Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 114: Chương 114: Ra tay quá nặng




Tô Khả thấy Doãn Lạc Phong đợi ở một bên, tiến lên vỗ vỗ vai của anh, "Tiểu Phong Phong, sao anh ở đây?"

Doãn Lạc Phong ngẩng đầu lên thấy Tô Khả, ánh mắt không khỏi sáng lên, chạy tới Tô Khả, "Khả Khả, các người đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho em cũng không gọi được."

Tô Khả nghiêng đầu nhìn Thẩm Đường, lại nhìn Tiểu Bao Tử, "Đi gặp Jayson Hough tiên sinh, nhờ có Thẩm Đường bắc cầu đấy."

Lúc này Doãn Lạc Phong mới buông tảng đá treo trong lòng xuống, gật đầu một cái, sau đó ôm lấy Tiểu Bao Tử, "Anh còn tưởng có chuyện gì xảy ra." Dù sao Hoàng Nghê Thường xuất hiện trong tầm mắt Tô Khả lần nữa, hơn nữa nhìn người đàn bà kia làm bộ làm tịch, anh phải đề phòng một chút.

Thẩm Đường khoanh hay tay lại, nghiêng đầu nhíu mày nhìn Doãn Lạc Phong, "Mình nói này Lạc Phong, chồng người ta chính là bộ đội đặc chủng, cậu gấp cái gì chứ."

Doãn Lạc Phong trừng mắt nhìn Thẩm đường, không vui nói, "Thẩm Phỉ Phỉ xảy ra chuyện, sao cậu còn lải nhải ở góc xó xỉnh này."

Mắt Thẩm Đường cũng trợn tròn.

Còn Tiểu Bao Tử lại chớp chớp mắt, nhìn Thẩm đường, "Chú Thẩm Đường, Thẩm Phỉ Phỉ là người vợ chạy trốn của chú sao?"

Cằm Thẩm Đường có khuynh hướng rơi xuống đất, nhìn Tiểu Bao Tử nói: "Cô ấy họ Thẩm, cùng họ với chú, sao có thể là vợ chú!"

"Cô gái của con cùng người phụ tình kia không phải cùng họ sao." Tiểu Bao Tử xem thường nhìn Thẩm Đường.

Đầu Thẩm Đường và Tô Khả bên cạnh cùng Doãn Lạc Phong đều đầy vạch đen, Tô Khả điểm trán Tiểu Bao Tử một cái, "Con nít biết nhiều việc như vậy làm gì."

Tiểu Bao Tử chu mỏ, nói với Tô Khả: "Không phải con muốn một em gái nhỏ đâu nha. Nếu như Thẩm Phỉ Phỉ cũng giống như mẹ, mang theo đứa bé chạy trốn, sau đó chú Thẩm Đường sẽ tìm dì ấy trở về, giống như mẹ và người phụ tình lại đang ở cùng nhau, như vậy không phải là con có thể có nhiều em gái sao." (không biết em gái gì nữa đây)

"Phốc ——" Tô Khả phun ra tiếng cười.

Còn Doãn Lạc Phong bên cạnh lại cười đến không ngừng lại được, lại nhớ lời nói hùng hồn của Doãn lạc Hàm ngày trước nên liền hỏi Tiểu Bao Tử, "Dì Lạc Hàm của con nói sinh em gái nhỏ cho con lấy làm vợ, con có muốn không?"

Tiểu Bao Tử nghĩ tới dáng vẻ của Doãn Lạc Hàm, trong nháy mắt sử sụng gương mặt của cô ấy thay vào cho con gái của cô ấy, sắc mặt trắng nhợt, đầu nhỏ lay động giống nhưu trống lắc, "Không cần, cám ơn ý tốt của dì Lạc Hàm."

Lần đầu tiên Tô Khả nhìn thấy sắc mặt chợt thay đổi của Tiểu Bao Tử thì cười lạc cả giọng, "Nhị Tô, ngộ nhỡ dì Lạc Hàm của con nhất định phải sinh em gái nhỏ cho con lấy làm vợ thì làm thế nào?"

"Mẹ, con là con trai của mẹ mà!" Đôi mắt đen láy của Tiểu Bao Tử cứ nhìn Tô Khả, ý tứ chính là: mẹ không thể mặc kệ hạnh phúc sau này của con trai mẹ.

Doãn Lạc Phong cũng cười đến bể bụng, một tay điểm nhẹ đầu của Nhị Tô, "Dì Lạc Hàm của con thấy con nói như vậy thì còn không phải là tức chết sao."

Tiểu Bao Tử mím môi không nói.

Mấy người cười đi vào nhà, Doãn Lạc Phong vẫn ôm Tiểu Bao Tử ngồi trên đùi của anh, lúc này mới thấy Tô Cẩm Niên không có ở nhà nên liền hỏi, "Cẩm Niên đâu?"

Tô Khả lắc đầu, "Đi đồn cảnh sát."

Doãn Lạc Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu, cúi đầu nói với Tiểu Bao Tử mấy câu nhưng trong lòng đầy lo lắng. Mặc dù anh không biết nội dung công việc của Tô Cẩm Niên khi đến thành phố H lần này, nhưng anh đoán cũng biết là đây nhất định không phải là việc an toàn gì, dù sao những năm nay, Tô Cẩm Niên nhận nhiệm vụ chủ yếu đều là những vụ án bên ngoài có nguy hiểm cao.

Thẩm Đường ngồi ở một bên ghế sa lon, thấy ánh mắt Doãn Lạc Phong nhìn Tiểu Bao Tử tràn đầy thương yêu cùng với ánh mắt lúc nãy nhìn Tô Khả tràn đầy tình yêu, trong lòng Thẩm Đường không khỏi thở dài.

Đối với sự việc Doãn Lạc Phong thích vợ Tô Cẩm Niên là Tô Khả, người nào trong cái vòng luẩn quẩn của bọn họ không biết chứ? Nhưng mà chính là không có có thể khuyên can thằng ngốc này.

Ngược lại Thẩm Đường nghĩ đến anh cùng Thẩm Phỉ Phỉ thì không khỏi cười khổ tự giễu, cứ thế lấy mấy lon bia Tô Khả mới đem từ trong nhà ra, mở một lon, uống một hớp, giương mắt liếc nhìn Doãn Lạc Phong, ý là hỏi anh có muốn tới uống một lon hay không.

