Về đến nhà, tất nhiên mọi người đều vui vẻ, nâng chén chúc mừng.
Sau khi bữa ăn khuya vui vẻ kết thúc, Tô Khả muốn kề lên đầu gối bố cô để trò chuyện thâu đêm, bố Tô Khả vỗ vỗ vai Tô Khả, nói sau này ông cũng ở lại thành phố H, bố con bọn họ có nhiều thời gian nói chuyện thật tốt, không cần nói chuyện trắng đêm .
Tô Khả biết bố cô là vì tốt cho cô nên cũng nghe lời đi ngủ.
Còn Doãn Lạc Phong lái xe về nhà của anh.
Ban đêm sao dày đặc như đốt đèn, trên đường cái, ánh đèn vàng sáng xâu thành một con sông dài, xe của anh lái nhanh trên đường, như ánh sáng nổi lên, bóng dáng xẹt qua.
Hồi tưởng giống như là cuộn phim trắng đen trong máy ảnh, mở ra từng cảnh một, khắc rõ ràng vào trên đó, trốn không thoát, tránh không khỏi.
Trước mắt, giống như là màn hình sân khấu hoàn toàn trắng xóa rồi từ từ bên kia hiện rõ từng cảnh.
Đó là lúc nãy, lúc ăn khuya, cả nhà bốn người bọn họ ngồi chung một chỗ, hoà thuận vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất, mặc dù anh cũng tham gia trong đó, mặc dù anh và bọn họ cũng trò chuyện thân thiết, nhưng cảm giác trong lòng anh dường như bị ngăn cách một màng mỏng nhàn nhạt ở giữa. . . . . .
Không nhịn được, anh cười khổ.
Hôm sau, trời trong nắng ấm, gió mát thổi nhẹ.
Tô Khả thức dậy rất sớm, nấu cháo và luộc trứng rồi ra khỏi nhà mua mấy bữa ăn sáng. Cô nhớ bố cô vô cùng thích ăn bánh tiêu mè và dầu cháo quẩy.
Sáng sớm ở cửa hàng đồ ăn sáng có khá nhiều khách, cho nên Tô Khả xếp hàng rất lâu thì mới mua được bữa ăn sáng cô muốn.
Chưa đi được mấy bước thì phía bên kia truyền đến giọng nói của bà dì hàng xóm không thể nào quen thuộc hơn, "Ơ, Khả Khả, đến đây."
Tô Khả xoay người, chớp mắt mấy cái nhìn bà dì hàng xóm "Dì Chung, có chuyện gì sao?"
Dì Chung cười ha hả đi tới, giơ mấy túi sữa đậu nành cùng bánh bao trong tay lên, lúc này còn nóng hổi, nụ cười trên mặt bà có vẻ nhiều chuyện, "Khả Khả."
Tô Khả tiếp tục "dạ" một tiếng, ánh mắt có một tia không hiểu.
Bà dì tự mình cười "khà khà" mờ ám, làm cho đầu Tô Khả đầy vạch đen, "Dì Chung, dì muốn nói gì vậy?"
"Dì nghe Bông Cải nói, hôm qua con đánh nhau với con hồ ly tinh mới dọn tới sao." Bông cải chính là ‘tên riêng’ của bà dì hàng xóm nhiệt tình.
Tô Khả: "—_—"
Bà dì như tên trộm nhìn xung quanh, thấy không có người nào chú ý tới hai người bọn họ thì dùng giọng nói thấp đến không thể thấp hơn nói với Tô Khả: "Nói với dì một chút đi chứ, sao các người lại đánh nhau."
Tô Khả choáng váng, cô thật muốn nói, dì à, tôi nói cô muốn nhiều chuyện về chuyện của tôi thì cũng phải tìm những người khác nhiều chuyện chứ, trực tiếp tìm tới chính chủ để nhiều chuyện, có muốn làm người ta rối rắm như vậy hay không.
"Thật ra thì cũng không có chuyện gì đặc biệt." Tô Khả quẫn bách nói.
Dì Chung vẫn không chịu buông tha việc nhiều chuyện đó nên tiếp tục như tên trộm nói, "Dì nghe nói chồng Khả Khả là người đẹp trai lịch sự" Lúc Tô Khả chưa trả lời thì bà dì đã cắm đầu cắm cổ nói nữa, "Cũng đúng, nhìn Tiểu Tô Tô một cái cũng biết lớn lên giống bố bé rồi, nhất định là đẹp trai tài giỏi. Con nói có phải hồ ly tinh kia mơ ước chồng con hay không, cho nên đánh nhau với con. . . . . ."
Tô Khả nhìn thiên, không thể không bội phục những năng lực nhiều chuyện của người này cực kỳ mạnh. Mặc dù đoán tào lao nhưng ít nhất trong chuyện đó vẫn đoán vô cùng chính xác.
Tô Khả cười nói với dì Chung: "Dì à, bữa ăn sáng trên tay dì sắp nguội rồi."
