Cô nói, cô sẽ không nhờ vả anh, cuối cùng lại để anh giúp giải quyết vấn đề.
Cô nói, cô muốn cùng anh kề vai chiến đấu, cuối cùng lại để anh bảo vệ che chở cho.
Anh để cô yên tĩnh một mình.
Cô cũng muốn bảo vệ anh, muốn giúp anh giải quyết mọi vẫn đề.
Nhưng là, năng lực cô không đủ, chỉ gây thêm phiền toái cho anh.
Sự thật luôn khác xa với tưởng tượng.
Cô luôn cân nhắc kĩ trong mọi hành động, thế nhưng cứ một lần lại một lần bị số mệnh đảo ngược.
“Anh sôngs thì em sống, anh chết em cũng sẽ chết theo.Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không đi lung tung, chỉ làm vợ của anh thôu. Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, để chờ anh về, chúng ta sẽ sinh mấy đứa nhóc.” Hoắc Vi Vũ hứa.
Cố Cảo Đình nở nụ cười, “Được, ở đây sóng di động không được khỏe, nếu như muốn gọi điện thoại cho anh thì ra ngoài, đi tới khi vực trong vòng một trăm mét là được, người của anh sẽ đi theo bảo vệ cho em.”
“Ừ.” Hoắc Vi Vũ gật đầu.
Chẳng trách, cô tới nơi này lâu như vậy mà di động không vang lên lần nào.
Hóa ra là do tín hiệu mạng di động yếu.
“Em đi làm đồ ăn cho anh.” Hoắc Vi Vũ nhảy xuống khỏi giường.
Anh níu lấy tay cô, muốn nói gì lại thôi.
“Sao vậy? Em học thêm được cách nấu rất nhiều món ngon, em sẽ làm cho anh ăn. “ Hoắc Vi Vũ cười nói.
“Không ăn, giờ anh phải tới quân khu, vừa rồi mới nghĩ ra một số chuyện trọng yếu, phải tới đó bàn bạc,nhắc nhở.” Cố Cảo Đình nói
“Ừ, vậy được rồi. “ Hoắc Vi Vũ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh có quay lại đây nữa không?”
“Có thể không có thời gian quay lại, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, anh sẽ tắt mắt. Khi nào có cơ hội, anh sẽ gọi cho em.” Cố Cảo Đình dặn dò.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, “Đừng phân tâm, dù sao cũng chủ có mấy ngày. Mấy ngày sau, em chờ anh toàn thắng trở về.”
Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên trán cô, nhẹ giọng: “Chờ anh quay về.”
“Nhất định.” Hoắc Vi Vũ chắc chắn.
Anh đứng dậy, ra khỏi cửa.
Hoắc Vi Vũ chân trần chạy ra cửa, nhìn theo bóng lưng anh khuất dần phía chân cầu thang.
Binh lính đã chờ anh sẵn bên dưới.
Hóa ra một tiếng anh bên cô vừa rồi là thời gian nghỉ ngơi.
Hoắc Vi Vũ lòng đau như cắt, lại chạy đến bên cửa sổ.
Cố Cảo Đình xoay người, nhìn về phía trên lầu.
Ánh mặt trời dừng lại trên người anh, phát ra thứ ánh sáng long lanh chói mắt.
Anh nhìn cô thật lâu.
Binh lính mở cửa xe.
Cố Cảo Đình xoay người, bước lên xe.
Hoắc Vi Vũ nhìn xe đi xa rồi, tâm như bị ai đó bóp chặt, nỗi chua xót lên đến đỉnh điểm, càng lúc lại càng hoang mang, lo lắng hơn.
Cô xỏ bừa đôi giày nào đó, cầm điện thoại, chạy ra bên ngoài đúng một trăm mét.
Di động báo có tín hiệu, rất nhiều tin nhắn báo đến.
Cô không quan tâm mấy tin đó, trực tiếp gọi điện thoại anh.
Cố Cảo Đình nhấc máy, ôn nhu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh nhất định phải bình an trở về.” Hoắc Vi Vũ mở lên tiếng, giọng nghẹn ngào.
“Được rồi, mau quay về đi, đừng có phơi nắng rồi lại bị ốm, nếu buồn thì nói chuyện cùng Thanh Vân. Lan trướ anh có đưa số cho em rồi đấy.” Cố Cảo Đình dặn lần kĩ lưỡng.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh.
Nhưng, cô không muốn nói qua điện thoại.
Cô muốn bên cạnh anh, đi theo anh, cùng anh vượt qua mọi nguy hiểm.
Thế nhưng cô không phải bộ đội đặc chủng, cô không có tư cách đó, chỉ có thể ở nhà chờ tin tức.
“Thuận buồm xuôi gió.” Hoắc Vi Vũ hốc mắt đỏ lên.
“Được.” Cố Cảo Đình lên tiếng.
Chỉ là lời đáp nhàn nhạt, nhưng vẫn có chút đau buồn.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nước mắt đã dâng đầy hốc mắt.
Co không muốn anh biêt mình khóc, cúp điện thoại, ngồi thụp xuống gốc gây, những giọt nước mắt kìm nén không nổi nữa cứ thế lần lượt rơi xuống.