Lại cùng nhau họp mặt trong một đêm giao thừa nữa.
Đây là khoảng thời gian sau hai năm ngày cử hành hôn lễ của Nghiêm Chân ở thành phố B. Ở trong quân doanh thì thời điểm đón năm mới luôn rất náo nhiệt, các liên đội cùng nhau tổ chức các trò chơi
chào mừng
ngày tết
âm lịch
đang tới
gần thì
không nói, còn có hội
diễn từ các phân đội biểu diễn cho mọi người cùng xem nữa.
Thời điểm đón năm mới của năm nay, Cố Hoài Việt cùng Cố Hoài Ninh đều không có về nhà, đều phải ở lại trong sư
đoàn để
trực tết. Lý Uyển vốn không muốn, nhưng năm nay con lớn Cố Hoài Thanh ở phía nam cũng về nhà, bà cũng không nên cưỡng cầu nữa.
“Mẹ cháu ngày hôm qua gọi điện thoại cho ông già này mà vẫn còn rất oán giận đấy, nói thật vất vả lắm Hoài Thanh mới về nhà được một chuyến, thế mà hai đứa các cháu lại phải ở lại đây trực.” Diệp lão nói xong, cười nhẹ, lại đùa nghịch với Tiểu Bảo Bảo mập mạp ở trong lòng mình.
Tiểu Bảo Bảo kế thừa từ ba của mình một đôi mắt đen như
mực,
sáng ngời.
Tiểu tử kia cứ mở đôi mắt to tròn như
vậy mà
cười một cách hòa ái với ông nội của mình, bàn tay trắng nõn vung lung tung lên. Diệp lão nhìn Tiểu Bảo Bảo này, yêu thương
không thể
nói hết
được.
Tiểu Bảo Bảo là cháu gái duy nhất của Diệp lão, tên gọi được Diệp lão đặt cho, gọi là Diệp Duy Tây. Còn nhũ danh thì được mẹ đặt cho, gọi là Đông Thiên.
Nghe Diệp lão nói xong, Nghiêm Chân
cũng chỉ
nở nụ cười, quay đầu nhìn con mình đang nhắm mắt ngủ say trong nôi. Tiểu tử kia gọi là Manh Manh, Manh Manh
không có tinh thần
giống như
Đông Thiên, cứ
tới nửa đêm là oa oa khóc lên, ban
ngày thì cứ
ngủ như
thế, chẳng khác nào chú lợn con cả. Nhìn con trong chốc lát, khóe miệng Nghiêm Chân cũng nhếch lên.
Một góc khác của phòng khách thì có ba đứa trẻ đang ngồi chơi,
một bên
xếp
thành lũy bằng
gỗ, một bên còn không ngừng đấu miệng.
“Anh Gia Minh, chúng ta đắp cái này là cái gì thế?” Cố Gia Niên nhíu mày hỏi.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đưa
tay lau cái trán đầy
mồ hôi
của
mình, “Xe tăng.”
Bạn nhỏ Cố Gia Niên lập tức bày ra một biểu tình “anh lừa ai thế” , “Em ở trong phòng của ba em có nhìn qua mô hình
xe tăng rồi,
căn bản
sẽ
không giống
như của
anh thế
này đâu.”
Quyền uy bị nghi ngờ, bạn nhỏ Gia Minh cũng bắt đầu luống cuống tay chân, “Xe tăng cũng
không chỉ
có một
hình dạng
như vậy,
cũng có thể
cải
trang mà.”
Bạn nhỏ Cố Gia Giai ở một bên ôm búp bê sốt ruột, giọng nói nhỏ nhưng
lại gấp rút, “Vậy mấy đồ chơi
trẻ con
này là cho em chơi rồi.”
Giao thừa năm nay ở Diệp gia rất náo nhiệt.
Quả thật là trừ bỏ Diệp Vân Đồng ở ngoài thì có thể nói là toàn bộ đều có mặt đầy đủ.
“Chú Diệp, chị Vân Đồng đi đâu vậy?”
