Gia đình giáo sư Diệp.
Thời điểm Giáo sư
Diệp đi
công tác về
thì đèn trong phòng khách vẫn
chưa được
bật
lên.
Lẽ ra không nên như
thế này,
mỗi
ngày như thế
này thì cô vợ
nhỏ nào
đó hẳn
đã phải
thắp
sáng đèn lên rồi.
Bỗng nhiên từ trong buồng vệ sinh truyền đến thanh âm xả nước, anh cảm thấy hiểu rõ nguyên do nên vội vàng đi qua xem một chút.
Ôn Nhiễm đang đứng ở trước gương
mà đánh răng, tóc tai ẩm
ướt.
“Anh đã về rồi.” Cô thấy anh thì lại càng ũ rũ. Giáo sư
Diệp đi
công tác nước
ngoài sau 2 tuần
mới về nước, hoàn toàn không hiểu được đãi ngộ như
thế này.
Nhưng nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm, giáo sư
Diệp lập tức quên bất mãn mà hỏi, “Sao lại thế này, sao sắc mặt em kém như
vậy?”
Ôn cô nương
nào đó lộ
ra vẻ
mặt muốn khóc, “Em vừa rời giường uống một ngụm sữa liền chạy vào bồn cầu nôn hết, anh nhanh đi xem hộ em xem có phải hộp sữa đó quá thời hạn rồi không?”
Diệp Dĩ Trinh bật cười, đi qua bưng
hộp sữa trên bàn cơm
lên nhìn thoáng qua. Hạn
sản xuất và hạn sử dụng trên hộp vẫn đảm bảo chất lượng sữa mà.
Ôn cô nương
vừa
nghe xong thì ồ một
tiếng,
“Vậy chắc đại khái là cảm lạnh rồi.”
Tư thế ngủ của cô thì anh biết rõ ràng nhất nên anh chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, buông áo gió, ngồi ở trên ghế sofa chờ cô đi ra.
Bỗng nhiên anh nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt sửng sốt một chút.
Cầm lấy chìa khóa xe đi vào buồng vệ sinh, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi bệnh viện khám.”
Ôn Nhiễm một bên vừa rửa mặt,vừa lộ ra hai con mắt nhìn anh, “Không, không cần đi bệnh viện đâu. Em không sao.”
“Không được.” Anh không khỏi phân trần, thấy cô còn có chút kinh ngạc thì liền có chút bất đắc dĩ mà nói với cô, “Trong khoảng thời gian này còn chưa
có thấy
ngày đặc
biệt của em tới, không phải sao?”
Ôn Nhiễm nghĩ lạ, “Hình như
là không bình thường,
tháng này đến
nay còn chưa có tới…” Nói xong không khỏi che miệng lại, sau đó buông ra lúng ta
lúng túng nói, “Không phải…
không phải
mỗi lần đều dùng biện pháp bảo vệ sao?”
Có mấy lần không có, giáo sư
Diệp âm
thầm nói
trong lòng.
“Chúng ta đi đến bệnh viện kiểm tra xem, mặc kệ kết quả kiểm tra như
thế nào
thì luôn tốt
đối với thân thể của em.”
“Vâng.” Ôn Nhiễm nhu thuận lên tiếng, trở lại phòng ngủ lấy áo khoác cùng anh đi xuống lầu.
Bệnh viện.
Sau khi lấy nước tiểu để kiểm tra, Ôn Nhiễm cùng Diệp Dĩ Trinh ngồi song song ở trên hành lang chờ kết quả.
Ôn Nhiễm có chút khản trương,
mười
ngón tay đều
giao với
nhau. Diệp
Dĩ Trinh quay đầu
đi, nhìn cô cười
cười, cầm lấy đôi bàn tay của cô.
Chẳng được bao lâu, chợt nghe y tá kêu tên Ôn Nhiễm.
Y tá cười đem kết quả đưa
cho hai người
bọn họ, thuận tiện nói hai chữ, “Chúc mừng.”
Ôn Nhiễm mới đầu muốn tiếp nhận kết quả nhưng
là vùa nghe được
kết quả này thì đứng sững sờ ở nơi
đó, mở
to hai mắt,
có chút không thể
tin.
Vẫn là Diệp DĨ Trinh nhận lấy kết quả, cúi đầu nhìn kết quả, có nơi
nào không rõ thì còn hỏi
y tá.
Đợi cho y tá đi xa, bạn học Ôn Nhiễm còn không có phản ứng lại được.
Diệp Dĩ Trinh nhìn biểu tình trố mắt lên của cô, không khỏi có một tia bất an, chẳng lẽ Ôn Nhiễm là không muốn đứa nhỏ sao?
Anh mím chặt môi, kêu cô một tiếng, “Ôn Nhiễm.”
Ôn Nhiễm hoàn hồn, “Vừa… vừa rồi y tá nói thế là có ý gì?”
Giáo sư
Diệp nhịn không được mà ho nhẹ hai tiếng, “Ý tứ của y ta là em mang thai.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
Ôn Nhiễm nhịn không được hít một hơi,
xoa xoa mặt
sau đó lục
túi tiền
trên người
của
anh.
“Làm sao vậy?” Anh rũ mắt nhìn cô, có chút không rõ ý
tứ về việc làm của cô, trong lòng lo lắng ngày càng tăng lên vài phần.
Ôn Nhiễm một bên tìm thông tin trong di
động vừa nói, “Em muốn gọi điện thoại cho mẹ. Còn có ông nội. Còn có Ôn Viễn, còn có chú út. Báo tin vui
cho họ
biết.”
Nói xong thì chuyển
được một cuộc điện thoại, bạn học Ôn Nhiễm hưng
phấn nói
chuyện
điện thoại.
Diệp Dĩ Trinh đứng tại chỗ, không khỏi cười cười, mặt mày sủng nịch ôn hòa.