Dĩ nhiên tầm quan trọng của bữa ăn sáng trong tay không bù được khát vọng nhiều chuyện trong lòng bà, chỉ thấy dì Chung nói với Tô Khả: "Khả Khả, chuyện là như vậy đúng không, đúng không?"
Tô Khả: ". . . . . ."
"Dì nói mà, nhất định là người đó coi trọng chồng con, ba la ba la. . . . . ." Vì vậy, bà dì vỗ đùi, lúc đầu trong đầu còn chưa xác định, bây giờ đã lên tới "nguyên nhân thực sự", vì vậy kéo Tô Khả bắt đầu mắng Hoàng Nghê Thường xối xả, ba la ba la. Làm Tô Khả đang gấp về dở khóc dở cười.
"Ôi, đó không phải là Tô Khả sao?" Giong của một người phụ nữ trung niên truyền đến tai Tô Khả.
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai phụ nữ trung niên dắt tay đi tới, trên mặt của các cô tràn đầy nụ cười, nhìn cũng biết là ánh sáng nhiều chuyện.
Trong nháy mắt Tô Khả cảm giác choáng vàng, vội vàng nói, "Người nhà của cháu sắp dậy rồi, cháu phải mang điểm tâm đến." Nói xong, bước chân liền chạy về hướng nhà của cô.
"Ai da, đừng đi." Đừng thấy mấy bà dì đã trung niên, nhưng mà chạy không phải chậm, rất nhanh đã đuổi theo Tô Khả, kéo áo Tô Khả, "Đừng đi mà."
Tô Khả muốn khóc, trên mặt rối rắm mà cười, "Các dì, chào buổi sáng."
"Ha ha, được được." Mấy bà dì trung niên cười hì hì nói với Tô Khả, một người trong đó thiếu kiên nhẫn, trực tiếp hỏi Tô Khả, "Khả Khả, ngày hôm qua Bông Cải nói con cùng con hồ ly tinh kia đánh nhau à, như thế nào, thắng không?"
"Đúng vậy, nhất định con phải thắng rồi, bây giờ hồ ly tinh quá nhiều, dạy dỗ chúng một chút thì mới có thể làm cho xã hội này dần dần trở lại bình thường."
Kết quả là một đám bà dì vây quanh một chỗ bắt đầu mắng hồ ly tinh, vì thế càng ngày càng nhiều bà dì tụ tập cùng nhau, bánh tiêu với dầu cháo quẩy trên tay Tô Khả nguội đến không thể nguội hơn.
Đúng vào lúc này, ở bên kia, giọng của Tô Cẩm Niên truyền tới, "Khả Khả ——"
Tô Khả giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, trong lòng không nhịn được gầm thét: Tô Cẩm Niên, Hoa Sen Trắng của em, quả nhiên anh là người đáng yêu nhất.
"Em đang ở đây." Tô Khả cao giọng kêu lên rồi "bịch bịch" chạy đến bên cạnh Tô Cẩm Niên.
Bên kia có một bà di nói, "Khả Khả, dáng dấp chồng con đúng là đẹp trai đấy, khó trách bị con hồ ly tinh kia nhìn trúng, con phải cẩn thận xem chồng con đấy."
Tô Khả lảo đảo một cái, quay đầu lại nói với bà dì đó: "Con hiểu rõ."
Ở bên kia, đầu Tô Cẩm Niên cũng đầy vạch đen, đợi đến khi Tô Khả đến bên cạnh anh thì nhỏ giọng nói với Tô Khả: "Sau này ít lui tới với mấy bà dì đó đi."
Tô Khả liếc mắt Tô Cẩm Niên, "Hèn chi bạn bè anh ít như vậy." Nói xong, trực tiếp đi về nhà.
Tô Cẩm Niên nhìn bóng lưng Tô Khả, miệng há to, trong lòng nói thầm: Cái gì gọi là bạn anh ít chứ.
Lúc Tô Khả về nhà, Tiểu Bao Tử đã rời giường, chỉ thấy Tiểu Bao Tử đang ngồi trên ghế, bố của cô đang đút cháo cho Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn ăn.
Tô Khả nhìn một cái cũng biết là nhất định là bố của cô muốn cho Tiểu Bao Tử ăn sáng, "Bố, tự Nhị Tô có thể ăn. Bố ăn trước đi."
"Con bé này, Tô Tô nhỏ như vậy thì sao có thể tự ăn chứ. Con cũng đừng quên, lúc con tám tuổi, bố còn đút con ăn sáng đấy."
Tô Khả: ". . . . . ."
Tiểu Bao Tử giương mắt liếc nhìn Tô Khả, nhìn cũng biết là xem thường.
Tô Khả nói: "Bố, làm gì có!"
Tô Khả để bánh tiêu và dầu cháo quẩy lên bàn, bưng lên một tô cháo, gắp chút thức ăn để ăn.