Diệp lão gia khoát tay, “Đi diễn xuất cho bộ đội rồi.”
Năm trước Diệp Vân Đồng được điều đến tổng cục chính của đoàn ca múa. Tổng cục chính của đoàn cùng với đoàn văn công chính trị ở quân khu B không giống nhau, đất liền biển cả nơi
đâu có quân đội
thì cũng có thể
đi. Năm nay Diệp
Vân Đồng
mang theo một
phân đội
nhỏ diễn xuất thẳng đến căn cứ không quân tham gia diễn xuất.
Một phía khác của đại sảnh có ba người đàn ông đang ngồi cùng nhau.
Bên này mặc quân trang là hai anh em Cố gia, bên kia mặc bộ quần áo bình thường là giáo sư
Diệp Dĩ
Trinh.
Ngày sinh của Đông Thiên cùng Manh Manh
cũng chênh lệch
không nhiều,
qua hai tuần
nữa
chính là 100 ngày của
hai đứa
nhỏ này.
Diệp Dĩ
Trinh liếc
mắt
nhìn Đông Thiên được
Diệp lão
gia ôm trong ngực,
cười nhẹ rồi nói.
“Lão Tam, tôi có thể lý giải được vì sao trước đây cậu lại vội vã kết hôn như
vậy.”
Vợ cùng con gái đều ở bên cạnh mình, có thể không đắc ý sao.
Cố Hoài Ninh chọn cách nhìu mày, không nói
chuyện.
Nhưng thật ra Cố Hoài Việt đang chống đầu, nhìn xa xa rồi cười, “Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. Bối phận của chúng ta phải tính như
thế nào
đây?”
Lời của Cố Hoài Việt vừa nói ra, sắc mặt Cố Hoài Ninh thay đổi một chút, còn sắc mặt của Diệp Dĩ Trinh thì vẫn nhàn nhã như
trước.
Cố Hoài Việt ra sức phân tích, “Từ đầu là Hoài Ninh lớn hơn
nhưng bây giờ thì Lương
Hòa…” Anh kéo dài âm điệu,
cười cười nhìn về phía Hoài Ninh, “Nhưng
Hòa Hòa phải
kêu Dĩ Trinh là cậu
rồi.”
Cố Hoài Ninh không tiếp lời nhưng
Diệp Dĩ
Trinh lại
rộng lượng khoát tay, “Quên đi. Tôi
cũng không có yêu cầu
gì với
Cố đội trưởng đâu.”
Cố Hoài Ninh hừ cười một tiếng, anh còn không có nghĩ tới chuyện đáp ứng đâu, thế mà tiểu tử này muốn ca cho anh một bài thế này rồi sao.
Anh uống một ngụm trà, nhìn hướng phòng bếp, “Khi tôi đi vào phòng bếp lấy nước thì thấy Ôn Nhiễm còn phụng phịu trong đó kìa.”
Anh nói được một nửa, ngẩng đầu đánh giá Diệp Dĩ Trinh.
Chỉ biết rằng đồng chí đội trưởng của chúng ta đã trả đũa rồi, nhưng
không nghĩ tới
là nhanh như vậy.
Diệp Dĩ Trinh sửng sốt một chút rồi cười nhẹ, cúi đầu uống trà, sau đó lại tựa vào ghế dựa chậm rãi đọc tạp chí. Nhưng
ánh mắt
của đồng chí Cố Hoài Ninh nhìn chằm chằm vào anh, còn kém lấy một cái ống nhòm mà ngắm ngay vào anh nữa thôi. Ánh mắt giống như
lưỡi đao
kia khiến
Diệp Dĩ
Trinh không chịu
nổi,
nói ra ngọn
nguồn.
Ngày hôm qua Nghiêm Chân cùng Lương
Hòa cùng nhau tới
đây giúp Ôn Nhiễm
chuẩn bị mọi thứ để đón năm mới.