Doãn Lạc Phong lắc đầu một cái, rồi nói với Tô Khả: "Đúng rồi, bác trai muốn qua đây."

Tô Khả chớp mắt mấy cái, "Cái gì?"

"Bác trai nói muốn đi qua, chuyến bay tối nay, anh tới đón em qua đó."

Tô Khả sửng sốt rất lâu, chỉ chỉ mình, "Ý của anh là nói bố em sao?"

Doãn Lạc Phong cười lớn, gật đầu, "Đúng, chính là bố em, ông ấy nói buổi tối muốn qua đây."

Tô Khả vẫn không thể tin, "Bố muốn qua đây, sao không gọi điện thoại cho em?" Lần trước nói điện thoại với bố cô là ông khuyên bảo cô, không để cô trút giận lên người khác. Nói cách khác, ông đã có số điện thoại của cô, sao không gọi điện thoại thông báo cho cô, ngược lại muốn Doãn Lạc Phong tới thông báo cho cô? Nghĩ như vậy thì trong lòng Tô Khả hơi ghen tị.

Nhưng mà nghĩ đến mấy năm nay đều là Doãn Lạc Phong và Tô Cẩm Niên chăm sóc bố của cô thì cô lại tự trách một trận, oán giận mình ích kỷ bất hiếu.

Hốc mắt Tô Khả không khỏi ướt, cô nghĩ đến bố cô, nhiều năm như vậy cô vẫn e dè, không dám nhìn bố, bây giờ đã sắp tới rồi.

Trong lòng cô giống như bị vô số ngọn lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa buồn bực, lại không biết sau khi cô gặp bố thì nên nói như thế nào, suy nghĩ trăm cách nói ngàn kết quả, chỉ là vẫnđứng tại chỗ, sắc mặt thay đổi cả trăm lần.

Doãn Lạc Phong nói, "Khả Khả, bác trai nói muốn cho em một điều ngạc nhiên."

Tiểu Bao Tử trên người Doãn Lạc Phong nhảy xuống khỏi đùi Doãn Lạc Phong, chạy đến bên cạnh Tô Khả, "Cô gái, mẹ có thể đi diễn Xuyên kịch rồi." (Xuyên kịch là một kịch hát ở Tứ Xuyên của Trung Quốc)

"Hả?" Tô Khả lấy lại tinh thần, nhìn đôi tay bé nhỏ mềm mại của Tiểu Bao Tử đang ôm đùi của cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, ân cần trong mắt không lời nào có thể miêu tả được.

Tiểu Bao Tử bĩu môi, "Mặt của mẹ đổi tới đổi lui, có thể diễn Xuyên kịch đấy." Nói xong, Tiểu Bao Tử không được tự nhiên mà nghiêng đầu, nhìn hai chú bên kia đang mím môi len lén cười.

Nhìn bộ dạng không tự nhiên của Tiểu Bao Tử, trong lòng Tô Khả ấm áp, cả người cũng đắm chìm trong nắng vàng ấm áo, sờ Tiểu Bao Tử, véo chặt gò má mập mạp của Tiểu Bao Tử, "Ha ha, đến lúc đó mang theo Tiểu Bao Tử con cùng nhau đi diễn nhé, có thể kiếm không ít tiền đâu."

*

Tô Cẩm Niên cau mày, kéo bước chân có vẻ hơi mỏi mệt về đến nhà. Lúc mở cửa thì đập vào mắt chính là dáng vẻ Tiểu Bao Tử quay đầu chu cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, mà Tô Khả cùng đám người Doãn Lạc Phong đang cười không ngừng ở một bên.

Đại khái là Tô Khả cảm thấy Tô Cẩm Niên trở về nên quay đầu lại rồi liền cười hì hì tiến lên đón, "Nhanh như vậy đã về sao?"

Tô Cẩm Niên gật đầu, hôm nay qua đó chủ yếu chính là trao đổi thêm sau sự cố bố trí cảnh sát lần này, dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là bắt cho được nội gián. Cho nên không có cần bao nhiêu thời gian.

Mắt của anh thấy Thẩm Đường và Doãn Lạc Phong thì không khỏi hơi nhíu mày, "Tất cả mọi người đều tới à."

Cằm Thẩm Đường hất lên, "Đúng vậy, lại tới." Vẻ mặt như là "Tôi lại tới, bây giờ cậu có thể làm gì tôi" cần ăn đòn.

Tô Khả không nói gì, có phải hai người này có bát tự không hợp nhau hay không, gặp mặt liền giương súng căng cung tên lên.

"Cẩm Niên, bố sắp qua đây rồi." Sau khi cảm khái xong thì dĩ nhiên Tô Khả vô cùng vui mừng vì bố của cô sắp đến rồi, cho nên vô cùng kích động nói tin này cho Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên cười sờ sờ đầu Tô Khả, "Ờ, bố sắp tới rồi."

Đối với tin bố vợ sắp đến đây thì Tô Cẩm Niên đã biết rồi. Bởi vì lúc anh ra khỏi đồn cảnh sát, anh mở ra điện thoại di động thì chính là thấy mấy cuộc điện thoại nhỡ, đều là bố vợ anh gọi tới. Anh liền gọi lại, bố vợ bên kia tự nói với anh là ông muốn đến thành phố H để gặp Tô Khả, chuyến bay tám giờ rưỡi đêm nay, bây giờ ông còn đang đi dạo siêu thị ở sân bay.

Anh nghe tin này tất nhiên cực kỳ vui mừng, cho nên định về nhà thì anh liền nói tin này cho Tô Khả, không ngờ Tô Khả đã biết.

"Nhanh đi, chúng ta đến sân bay đón bố."

"Đâu có nhanh như vậy." Tô Cẩm Niên cười nói.

Tô Khả nhìn đồng hồ treo tường, cũng mới một giờ rưỡi chiều, cách buổi tối còn rất xa. Tô Khả lại đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu, sau đó "cộc cộc" chạy vào phòng bếp định đi lấy giỏ thức ăn, "Em đi mua một ít món bố thích."

Tô Cẩm Niên nhìn bóng lưng Tô Khả đi vào thì lắc đầu một cái, khàn giọng bật cười.

Mặc dù trên mặt Tiểu Bao Tử không biểu hiện gì, nhưng mà biết được ông ngoại của bé sắp đến thì bé vẫn vô cùng vui mừng, ánh mắt lấp lánh chờ mong.

