến. Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào mấy tỉnh duyên hải giàu có. 

Tình hình thực tế của tỉnh Sở Nam cũng chưa chắc có thể nhúng tay vào thật tốt. 

Ý đồ của Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng là sau khi Chúc Liên Thịnh chuyển đi thì vị trí Chủ tịch tỉnh phải nghĩ cách đem Lý Dật Phong đẩy lên. Lý lịch của Lý Dật Phong xem ra cũng đủ rồi, Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy tiếp nhận vị trí Chủ tịch tỉnh, cũng không mâu thuẫn với quy tắc quan trường. Ngoài ra, Lục Đại Dũng cũng phải tiến thêm một bước. Lưu Vĩ Hồng đối với Lục Đại Dũng đánh giá tương đối cao, cho là vô luận quyền mưu cơ biến lẫn năng lực cầm quyền thực tế thì Lục Đại Dũng đều là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa với độ tuổi mới năm mươi, lúc này nếu được trọng dụng hoàn toàn có hi vọng trở thành một trong những nòng cốt của Lưu gia sau này. 

Theo ý tứ của Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng có thể tiếp nhận vị trí Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy mà ông ta để lại. Bất quá Lý Dật Phong cũng biết, cái này có chút khó khăn. Hồ Cao Sơn chắc chắn sẽ không đồng ý . Hồ Cao Sơn đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy cũng không ngắn, lần này cho dù thế nào cũng không thể để cái ghế Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy rơi vào tay người ngoài. 

Quan hệ giữa Lưu gia và Vương gia không tệ, nhưng đồng minh là đồng minh, không phải người của mình. Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, Vương gia không thể nào đè ép Hồ Cao Sơn để ủng hộ Lục Đại Dũng lên chức vụ Trưởng ban tổ chức. Vì vậy Lưu Vĩ Hồng định vị rất tỉnh táo là để cho Lục Đại Dũng mưu cầu chức vụ Phó Chủ tịch tỉnh. Cho dù như thế nào thì phải đem Lục Đại Dũng vào hàng ngũ cán bộ tỉnh trước đã. Có được bậc thang này từ đó mới mưu cầu chức vụ trọng yếu hơn. Theo tin tức mà Mã Quốc Bình tiết lộ, Hồ Cao Sơn cũng tương đối ủng hộ việc Lục Đại Dũng tiến vào bộ máy chính quyền tỉnh. Địa khu Hạo Dương thành lập cũng đã được hai năm, năng lực của Lục Đại Dũng chiếm được khẳng định của đại đa số lãnh đạo Tỉnh ủy. Điều này là thứ nhất, điều thứ hai là Lý Dật Phong tiếp nhận Chủ tịch tỉnh thì cũng phải nhường cho ông ta một hai trợ thủ đắc lực bên chính quyền. Lục Đại Dũng là bộ hạ cũ của Lý Dật Phong, để cho Lục Đại Dũng nhận chức Phó Chủ tịch tỉnh, coi như là đưa cho Lý Dật Phong một phần đại nhân tình. 

Huống chi chuyện này, bên Vương gia tựa hồ cũng nói qua với Hồ Cao Sơn nên ông ta cũng phải cho Vương gia mặt mũi. 

Căn cứ vào tình hình mà Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy, tiêu điểm chú ý của mọi người đang là vấn đề ai sẽ lên thay Chúc Liên Thịnh. Phân lượng giữa Chủ tịch tỉnh và Phó Chủ tịch tỉnh không thường vụ hoàn toàn khác biệt. Lý Dật Phong muốn lên vị trí Chủ tịch tỉnh, lực cản không nhỏ. Mạc nước ngầm trên cao tầng tỉnh Sở Nam bắt đầu khởi động, có vài vị đã bắt đầu trang thủ, ví dụ như Bí thư thành ủy Đại Ninh lão Tần, Bí thư Kỷ ủy tỉnh Phương Đông Hoa và thường vụ Phó Chủ tịch tỉnh, cũng nhìn chằm chằm ra các tuyệt chiêu. Năm trước năm nay đã chạy vào kinh sư không ít. 

Đến được tầng cấp thường vụ Tỉnh ủy, ai mà không có người phía trên. 