Một bên sửa soạn một bên vừa nhìn mấy đứa trẻ rồi cùng nhau tán gẫu, nói đến thời điểm sắp sinh thì Nghiêm Chân cùng Lương
Hòa đều
lộ ra nụ cười hạnh phúc cùng thẹn thùng, khiến cho bạn học Ôn Nhiễm buồn bực
không thôi. Như thế
nào mà thời
điểm người ta sinh con đều có ông xã ở bên cạnh, chính cô thì lại phải cô đơn
một
mình chứ.
(kỳ thật vẫn có người ở bên cạnh, nào là Ôn phu nhân, Ôn
lão gia, Diệp
lão gia, Diệp
Vân Đồng
và nhiều
người
khác nhưng bạn học Ôn Nhiễm giận dữ lên nên đã toàn xem nhẹ họ.)
Vì thế bạn học Ôn Nhiễm cứ mạc danh kỳ diệu như
vậy mà
tức giận lên.
Đêm đó oán giận cùng với giáo sư
Diệp, thật làm cho anh dở khóc dở cười.
Xem ra bạn học Ôn Nhiễm giận dữ quá nên đi hỏi tội chính người đắc tội với mình, mà đã quên chính mình
sinh trước
ngày sinh dự
tính. Nếu
theo đúng kế
hoạch
thì anh vẫn
có thể
thành công về
nhà cùng cô dưỡng
thai.
Phụ nữ khi đã làm loạn lên thì không thể nói đạo lý được, giáo sư
Diệp
thân thiết
hiểu được điểm này cho nên cũng sẽ không giải thích cho chính mình, hạ thấp bản thân nói vài câu lấy lòng cô, không nghĩ tới bạn học Ôn Nhiễm vẫn buồn bực cho tới hôm nay.
Giáo sư
Diệp hơi
có chút đau đầu,
xoa xoa cái trán, bỗng
nhiên di động
đặt ở một bên vang lên.
Anh dừng lại rồi nhận điên thoại.
Đầu kia là Ôn Hành Chi gọi điện thoại sang đây, là muốn đầu năm mới anh mang Ôn Nhiễm về Ôn gia một chuyến. Nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây thì anh đã đồng ý rồi, nhưng
hiện tại Diệp Dĩ Trinh bỗng nhiên tò mò với một việc.
“Anh trở về rồi sao?”
Đầu bên kia quả nhiên trầm mặc một chút, “Nói sau đi.”
Chuyện của mấy người bên kia so với chuyện của anh cùng Ôn Nhiễm càng phức tạp hơn,
Diệp Dĩ
Trinh cũng không tùy tiện
cho ý kiến
được.
Trong khi trong điện thoại không có tiếng nói gì thì thanh âm huyên
náo của
mấy đứa nhỏ xuyên tới, ngay cả Ôn Hành Chi ở đầu kia điện thoại cũng có thể nghe được.
“Náo nhiệt như
vậy
sao?”
“Uh, cả lớn cả nhỏ gì đang làm loạn ở đây.”
Lời này nói ra nhưng trước mặt của Cố Hoài Việt cùng Cố Hoài Ninh thì rất bình thường, trước mặt những người ba mươi
tuổi còn
không có con thì nghe thấy
lời này
sẽ
không cần
phải
nghĩ nhiều
rồi.
Ôn Hành Chi bất động thanh sắc mà tắt điện thoại, xoay người nhìn về phía mảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ, cả thế giới trước mắt anh trắng như
tuyết.
Tết năm nay Ôn Viễn không muốn trở lại thành phố B, vì thế anh liền mang cô đến thành phố T ở. Thành phố T này đã có vài ngày có tuyết rơi
rồi,
gió lạnh
đến tận xương
vẫn gào
thét ở
ngoài cửa
sổ, mà
trong phòng thì rất
yên lặng
và ấm áp.
Ôn Viễn đang xem sách.
Ôn Hành Chi đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, xoay người mang chiếc áo khoác tới rồi lại đem Ôn Viễn từ trên giường bế lên.
“Anh làm gì vậy?” Cô bị động tác của anh dọa cho hoảng sợ.