Tâm tình mẹ con Tô Khả tốt nên tất nhiên lây sang mọi người, vốn là Doãn Lạc Phong định cùng Tô Khả đi đón bố Tô Khả nên tất nhiên ở lại đây ăn cơm.

Vốn là Thẩm Đường còn định ở lại chỗ này lâu một chút, ăn một bữa cơm chọc tức Tô Cẩm Niên, nhưng trong lúc đó lại có điện thoại làm ăn nên không thể không đi trước, lúc đi còn khiêu khích liếc nhìn Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên hận không thể đập một lon bia tới, chưa từng thấy người nào đáng ghét hơn Thẩm Đường.

Tô Khả ra ngoài, trong tay cầm cái giỏ, định đi mua đồ ăn, tất nhiên Tô Cẩm Niên muốn đi theo nhưng bị Tô Khả ngăn cản, "Tiểu Phong Phong còn ở đây."

"Ờ, vừa lúc trông con trai luôn." Tô Cẩm Niên cũng không quay đầu lại nói.

Tô Khả —_—: Người ta tới làm khách, không phải làm bảo mẫu cho anh.

Tô Cẩm Niên nói: "Đi thôi, bố ở thành phố B nên khẩu vị cũng có chút thay đổi, chỉ là anh biết ông muốn ăn món gì."

Tô Khả nhìn bộ mặt tỉnh bơ của Tô Cẩm Niên thì im lặng, "Dù thay đổi thế nào thì em cũng là con gái, vẫn biết khẩu vị của ông, anh tiếp Tiểu Phong Phong cho em!"

Tô Cẩm Niên phồng má giống hệt đứa trẻ, một hồi lâu gật đầu một cái, "Đi nhanh về nhanh."

Đợi đến khi Tô Khả rời đi, Doãn Lạc Phong hất mặt lướt nhìn Tô Cẩm Niên, "Tôi nói này anh Cẩm Niên, sao anh càng lớn càng không đáng yêu vậy."

Tô Cẩm Niên liếc nhìn bộ dáng yêu thương của Doãn Lạc Phong và Tiểu Bao Tử thì trong lòng ghen tị, phất tay một cái, "đi đi đi" vừa nói vừa ôm lấy Tiểu Bao Tử vào trong lòng anh, "Yêu con trai tôi như vậy sao, tự sinh đi nhé."

Doãn Lạc Phong bị đâm trúng nỗi đau, "Mẹ nó" một tiếng, "Qua cầu rút ván cũng không như anh vậy."

Tiểu Bao Tử ở giữa khói thuốc súng không thể nói rõ của hai người đàn ông thì hết nói nổi, "Người phụ tình à, thả tôi xuống, tự tôi ngồi."

Tô Cẩm Niên có loại nước mắt dắt lừa thuê, con trai bảo bối của anh trừ lúc diễn trò lần đầu gọi anh một tiếng "bố" thì cũng không có lên tiếng gọi anh là "bố" nữa, mặc anh uy hiếp lợi dụng thì thằng nhóc này vẫn không nhả ra, mở miệng là gọi một tiếng "người phụ tình" tương đối trôi chảy.

Doãn Lạc Phong đắc ý liếc nhìn Tô Cẩm Niên, "Nhị Tô, đến đây chú ôm nào."

Tiểu Bao Tử vô cùng quả quyết giang hai tay nhào tới ngực Doãn Lạc Phong, làm cho Doãn Lạc Phong càng thêm kiêu ngạo, "Nhìn một chút đi"

Tô Cẩm Niên âm thầm buồn phiền, sau đó móc ra một cây súng lục nhỏ, "Tô Tô, đến bên bố này, cây súng này có thể cho con chơi."

Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen, không nhịn được châm chọc: "Thật coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao!"

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Doãn Lạc Phong "phốc ——" cười như điên.

*

Tô Khả cầm giỏ thức ăn đi ra đến chợ, vừa đúng lúc nhìn thấy Hoàng Nghê Thường lái chiếc BMW mi­ni của cô ta trở lại. Cô ta dừng lại trước mặt cô.

Tô Khả nhíu mày, giữa trưa đã gặp người đàn bà này, bây giờ lại gặp cô ta, Tô Khả mắng xối xả Ngọc Hoàng đại đế.

Cửa xe mi­ni chậm rãi hạ xuống, Tô Khả không để ý, chỉ lo tiếp tục đi đến chợ.

Hoàng Nghê Thường bên trong xuống xe, thở phì phò chạy tới, mở rộng hai tay ngăn cản Tô Khả không để cô đi về phía trước nữa.

Tô Khả vuốt tay của cô, "Chó ngoan không cản đường!"

Hoàng Nghê Thường lạnh lùng nhìn Tô Khả, một tay giơ lên muốn tát Tô Khả một cái. Dù sao buổi trưa cô ta còn kìm nén tức giận, hơn nữa ở chỗ này cô ta cũng không cần lo lắng bị người chụp ảnh truyền đi.

Khi tay hoàng Nghê Thường sắp rơi xuống, Tô Khả khẽ hất mặt, tránh thoát cái tát kia. Hoàng Nghê Thường đánh hụt, Tô Khả thuận thế tiến lên, một tay chụp cái tay vung lên của Hoàng Nghê Thường, hung hăng ép sang một bên sườn, Hoàng Nghê Thường liền bị Tô Khả giữ chặt. Cùng lúc đó, một tay khác của Tô Khả đã vung tới mặt Hoàng Nghê Thường.

"Bốp ——", tiếng vang thanh thúy.

Hoàng Nghê Thường bị Tô Khả tát một bên mặt, rất nhanh trên mặt liền xuất hiện mấy dấu tay rõ ràng.

Tô Khả vung cái tay đánh lên mặt cô, cười lạnh, "Thật cho rằng chị đây là cây hồng à." Nói xong còn vẫy vẫy tay, dùng giọng điệu vô cùng chán ghét nói: "Thoa mấy ký phấn, ghê tởm chết được."