Hơn nữa Phương Đông Hoa lại càng lợi hại. Nghe nói bản thân Chúc Liên Thịnh đề cử kế nhiệm chọn người chính là Phương Đông Hoa, Hạ gia cũng có toan tính muốn ủng hộ hắn. So ra thì lý lịch của Phương Đông Hoa còn dày dặn hơn Lý Dật Phong, kinh nghiệm công tác địa phương cũng tương đối phong phú. Vị trí trong đảng hiện giờ còn cao hơn Lý Dật Phong, được coi là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất. Bất quá Vương gia biểu thị thái độ, cộng thêm Lưu gia ủng hộ cùng với Hồ Cao Sơn đề cử lên trung ương thì chuyện Lý Dật Phong tiếp nhận Chủ tịch tỉnh căn bản đã thành định cục. Lưu Vĩ Hồng hiệp trợ Lưu gia bố cục ở tỉnh Sở Nam nên bố cục rất gọn ghẽ. 

Về phần Lục Đại Dũng lên nhận chức Phó Chủ tịch tỉnh, Phương Đông Hoa cũng ủng hộ . 

Lục Đại Dũng lần này chuyển hang ổ, vị trí Bí thư địa ủy Hạo Dương chẳng phải là sẽ rơi vào tay Tào Chấn Khởi. Đối với Tào Chấn Khởi, Phương Đông Hoa rất coi trọng, hy vọng hắn có thể nhanh chóng đi lên. 

Nếu là Lục Đại Dũng không thể điều động, Tào Chấn Khởi sẽ còn nằm ở vị trí chuyên viên. 

Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi vừa động thì bộ máy của Địa khu Hạo Dương chắc cũng sẽ có một chút biến hóa. Bất quá cho tới bây giờ, chân chính tham dự sắp xếp chuyện này đích xác có rất ít người, đại đa số cán bộ Địa khu Hạo Dương vẫn còn chẳng hay biết gì. Chẳng qua là đồn đại Lục Đại Dũng sẽ điều đi, những an bài khác chỉ là phỏng đoán. 

Chu Ngọc Hà ngồi ở trong biệt thự nhỏ của câu lạc bộ Duy Đức uống trà, xem ti vi. 

Tấm thẻ hội viên mà lúc trước Lưu Vĩ Hồng đem cho nàng vẫn có chút tác dụng. Chu Ngọc Hà đọc sách chán rồi thỉnh thoảng cũng tới bên này ở một buổi tối, xem một chút phong cảnh Sở Giang cho thoải mái. Bất quá bây giờ, Chu Ngọc Hà đang chờ Lưu Vĩ Hồng trở lại. 

Lưu Vĩ Hồng đi sang bên chỗ thường vụ Tỉnh ủy thăm hỏi Lý Dật Phong. Đối với biến hóa quan trường trong tỉnh, Chu Ngọc Hà một mực không biết, cũng không muốn hỏi. Nàng chẳng qua là có chút tưởng niệm Lưu Vĩ Hồng. 

Biệt thự phối trí rất đầy đủ, đồ ăn cũng rất nhiều, Chu Ngọc Hà nấu một chén súp lớn, mặc đồ ngủ bằng bông, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon xem ti vi rất thoải mái, cả phòng khách đều tràn đầy ấm áp. 

Trong ti vi đang chiếu phim hoạt hình Tom và Jerry, Chu Ngọc Hà vừa ăn súp vừa cười nắc nẻ. 

Ngay cả lúc Lưu Vĩ Hồng mở cửa đi vào, Chu Ngọc Hà vẫn không dừng hoạt động, tiếp tục vừa ăn vừa xem. 

Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống salon rồi cũng vừa xem vừa cười. Chu Ngọc Hà bình thường đều học hành căng thẳng, xem mấy phim hoạt hình này thư giãn đúng là rất tốt, bản thân hắn cũng rất thích xem, cảm thấy rất thư giãn. 

Lưu Vĩ Hồng hất chiếc giày ra khỏi chân rồi vươn tay kéo thân hình mềm mại của Chu Ngọc Hà vào trong ngực cùng xem, thuận tay lấy một quả mứt trên bàn nhét vào miệng nàng. 

- Rửa tay chưa? 