Người này sáng sớm đã bắt đầu xử lý công việc, vì đề phòng cô quấy rầy anh nên trước tiên đưa
cho cô một
quyển tạp chí để xem. Tiểu cô nương
Ôn Viễn
buồn bực vô cùng, trước mặt anh ném trả lại cuốn tạp chí, từ trong túi sách của chính mình lấy ra một cuốn tiểu thuyết ngôn tình để xem. Nếu như
là lúc trước,
Ôn tiên sinh khẳng
định sẽ giáo huấn cô vài câu, nhưng
hiện tại tiểu cô nương
này được
sủng
quá nên càng ngày càng không kiêng nể gì anh, anh nếu muốn làm cho cô chịu thua thì biện pháp chỉ có thể có một.
“Em mặc quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi ra ngoài làm gì chứ?” Ôn Viễn chu miệng, “Em muốn đọc sách.”
“Một quyển ngôn tình hạng ba thì có cái gì tốt chứ? Buông nhanh cho anh.”
“Cái gì mà ngôn tình hạng ba chứ?” Tiểu cô nương
không vui ý, “Anh từng
làm lính sao? Vẫn
là bộ
đội đặc chủng sao?”
Tiểu cô nương
vô ý thức
lấy anh
so sánh với
người đàn
ông khác, đây được
xem như điều
tối kỵ đối với bạn trai hoặc là ông xã của mình.. Ôn tiên sinh vẫn duy trì trầm mặc, tay đặt ở bên hông cô chậm rãi tăng lực lên.
Ôn Viễn vẫn không phát hiện ra rằng trên mặt Ôn tiên sinh càng bình tĩnh
thì bên trong lửa
giận
càng mạnh,
vẫn cằn nhằn liên miên như
cũ, “Anh xem, nam nhân vật
chính trong cuốn
tiểu
thuyết
này tham gia quân ngũ, là bộ
đội đặc chủng. Tuy rằng người ta lui về làm một người quân nhân bình thường, mà một người quân nhân bình thường cùng một người không tham gia quân ngũ quả thật là không giống nhau.”
Ôn tiên sinh quay đầu đi, mắt nhìn đến tác giả của cuốn tiểu thuyết thì rất là khinh thường, “Ngay cả bút danh của một người mà cũng ẩn dưới con mèo cho được thì có thể viết ra cái gì văn vẻ chứ?”
Ôn Viễn chán nản, quyết định không cùng anh nói chuyện nữa. Cô muốn tránh thoát khỏi bàn tay của anh nhưng
lại bị anh nắm lấy cổ tay.
“Kết cục như thế nào?”
“Hả?” Anh hỏi không đầu không đuôi, Ôn Viễn nhất thời phản ứng không kịp.
“Quyển sách này có kết cục như
thế
nào?” Anh nhíu mày, thản
nhiên hỏi.
“Đương nhiên là Happy
ending rồi.
Đều có
baby, ôi lại
còn nói nữa,
trong quyển
sách này trừ
bỏ nam
nhân vật
chính còn có một
tiểu gia
hỏa rất hoạt bát nữa.. hihi…”
Lông mày của Ôn tiên sinh lúc này bắt đầu nhếch lên, nhân vật nam chính trong một cuốn tiểu thuyết hư
cấu đều có kết cục tốt hơn
so với
anh.
Ôn tiên sinh cảm thấy chính mình không thể lại bất động thanh sắc được nữa rồi.
“Em không đi ra phải không?” Anh nói.
“Em ở nhà xem tiểu thuyết.” Ôn tiểu cô nương
mặt mày
hớn hở.
“Em cũng không cần xem tiểu thuyết nữa.” Anh không để ý đến sự giãy dụa của cô, lấy quyển sách trên tay cô, “Chúng ta
làm một
chút chuyện
nhỉ?”
“Cái
gì? Làm gì chứ?” Ôn tiểu cô nương lắp bắp nhìn anh đang chồm người lại đây,
bị một bóng
người bao
phủ lên
khiến cô
nhất thời cảm thấy
chính mình chạy trời không khỏi nắng, lưu lại cho cô một kết cục chỉ có bốn chữ - Sách cốt nhập phúc.