Mặt của Hoàng Nghê Thường thoắt xanh thoắt trắng, giùng giằng, chỉ muốn thoát khỏi ‘gông cùm xiềng xiếc’ của Tô Khả. Nhưng mấy năm nay một mình Tô Khả vừa làm cha vừa làm mẹ nên thỉnh thoảng ẳm Tiểu Bao Tử đi đoạn đường rất dài, nhất định là luyện được một chút sức lực. Hoàng Nghê Thường là đại tiểu thư mềm mại thì sao có thể là đối thủ của cô, cho nên coi như cô ta giãy giụa nữa thì cũng không thể thoát khỏi.

Hoàng Nghê Thường bắt đầu đọc ác, một tay tiếp tục vung tới, một tay khác kéo ra, thừa dịp lấn tới, Tô Khả buông tay ra, bởi vì Hoàng Nghê Thường đột nhiên không có sức lực của Tô Khả nên ngã về phía sau hai bước, lại bởi vì giày cao gót của cô ta quá cao và nhỏ nên lúc cô ta lui về phía sau thì gót giày quẹo qua một bên, trọng tâm cô ra không ổn định, "bụp ——" té lăn quay trên đất.

Giày thủy tinh gót nhỏ cũng vì vậy mà "rắc rắc" gãy ngang. Cô ta ngồi dưới đất, váy voan màu trắng rách ra, lộ ra hai chân trắng nõn, quần chữ T xanh biếc lộ ra ngoài.

Lúc cô ta vẫn còn thở hổn hển căm tức nhìn Tô Khả, Tô Khả vô cùng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chụp liên tục quần chữ T của cô ta.

"Cô đang làm gì! A ——" Hoàng Nghê Thường thét chói tai, hai tay luống cuống kéo váy xuống che bộ phận của cô ta, điên cuồng kêu gào với Tô Khả.

Tô Khả lắc đầu "chậc chậc" hai cái, nhíu mày, sau đó dùng ngón tay xoay xoay lỗ tai, tương đối không có hình tượng, nói với Hoàng Nghê Thường: "Tôi nói này, sao cô lại đê tiện như vậy? Hơn nữa, không phải chỉ là chụp vài tấm hình quần lót của cô thôi sao, ngạc nhiên làm gì? Tôi tùy tiện tìm trên mạng cũng có thể tìm được vô số video ** của cô, giả bộ làm phụ nữ mạnh mẽ trong sạch, có xấu hổ hay không? Chị đây nhàm chán làm kỹ nữ một con còn phải lập đền thờ phụ nữ trinh tiết."

"Tô Khả!" Hoàng Nghê Thường hung tợn nhìn chằm chằm Tô Khả, sau đó vô cùng nhếch nhác đứng lên.

Tô Khả buông tay, "Đánh sao, cô đánh không lại tôi, mắng sao, cô mắng chẳng qua tôi, cô nói cô luôn lấy gương mặt chán ngắt cho người ta chụp, thật không phải hạ tiện bình thường."

"Tô Khả, thật không nghĩ đến mấy năm không gặp cô thì miệng lưỡi sắc bén không ít." Lồng ngực Hoàng Nghê Thường phập phồng kịch liệt, rất lâu mới dần dần hồi phục tâm trạng của cô ta, chân mày lạnh lùng nhướng lên.

"Ha ha, quá khen. Tôi không có thời gian tiếp tục nói chuyện với cô, cô cô đơn trống rỗng thì tiếp tục tìm lão già kia đi." Nói xong, Tô Khả đi về phía trước.

"Tô Khả, cô chờ đó cho tôi, nhất định tôi phải để cô trả giá thật lớn vì hành động hôm nay của cô!" Hoàng Nghê Thường nghiến răng nghiến lợi lên tiếng kêu gào ở phía sau.

Vốn là cô ta duy trì tính nhẫn nhịn, bằng không thì năm năm nay sẽ không ở nơi bẩn thỉu mà sống lay lắt. Nhưng không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Tô Khả thì tất cả tức giận trong lòng cô ta cũng bùng nổ nên cũng không quan tâm gì mà hung hăng nói với Tô Khả.

Trong lòng cô ta, tất cả khuất nhục hôm nay của cô ta đều đến từ người phụ nữ Tô Khả này!

Đã từng đoán rằng, cô ta ‘xuôi gió xuôi nước’ sống trong vòng thượng lưu, lúc đó, quả thật cô ta là thiên kim kiêu ngạo, mặc dù không thể ‘hô mưa gọi gió’ nhưng mà cũng giống giống vậy. Nhưng kể từ khi trong cuộc đời của cô ta xuất hiện một người phụ nữ tên là Tô Khả thì tất cả mọi thứ của cô ta cũng bị phá hủy.

Đàn ông bị cô đoạt mất; vốn là bố cô ta muốn lên chức lại bị định tội; những video bất nhã ở nước ngoại của cô ta cũng bị người ta lục lại. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta từ bà hoàng ngồi tít trên cao biến thành chuột chạy qua đường bị mọi người khinh bỉ

Suy cho cùng mọi thứ đều bởi vì người phụ nữ Tô Khả này!

Cho nên mỗi lần nhìn thấy cô ta, mặc dù trên mặt cô ta đang cười nhưng trong lòng cô ta tức giận cũng nhịn không được phun ra, muốn hung hăng giẫm cô dưới chân! Mà ba phen mấy bận bị cô chế giễu, cô không thể nhịn được nữa, bây giờ có tình huống rồi.

Tô Khả nghe Hoàng Nghê Thường cảnh cáo thì cả sắc mặt cũng thay đổi, xoay người lại, khóe miệng lạnh lùng nâng lên, ánh mắt cũng lạnh lùng, trực tiếp ném giỏ thức ăn ở bãi cỏ ven đường, sải bước đi tới Hoàng Nghê Thường.

Hoàng Nghê Thường bị Tô Khả đột nhiên quay lại đi tới cô ta thì hơi sững sờ, còn đang ngẩn người thì "bốp ——" một tiếng, tiếng tát tay liền vang lên bên tai hai người.

"A ——" Hoàng Nghê Thường thét chói tai lần nữa, mới hiểu được cô ta bị Tô Khả tát, hơn nữa còn là tát vào dấu tay trước đó.

Cô ta tức giận gấp, hai tay lập tức ‘giương nanh múa vuốt’ nhào qua Tô Khả.

Tô Khả nghiêng người tránh, một tay vượt qua đạp vào tay Hoàng Nghê Thường, Hoàng Nghê Thường bị đau, hung dữ bổ nhào qua Tô Khả, thậm chí trực tiếp lấy điện thoại treo trên cổ cô ta đập Tô Khả, cả người có vẻ vô cùng điên cuồng.