Chu Ngọc Hà né đầu một cái, không chấp nhận “Hảo ý”của Lưu nhị ca. Người này vừa vào cửa đã ngồi lên ghế sa lon, tiện tay cầm đồ định ăn, đúng là quá mất vệ sinh. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Chưa rửa. Bất quá em yên tâm, tay anh rất sạch, nếu em không yên lòng, anh sẽ đem đầu ngón tay mút nhé. 

- Làm sao anh nói độc miệng vậy chư. 

Chu Ngọc Hà nhất thời liền quay qua gục đầu vào người hắn rồi đấm cho mấy cái, ra vẻ hờn dỗi. Người này mất vệ sinh còn chưa tính, còn nói thêm mấy câu độc miệng. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha một tiếng, thuận tay ôm chặt lấy eo nàng, Chu Ngọc Hà cũng không phản kháng. 

- Ui, làm sao mà độc miệng, nước miếng sạch sẽ nhất rồi, không thấy ngon sao? 

Chu Ngọc Hà đúng là uất nghẹn. 

Đây là nói chuyện sao? 

Người này thật xấu! 

Chu Ngọc Hà không nói hai lời, dùng miệng căn một cái vào ngực Lưu Vĩ Hồng bộ ngực. Tuy là mùa đông nhưng Lưu Vĩ Hồng vì khỏe mạnh nên ăn mặc cũng không nhiều đồ, Chu Ngọc Hà ở phương diện cắn người tựa hồ rất có “Thiên phú”, cách áo lông cũng có thể cắn được thịt. 

Chu Ngọc Hà cắn thật, không lưu tình. 

- Ái, anh cảnh cáo em, đừng cắn anh, anh nhịn lâu rồi đó! 

Lưu Vĩ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói, đôi tay đã bắt đầu làm loạn. 

Chu Ngọc Hà cắn xong lúc này mới ngẩng đầu lên: 

- Em hỏi anh, có phải cha em điều động rồi? 

Lưu Vĩ Hồng vốn là đang chuẩn bị “Hạ thủ”, mấy ngày nay, hắn quả thật rất bức bối, nghe hỏi vậy thì dừng lại: 

- Làm sao em biết? 

- Em nghe nói. Cha em lúc trò chuyện với mẹ bảo ông ấy sắp quay về Hạo Dương, có chuyện như vậy không? 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu: 

- Đúng vậy. Lục Bí thư phải điều đi, Tào Chấn Khởi làm Bí thư địa ủy, cha em về Hạo Dương làm chuyên viên, chắc cũng khoảng trong tháng này sẽ có quyết định. 

Lưu Vĩ Hồng nói thoáng qua, Chu Ngọc Hà cũng nghe hời hợt , không cảm giác thấy có gì đặc biệt. Nàng quả thật rất ít khi chú ý đến những thứ này, nếu là những cán bộ Địa khu Hạo Dương nghe được chắc đã nhảy dựng lên. 

Chu Ngọc Hà nói: 

- Trở về Hạo Dương cũng tốt, mẹ em nói ở Đại Ninh không quen, nếu có thể trở về Thanh Phong thì tốt! 

- Điều động cán bộ là phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức cấp trên. Xem ra sau này cơ hội của Chu hiệu trưởng đi Thanh Phong cũng không lớn, lãnh đạo nói chung đều tránh về nơi cũ. À quên mất, anh mua cho em một chút đồ nhỏ. 

Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa vỗ đầu rồi quay sang lấy từ trong cặp công tác ra một chiếc hộp đựng đồ trang sức. 

- Như thế nào, thích không? 

Lưu Vĩ Hồng đem chiếc nhẫn kim cương trong hộp đeo vào ngón vô danh của Chu Ngọc Hà, cười hỏi. 

- Thích! 

Chu Ngọc Hà chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón vô danh, mỉm cười gật đầu, bất quá xem ra có chút lấy lòng Lưu Vĩ Hồng. Đụng phải tính cách như Chu Ngọc Hà, Lưu nhị ca cũng thật là có chút bất đắc dĩ, may mà Chu Ngọc Hà coi như cho hắn mặt mũi để thỏa mãn chút hư vinh. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.