Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 632: Chương 632: Anh là cả ông trời của cô




Hoắc Vi Vũ nấu ăn xong, đói bụng nên ăn trước.

Cô đem mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho anh ra, chờ anh tan họp liền đi hâm lại cho nóng để anh dùng.

Hôm qua ngủ không ngon, giờ vừa ăn no đã thấy buồn ngủ.

Cô nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

Cũng không biết đã bao lâu, cảm giác bị người ôm lên.

Hoắc Vi Vũ khẽ mở hờ mắt nhìn, là Cố Cảo Đình.

Não bộ xác nhận thông tin xong, cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Cố Cảo Đình đặt cô trên giường lớn.

Hoắc Vi Vũ nghiêng người, tìm tư thế thoải mái để ngủ.

Cố Cảo Đình cởi quần áo.

Anh hôn xuống, từ vành tai nhạy cảm của cô, di chuyển dần xuống lưng.

Hoắc Vi Vũ né tránh, “Nhột quá.”

Anh vòng qua cô, hai tay chống đỡ bên người cô, ánh mắt thâm tình, ẩn sâu bên trong là tia tà mị khó cưỡng. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Hoắc Vi Vũ mơ mơ màng màng, không mở mắt.

Anh hôn dọc theo khóe miệng cô đi xuống, hôn đến xương quai xanh, tay lưu loát nâng hai chân cô lên, cánh tay dài kéo cô lại gần mình hơn.

Nhanh chóng tìm được nơi cần tìm, anh tiến vào, chậm rãi đem hai người hòa vào làm một.

Hoắc Vi Vũ kêu lên một tiếng, bị đánh thức, giữ lấy cánh tay anh.

“Cảo Đình.” Cô nũng nịu gọi tên, giọng vẻ hơn dỗi.

Cô đang rất buồn ngủ!

“Ừ?.” Cố Cảo Đình lên tiếng.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh.

Anh cắn chặt răng, mắt đen lại.

Không biết vì sao cô lại cảm thấy anh có điểm bất thường.

Cô muốn anh vui vẻ một chút, cũng chủ động nâng thắt lưng, sát vào anh hơn.

Cố Cảo Đình di chuyển ánh mắt, nhìn gương mặt kiều mị của cô.

Hoắc Vi Vũ cười tươi, “Cố Cảo Đình, anh giỏi lắm, cảm giác rất tốt.”

Nghe cô nói như vậy, một cỗ nhiệt huyết truyền thăngt đến não anh.

Anh không thèm nghĩ đến chuyện hai người xa cách sau này, chỉ tập trung vui vẻ cùng cô....

Nửa giờ sau

Hoắc Vi Vũ nằm trong lòng anh, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.

Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn bâng quơ vào một nơi nào đí, tay ôm lấy vai cô, xung quanh mười phần im lặng.

“Tiểu Vũ, ngày mai anh đi G quốc. “Cố Cảo Đình nói.

Hoắc Vi Vũ bừng tỉnh, cơn buồn ngủ tan biến, trừng lớn hai mắt nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy sao, không phải nói ba ngày sau sao?”

Cố Cảo Đình cúi đầu nhìn cô, “Ba ngày sau thì quá muộn, ngày mai anh phải dẫn phân đội qua đó, nghĩ cách cứu viện hai anh của em, chỉ cần bọn họ được cứu về an toàn, anh lập tức cho xuất binh tấn công G quốc.”

“Em đi với anh.” Hoắc Vi Vũ vội vàng quyết định..

“Không được, có em đi cùng anh sẽ phân tâm mất.” Cố Cảo Đình cự tuyệt thẳng thừng.

“Nhiệm vụ này cô cùng nguy hiểm, nếu như không cứu được anh cả và anh hai của em, anh cũng sẽ chết, đúng chứ?” Hoắc Vi Vũ hai mắt đã hơi hồng hồng.

“Cái này là quyết định chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng mới đứa ra, dù nguy hiểm cũng không sao, bao nhiêu nguy hiểm anh cũng không sợ.” Cố Cảo Đình hạ âm lượng.

“Em không gả cho anh nữa, em sẽ làm người phụ nữ sau lưng anh cả đời. Cho nên, xin anh, đừng đi.” Hoắc Vi Vũ cầu xin.

Cố Cảo Đình xoa đầu cô, “Anh không muốn để em chịu ủy khuấy, cả đời khổ cực như vậy. Việc gì nên và không nên làm anh đều đã tính toán cả, em cứ việc ngoan ngoãn ở nhà chờ tin thôi.”

“Em thực sự không thể đi cùng sao?” Hoắc Vi Vũ vẫn không muốn.

Anh cười cười, chuyển đề tài: “Trận PK của bọn em, có phải là để xem ai được lợi nhiều nhất không?”

Hoắc Vi Vũ nhìn anh, im lặng.

Cố Cảo Đình vươn tay lên với tập tư liệu ở đầu giường, đưa cho cô, “Đây là hợp đồng mua đồ 200 trăm sở học giáo mua đồ trong một năm, giá tùy vào quân khu bọn em tính toán ra sao, nếu tính cả phí vận chuyển, bọn em hẳn sẽ có lợi nhuận hơn một trăm ngàn một năm đấy.”

Hoắc Vi Vũ cầm hợp đồng, bật khóc, giọt nước mắt rơi xuống bản hợp đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.