Tô Khả bị điện thoại Hoàng Nghê Thường nện vào cánh tay nên lửa cũng lớn, hai tay hướng tới Hoàng Nghê Thường, một tay hung hăng bắt được cái tay đang vung loạn của Hoàng Nghê Thường, còn một tay khác liên tục tát vài cái.

Hoàng Nghê Thường la "á ——", liều mạng dùng hết sức lực của cô ta, cả người cũng đánh tới người Tô Khả, trong khoảng thời gian ngắn, Tô Khả và Hoàng Nghê Thường đánh nhau ở một chỗ.

Hoàng Nghê Thường liên tục không ngừng thét chói tai, cuối cùng làm vô số người vây xem.

Đúng lúc, bà dì hàng xóm đang nói chuyện với bảo vệ bên kia, nghe tiếng Hoàng Nghê Thường thét chói tai, cho là xảy ra chuyện lớn gì nên cộc cộc chạy tới, nhìn thấy Tô Khả cùng Hoàng Nghê Thường đánh nhau bên kia thì nói với bảo vệ, "Nhanh lên, Khả Khả bị người ta đánh! Nhanh!"

Vừa nói vừa chạy qua, cởi giày cuả bà xuống, chọi vào cái mông cong lên của Hoàng Nghê Thường bên kia.

Mông Hoàng Nghê Thường bị đau nên xoay người, hung tợn nhìn chằm chằm người hàng xóm.

Cô ta đánh không lại Tô Khả, còn đánh không lại một bà lão sao, cho nên cô ta vừa vặn chuyển toàn bộ tức giận Tô Khả sang bà dì hàng xóm, "Bà già đáng chết, tôi để cho bà chõ mõm vào sao."

Mắt tròn của cô ta tức giận mở to, phấn trên mặt cùng nước mắt lẫn lộn một chỗ, bẩn thỉu không chịu nổi, lại bởi vì bị Tô Khả đánh nhiều bạt tay nên lúc này sưng vù, bởi vì tức giận nên lúc này tóc của cô ta vô cùng lộn xộn, cộng thêm lúc này hơi thở của cô ta thô bạo, cả người có vẻ rất hung dữ.

Bà dì bị bộ dáng hung dữ của Hoàng Nghê Thường làm giật mình, cuối cùng nhận ra người đàn bà ngày là hàng xóm mới chuyển vào tới tiểu khu thì trong khoảng thời gian ngắn không lấy lại tinh thần nên bị Hoàng Nghê Thường tát một cái.

Tô Khả bắt đầu hung dữ, đạp Hoàng Nghê Thường xuống đất.

Cuối cùng người bảo vệ bên kia lấy lại tinh thần, lúc Hoàng Nghê Thường đứng dậy thì ôm lấy Hoàng Nghê Thường, không để cho cô ta làm loạn.

Hoàng Nghê Thường trong ngực bảo vệ giương nanh múa vuốt, "Tô Khả, đồ hèn hạ, tiện nhân!"

Tô Khả sửa đầu tóc rối loạn của cô một chút, ổn định hơi thở rồi cười lạnh nhìn Hoàng Nghê Thường, "Lời nói tương đối thích hợp với cô."

Bảo vệ thấy hai người này đều là chủ nhà ở tiểu khu, trong tích tắc không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể khuyên giải, "Hai phu nhân, đừng như vậy, có gì thì nói thật tốt là được."

"Phu nhân em gái anh, mau buông tôi ra!" Hoàng Nghê Thường kêu gào với bảo vệ.

Bảo vệ theo lời buông Hoàng Nghê Thường ra, lại ngăn ở trước mặt cô ta, "Đều là hàng xóm ở một khu, có gì noid thật tốt là được, hiểu lầm gì cũng có thể xoa bỏ, mọi người làm bạn bè không phải rất tốt sao."

Ngực Hoàng Nghê Thường phập phồng không ngừng, lạnh lùng nhìn Tô Khả, bảo vệ và bà dì hàng xóm, nhếch miệng lên cười lạnh, "Các người đông, tôi đánh không lại, nhưng nói cho các người biết, tôi không phải là dễ khi dễ, các người chờ đó cho tôi."

Tô Khả cười, "Được, tôi chờ! Hoàng Nghê Thường, tôi cũng cảnh cáo cô, tôi không có kiên nhẫn tốt như vậy mà để cô nhiều lần bắt nạt tới cửa, tốt nhất cô đừng xuất hiện trước mặt của tôi, nếu không lần sau tôi gặp cô thì trực tiếp ra tay!"

Lời nói mạnh mẽ, ai không biết chứ? Bối cảnh, Tô Khả cô không có sao?

Hoàng Nghê Thường nhếch nhác rời đi, bảo vệ cùng bà dì hàng xóm quay sang nhìn nhau.

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hoàng Nghê Thường thì bà dì hàng xóm mới hỏi Tô Khả, "Khả Khả, sao con đánh nhau với hàng xóm mới này vậy?"

Tô Khả cười, "Ha ha, không biết nữa, đại khái nhân phẩm con chưa đủ tốt nên khiến hàng xóm mới khó chịu, cho nên đánh nhau."

Đối với tính tình của Tô Khả thì bà dì hàng xóm biết. Hàng xóm mới đến, Tô Khả chính là hàng xóm cũ, người nào gần gũi người nào hời hợt tất nhiên khá rõ tàng, hơn nữa trong lòng bà đã sớm xem căn nhà kia như chỗ ở của nhân tình, của kẻ thứ ba, thường ngày Hoàng Nghê Thường lại ăn mặc giống như lẳng lơ, không giống cô gái đàng hoàng, bà dì rất tự giác quy chuyện gây sự lần này lên người Hoàng Nghê Thường.

Mặt mày bà dì xoay qua, nghĩ đến chồngTô Khả y như tiên giáng trần thì lặng lẽ nói với Tô Khả: "Có phải người phụ nữ này mơ ước chồng con không?"

Tô Khả "ha ha" cười lớn, năng lực nhiều chuyện của bà dì cũng quá mạnh rồi, cũng có thể đoán được.

"Dì à, bố con sắp tới đây, con đi mua đồ ăn trước."