"Tụt tụt ——" Tiếng rung của điện thoại di động Tô Cẩm Niên vang lên, anh bắt máy, sau khi nói mấy câu thì sắc mặt vô cùng nặng nề.
Đợi anh cúp điện thoại thì Tô Khả hỏi anh, "Sao vậy?"
"Lại để cho hắn chạy thoát."
"Có ý gì?"
Tô Cẩm Niên nói: "Lần trước anh từng nói với em, nhất định sau lưng trùm buôn thuốc phiện Mao Tường có người."
Tô Khả gật đầu.
Tô Cẩm Niên lại nói: "Chỉ tiếc là chúng ta cũng không biết người sau lưng hắn là ai, thậm chí ngay cả đối tượng hoài nghi cũng không có, vả lại, trong cảnh sát còn có nội gián, nếu đoán không sai thì nội gián này còn có chức cao."
Tô Khả nhíu mày, lần nữa gật đầu.
Bố Tô Khả cũng cau mày, thở dài, lắc đầu nói, "Bây giờ mức sống của người dân ở thành phố H ngày càng nâng cao, còn tưởng rằng tất cả mọi người đều ‘an cư lạc nghiệp’, cuộc sống hòa thuận vui vẻ, không ngờ chuyện bẩn thỉu phía sau vẫn nhiều như vậy."
Tô Khả nói: "Bố, ở đâu cũng có một hai người bại hoại, bình thường mà." Nếu không có mới kỳ quái.
Bố Tô Khả gật đầu cười nói, "Bố cũng từng kinh doanh nhà máy, dĩ nhiên là biết những chuyện này. Chỉ là bố hơi cảm thán thôi." Nhớ ngày đó, chủ tịch tỉnh của ông và chủ tịch tỉnh G Hoàng đều muốn hại ông, sao ông có thể không biết xã hội này rốt cuộc là như thế nào. Ai da, chỉ là trong cảnh sát, nói thế nào cũng nhiều lực lượng chính nghĩa chứ?
Tô Cẩm Niên mặc áo khoác, Tô Khả nhìn anh, ở một bên tiếp tục hỏi, "Vậy lần này rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Tô Cẩm Niên nói: "Tháng trước bọn anh biết tháng này Mao Tường có một lượng lớn bạch phiến từ nước M tiến vào thành phố H cho nên vẫn cử người nhìn chằm chằm bến tàu, nhưng không ngờ, ngày hôm qua, đống hàng này vẫn bị người phía sau lén chở đi rồi."
Tô Cẩm Niên nhíu mày, nắm chặt quyền, "Vậy lần này anh qua đó . . . . ."
"Đánh nhanh thắng nhanh, mau chóng bắt được nội gián!" Tô Cẩm Niên nghiến răng nói ra, lần này nguyên nhân lớn nhất để trùm buôn thuốc phiện thành công là bởi vì nội gián trong cảnh sát lộ tin tức ra ngoài. Rõ ràng bọn họ đã đề phòng nội gián rồi nhưng lại không nghĩ rằng vẫn bị thất bại.
Có thể thấy được nội gián này có chức vị tương đối cao vị, hơn nữa, còn không chỉ có một người!
Tô Khả gật đầu, "Vậy anh mau đi đi, tự cẩn thận đấy."
Tô Cẩm Niên gật đầu, hôn trán Tô Khả một cái, "Anh biết."
Đúng lúc này thì điện thoại Tô Khả vang lên, Tô Khả nhận điện thoại, "A lô?"
"Khả Khả, đã xảy ra chuyện rồi."
"Thẩm Đường?"
"Ừ, Jayson Hough biến mất rồi." Giọng Thẩm Đường nôn nóng khác thường, dù sao Jayson Hough so anh mời tới.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh từ từ nói?"
"Cả đêm Jayson Hough chưa trở lại khách sạn năm sao ông ấy ở, hôm nay quản lý gọi điện thoại cho anh thì anh mới biết."
Bên này Tô Khả nhíu mày, nghĩ đến người nước ngoài sống về đêm đều tương đối phong phú nên liền nói, "Có thể đến quán bar rồi hay không, sau đó 419 rồi?" (419: for one night là tình một đêm)
"Làm sao có thể!" Thẩm Đường im lặng, "Jayson Hough là một tín đồ, đối với không có hứng thú sắc đẹp, huống chi tuổi tác ông ấy cũng lớn, không thể nào đi ** được."
Tô Khả thẹn thùng, gật đầu, "Cũng đúng." Nhưng không giải thích như vậy thì nên giải thích như thế nào?
"Hơn nữa anh cũng vậy gọi điện thoại cho ông ấy, vẫn không có kết nối được, Jayson tiên sinh là người có cuộc sống vô cùng quy luật. Chuyện cả đêm không về này, ông ấy sẽ không làm."
Cho nên đây mới là chuyện anh lo lắng.
"Đừng lo lắng, chắc chắn Jayson tiên sinh sẽ không có chuyện gì." Tiểu Bao Tử vẫn chờ ông phẫu thuật!