"A, bố con muốn tới sao, rất tốt, ha ha ha." Bà dì cười hì hì nói, cũng không nhiều chuyện nữa.

*

Hoàng Nghê Thường trở về nhà liền cởi tất cả quần áo trên người cô ta, quần áo trên sàn dính đầy bùn đất, đôi giày cao gót, một chiếc bị gãy, nhếch nhác nằm trên sàn.

Điều này làm cho cô ta nhớ lại cảnh chật vật của cô ta lúc nãy, không khỏi thét "A ——" chói tai, làm như muốn phát tiết cái gì đó, sau đó "choang choang choang ——", ném toàn bộ chai lọ trong nhà xuống đất.

Rất nhanh thì trên đất là một mảnh hỗn độn.

Cô ta đứng dậy vào phòng tắm, nhìn gương mặt sưng đỏ của cô ta trong gương, khắp cơ thể trắng nõn là máu bầm, tóc tai lộn xộn giống hệt ổ chim non, cả người như quỷ thì không khỏi la "A ——" lần nữa, dùng cây lau nhà hung hăng đập tới cái gương.

Hơi sức quá lớn khiến cây lau nhà tuột khỏi tay của cô ta, nện vào răng cửa của cô ta, một trận đau đớn xuất hiện làm nước mắt cô ta không ngừng chảy.

"Tô Khả! Tô Khả!" Trong miệng cô ta lẩm bẩm, đáy mắt là đầy nham hiểm, "Tôi sẽ khiến cô chết, để cho cô chết. . . . . ."

Mở vòi nước nóng ra, nước nóng "ào ào" xối vào người của cô ta, cô ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Một hồi lâu, cô ta choàng khăn tắm đi ra ngoài, "A ——"

Lòng bàn chân truyền đến một cơn đau nhói, thì ra là những mảnh sứ vụn mà cô ta vừa mới đập vỡ đâm vào bàn chân, "A ——", cô ta vừa hét lên một tiếng, đẩy ngã cái tủ bên cạnh.

Cái tủ phát ra âm thanh "ầm ——" "ầm ——", một góc đập lên chân còn lại của Hoàng Nghê Thường.

"A ——" thét chói tai, cả người Hoàng Nghê Thường cũng ngã xuống đất, nhiều mảnh sứ vỡ đâm vào cơ thể của cô ta, mà chân của cô ta cũng vô cùng đau.

"Tô Khả ——" Cô ta hung tợn hét lanh lảnh.

*

Hôm sau, ở bệnh viện…

Ccả người Hoàng Nghê Thường cũng băng bó như bánh chưng, sắc mặt Phạm Kim Ngân bên cạnh xanh mét nhìn Hoàng Nghê Thường, "Sao biến mình thành cái bộ dạng này?"

Hắn sẵn lòng vì cô ta, nhìn trúng chính là gương mặt của cô ta, em gái nó, nếu không có gương mặt này, hắn còn có thể nổi lên hứng thú với cô ta sao.

Hoàng Nghê Thường cúi đầu, nước mắt "tạch tạch" rơi xuống, "Anh Ngân, anh phải trả thù cho em."

"Rốt cuộc là thế nào." Phạm Kim Ngân tức giận nhìn Hoàng Nghê Thường. Đàn bà động một chút là khóc lóc sướt mướt, phiền lòng nhất.

Hoàng Nghê Thường tiếp tục khóc nói: " Anh Ngân, đều là Tô Khả."

"Hả?" Phạm Kim Ngân nhíu mày, nghĩ tới Tô Khả hạ nhục hắn ngày hôm qua, "Em và cô ta thế nào?"

Hoàng Nghê Thường lại bắt đầu khóc, "Đều là cô ta."

"Em nói rõ một chút, em và cô ta là xảy ra chuyện gì."

Ân oán giữa Hoàng Nghê Thường và Tô Khả, cho tới bây giờ Hoàng Nghê Thường cũng chưa từng nói với Phạm Kim Ngân. Cô ta cũng không thể nói với Phạm Kim Ngân là Tô Cẩm Niên đã từng là người trong lòng cô ta, mà Tô Khả là tình địch của cô ta.

Cho nên lúc này Hoàng Nghê Thường suy nghĩ rất lâu cũng không biết mở miệng như thế nào.

"Em nói thật đi." Sắc mặt của Phạm Kim Ngân cũng khó coi.

"Em nói thì anh Ngân có thể tha thứ cho em không?" Cô ngẩng đầu lên, làm bộ dùng ánh mắt đáng thương nhìn Phạm Kim Ngân.

Phạm Kim Ngân vẫn rất sắc, lúc này thấy ánh mắt Hoàng Nghê Thường làm người thương yêu như vậy thì tất nhiên một mảnh "mềm mại", sau đó nói chuyện cũng nhẹ giọng, "Bảo bối, vậy em nói với anh đi."

Hoàng Nghê Thường gật đầu một cái.

Cô ta đã từng nói với Phạm Kim Ngân rằng Tô Cẩm Niên là kẻ thù của cô ra, nguyên do là anh giao chứng cứ tham ô hối lộ của bố cô ta cho bộ kiểm tra kỷ luật nên làm hại bố cô ta bị định tội. Lúc này, cô ta không thể không nói đầu đuôi sự việc lại một lần nữa.

Đợi đến khi Hoàng Nghê Thường tự thuật toàn bộ sự việc một lần nữa thì Phạm Kim Ngân vỗ vỗ vai Hoàng Nghê Thường, "Anh còn tưởng là chuyện lớn gì đấy. Em đấy, người nào không có quá khứ, anh Ngân của em còn có vợ đấy. Chỉ là Tô Khả và Tô Cẩm Niên thật không phải là một món đồ, anh Ngân của em làm chủ cho em, làm cho những người tổn thương em, toàn bộ, chết!"

Hoàng Nghê Thường nghe câu ấy thì ánh mắt sáng lên, "Vậy cám ơn anh Ngân!"

Phạm Kim Ngân cười "ha ha", hung hăng bóp bộ ngực của Hoàng Nghê Thường hai cái, Hoàng Nghê Thường bị đau, lên tiếng kêu lên, Phạm Kim Ngân nhíu mày một cái, phun ra, "Mất hứng!"

"Anh Ngân ~" Tất nhiên câu đó lọt vào tai Hoàng Nghê Thường, Hoàng Nghê Thường lại làm nũng.

Ánh mắt Phạm Kim Ngân dừng lại thật lâu trên ngực của cô ta, "Em phải mau chóng dưỡng thẩn thể thật tốt, anh vẫn chờ em phục vụ đấy."

Hoàng Nghê Thường thẹn thùng, "Em biết rõ. Anh Ngân, dù thế nào anh cũng phải trả thù cho em. Tô Cẩm Niên chính là bộ đội đặc chủng, hơn nữa bối cảnh nhà anh ta rất lớn."

Phạm Kim Ngân cười lạnh, "Nhà họ Tô ở thành phố B, một nhà ba tướng, nhưng mà người có công gây dựng là ông nội hắn đã chết, bố hắn vẫn con làm sĩ quan cao cấp, mẹ của hắn xin về hưu trước rồi. Anh nhớ mẹ của hắn tên gì, hình như là Tần Phi, đúng không?"

Đối với tin tức của Tô Cẩm Niên, trước kia đúng là hắn có phái người đi tra xét, trong ấn tượng còn nhớ rõ nhiều như vậy.

Hoàng Nghê Thường gật đầu một cái, "Ừ, người đàn bà cũng không phải là cái gì tốt, ban đầu tự tay muốn giết chết cháu của bà ta."

Phạm Kim Ngân gật đầu, "Như vậy à." Bối cảnh phía sau của hắn cũng không chỉ có như thế, nếu không sao hắn làm nghề địa ốc ‘thuận buồm xuôi gió’ như vậy, mua bán trong hắc đạo sinh động được?

"Anh Ngân không sợ sao?"

"Tất nhiên không sợ." Trừ phi anh có thể kéo lão bạn bên kia của hắn xuống nước, "Hắn có người, chúng ta cũng có người. Huống chi ‘địch sáng ta tối’."

Hoàng Nghê Thường cười thoải mái, "Em biết ngay mà, anh Ngân là người đàn ông có bản lĩnh thật sự."

"Ha ha, lời này anh thích nghe." Phạm Kim Ngân cười nói.

"Anh Ngân, rốt cuộc chúng ta bắt đầu từ đâu? Nếu như có thể thì em muốn giết Tô Khả chết trước!" Lúc Hoàng Nghê Thường nói câu này thì cả người ở trong trạng thái nham hiểm.

Phạm Kim Ngân nói: "Ha ha ha, người đàn bà kia phải chết." Đắc tội hắn đều phải chết, "Chỉ là, trước tiên bắt đầu từ huyết mạch của bọn chúng!"

Hoàng Nghê Thường suy nghĩ một hồi, rất nhanh thì ánh mắt sáng lên, "Anh nói là con hoang của con tiện nhân kia sao?"

"Ha ha ha, không tệ!" Phạm Kim Ngân nói rồi ngồi bên cạnh Hoàng Nghê Thường, lấy tay vỗ vỗ mặt của Hoàng Nghê Thường, "Anh từng nghe con trai của Tô Khả bị bệnh tim bẩm sinh."

Hoàng Nghê Thường nghe câu ấy thì cao giọng cười to, "Ha ha ha ha, quả nhiên là ông trời cũng nhìn không ưa cô ta, muốn phạt con trai của cô ta. Bệnh tim thì tốt!"

Mặt già nua của Phạm Kim Ngân lên thành một đóa hoa cúc, "Bệnh tim mà, nghiêm trọng đến đâu thì thành công ghép tim là xong, huống chi con của bọn họ chỉ bị chút bệnh nhỏ, làm một cuộc phẫu thuật là có thể khôi phục khỏe mạnh."

Hoàng Nghê Thường nắm chặt quyền.

"Chỉ là, chúng ta có thể để cho bọn họ không phẩu thuật được thôi." Phạm Kim Ngân nhếch miệng, "khà khà" cười lên.

"Chúng ta lại không biết lúc nào thì bọn họ chữa bệnh cho thằng nhóc kia, hơn nữa, cho dù có biết rõ thì chúng tôi cũng không biết địa điểm bọn họ chữa bệnh cho thằng nhóc kia ở đâu thì làm sao có thể làm phẫu thuật biến thành thất bại được."

"Ha ha ha, anh biết rõ." Phạm Kim Ngân vỗ tay Hoàng Nghê Thường, "Anh Ngân của em là người như thế nào. Người của anh truyền tin tức đến, tháng này con của bọn họ sẽ làm phẫu thuật ở bệnh viện này, hơn nữa người mổ chính là Jayson Hough."

"Jayson Hough?" Suy nghĩ một chút, Hoàng Nghê Thường lắc đầu một cái, "Em không biết."

"Em không biết cũng không sao, anh biết là được rồi. Ha ha ha ha, chỉ cần anh làm cho người mổ chính của bọn họ xảy ra một ít chuyện, đến lúc đó. . . . . ."

Hoàng Nghê Thường vẫn nghe không hiểu.

Phạm Kim Ngân tức giận liếc Hoàng Nghê Thường một cái, "Đổ một ít ‘bột mì’."

"(OoO)!" Hoàng Nghê Thường giật mình không thôi, sau đó cố làm nước mắt ròng ròng, đắm đuối đưa tình nhìn Phạm Kim Ngân, "Anh Ngân, vật kia quý gia, anh đối với em thật sự là quá tốt rồi."

"Cho nên em cần phải càng dụng tâm hầu hạ anh hơn." Phạm Kim Ngân nói xong thì bắt đầu cười khà khà.

Đúng vào lúc này, di động của hắn nhận được một cú điện thoại, hắn tùy ý bắt máy, "Như thế nào, thành công không?"

"Thành công."

"Ha ha ha ha, thật sao? Lần này các anh em cực khổ rồi, căn dặn xuống dưới, đi Bất Dạ Thành chơi một trận thật tốt, ghi sổ tên của tao."

Cúp điện thoại, trên mặt Phạm Kim Ngân nở vô cùng nhiều hoa cúc, sau đó Hoàng Nghê Thường bên cạnh cũng cười nói, "Anh Ngân, có chuyện gì tốt sao."

"Ha ha, em không phải biết, cũng không cần hỏi."

Hoàng Nghê Thường thức thời không mở miệng hỏi nữa.

*

Lại nói, sau khi Tô Khả đánh nhau với Hhoàng Nghê Thường thì đi mua đồ ăn, khi về đến nhà, Tô Cẩm Niên thấy bộ dạng Tô Khả có chút xốc xếch thì không khỏi cau mày nhìn Tô Khả, "Sao vậy?"

Tô Khả bĩu môi, "Em mới vừa đánh nhau một trận."

Tô Cẩm Niên bên cạnh cùng Doãn Lạc Phong và Tiểu Bao Tử đều giật mình.

"Cô gái, mẹ đánh nhau với người ta sao?" Tiểu Bao Tử chớp mắt mấy cái, đôi mắt đen láy không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tô Khả, khi Doãn Lạc Phong cho là Tiểu Bao Tử sẽ nói "Cô giáo từng nói, đánh nhau không phải hành động tốt" thì Tiểu Bao Tử hỏi Tô Khả, "Vậy mẹ có đánh thắng hay không? Đánh thua thì vô cùng mất mặt. Không sao, chuyện này không mất mặt, cùng lắm thì để người phụ tình làm chỗ dựa cho mẹ."

Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, điểm trán Tiểu Bao Tử một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Khả, "Chuyện gì xảy ra?" Theo như tính tình của Tô Khả, mặc dù cô nóng nảy một chút, nhưng mà đánh nhau thì khả năng không lớn.

"Đừng nói nữa, thật buồn bực, lại đụng phải con ngốc Hoàng Nghê Thường."

Tô Cẩm Niên nhíu mày.

"Sau đó thì sao?" Mắt Doãn Lạc Phong nhìn từ trên xuống dưới, sáng quắc nhìn Tô Khả, "Em bị cô ta đánh sao?"

Tô Khả thả lỏng, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Cô ta bị em đánh. Thật không thể nói nổi người này, hùng hổ xuống xe muốn tát em, kết quả bị em đánh lại một trận, a, quá hả giận."

Năm năm qua, bực tức trong lòng của cô phát tiết trên người Hoàng Nghê Thường một lần, thật là không nói hết được sung sướng.

Doãn Lạc Phong và Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, Tô Khả kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện mới vừa xảy ra cho hai người bọn anh biết.

Doãn Lạc Phong ngửa mặt lên trời, "Tô Khả, em càng ngày càng dũng cảm rồi. Chỉ là như vậy cũng tốt, em cũng sẽ không bị người ta bắt nạt."

"Chuyện đó đúng." Tô Khả vô cùng lên mắt, lại nói, đây là lần đầu tiên cô đánh nhau với người ta, không ngờ lần đầu tiên ra trận liền thắng lớn.

Còn Tô Cẩm Niên đi lên trước, gõ gõ trán Tô Khả, "Khả Khả, sau này không cho em tùy tiện đánh nhau với người khác."

"Vì sao!" Chẳng lẽ muốn mặc cho người ta khi dễ sao, cô làm không được.

Tô Cẩm Niên trừng mắt nhìn, "Ngộ nhỡ người đó biết đánh nhau hơn người đàn bà kia thì sao?"

"Chẳng lẽ em để cho người ta bắt nạt sao? Anh cũng không phải là không thấy, hôm nay là Hoàng Nghê Thường muốn ra tay trước!"

"Vậy em cũng không gọi điện thoại cho anh được à!"

"Ngộ nhỡ anh cách em rất xa thì sao."

"Vậy em liền chạy đi! Tóm lại, sau này không cho em đánh nhau nữa. Đánh nhau cũng không phải hành động gì tốt, chẳng lẽ em muốn con trai chúng ta học hành động xấu này sao?"

Tô Khả lập tức quay đầu nhìn Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô, coi như lúc nãy con không nghe thấy nhe."

Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen: "Cô gái, mẹ ‘bịt tay trộm chuông’." (bịt tay trộm chuông: lừa mình dối người)

*

Tô Khả, Tô Cẩm Niên và Doãn Lạc Phong mang theo Tiểu Bao Tử đến sân bay đón bố Tô Khả, trong lòng Tô Khả vô cùng thấp thỏm, cô không biết sau khi lại gặp bố của cô thì cô nên nói gì.

Sau khi thấy bố Tô Khả từ trong lối đi đi ra thì trong nháy mắt hốc mắt Tô Khả ướt nhẹp. Liều mạng chạy lên trước, nhào trong ngực bố cô khóc đặc biệt lớn, làm cho mấy người bên cạnh cũng đẫm nước mắt.

"Bố, con nhớ bố."

Bố Tô Khả vỗ vỗ sống lưng Tô Khả, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, "Ai ui, cũng lớn như vậy rồi còn nhõng nhẽo sao."

"Bố, con nhớ bố." Tô Khả lập lại lần nữa.

Vẻ mặt bố Tô Khả cũng rưng rưng, "Bố cũng nhớ Khả Khả."

Tô Khả ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước, bố Tô Khả lau nước mắt cho Tô Khả.

Tô Khả nhìn bố cô thật lâu, ‘ngàn câu vạn lời’ cũng không nói ra được nửa chữ, chỉ còn lại bố và con gái nhìn nhau sau nhiều năm.

"Bố, bố béo rồi."

Bố Tô Khả sững sờ, sau đó cười to lên, "Ha ha ha ha."

Ánh mắt của ông nhìn thấy Tiểu Bao Tử, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Bao Tử cũng nhìn mình không chớp, ông giật mình không thôi, đôi mắt rưng rưng, trong lòng kích động không thôi.

Ông chậm rãi ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn thẳng Tiểu Bao Tử, "Ông là ông ngoại."

"Ông ngoại, cháu là Tô Tô."

Bố Tô Khả ẳm Tiểu Bao Tử, "Vật nhỏ, lớn như vậy rồi."

Tiểu Bao Tử xấu hổ cười cười, "Ông ngoại, con rất nặng."

"Ai ui, không nặng không nặng, lúc mẹ con ở tuổi này còn nặng hơn con năm kí đấy, con bé ú nu, ông ngoại ẳm mẹ con đi rất nhiều con đường đấy." Bố Tô Khả cười nói, hốc mắt lại đầy nước.

Ông không nhịn được ngẩng đầu nhìn sao đầy trời ngoài cửa sổ, trong lòng lặng lẽ nói: Nho à, thấy không, cháu ngoại của chúng ta cũng lớn như vậy. Anh ẳm cháu, giống như trước đây ẳm Khả Khả vậy. Nho à, em thấy không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.