Điện thoại di động vang lên.
Cô nghĩ là Cố Cảo Đình, vội vàng lấy ra nhìn.
Là Thừa Ân.
Hoắc Vi Vũ xoa xoa nước mắt, đứng lên, hít sâu một hơi, nghe điện thoại.
“Thừa Ân, có gì không?”
“Em xảy ra chuyện gì, hai ngày nay không gọi được, enh bảo Nam Phong qua nhà em thì anh ta bảo không có ai, em đã đi đâu? Bên trong thẻ ngân hàng của anh cũng không ít tiền, em lại trả cho anh một trăm vạn, em đấu giá di vật của bác trai bác gái sao?” Lâm Thừa Ân sốt ruột, liên tiếp hỏi thật nhiều.
“Em ở Việt Nam, giải quyết một chút chuyện, hiện tại em cũng tìm được việc làm, nên trả tiền lại cho anh, sóng bên này không tốt lắm, thật xin lỗi, để anh lo lắng rồi.” Hoắc Vi Vũ xin lỗi nói ra.
“Em ở Việt Nam, xảy ra chuyện gì, sao anh không biết gì hết?” Lâm Thừa Ân bén nhọn nói.
“Bị Phùng Tri Dao hãm hại, bất quá cũng tốt, thì ra tín vật của Giang Khả là giả, hiện tại em không sao, anh ổn không?” Hoắc Vi Vũ hỏi, nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm của đại ca, nhị ca, con mắt lại đỏ lên.
Lâm Thừa Ân bên kia trầm mặc một hồi:
“Không cần lo lắng, anh có biện pháp trở về, anh hoài nghi đại ca và nhị ca xảy ra vấn đề, Nam Phong cứ ấp a ấp úng không chịu nói.”
“Tứ ca, trước bảo vệ tốt chính mình, đại ca, nhị ca sẽ trở lại, đừng làm em đau lòng, anh vì hỗ trợ em mà bị Luân Côn bắt, hắn cầm tù anh phải không?” Hoắc Vi Vũ suy đoán hỏi.
“Chuyện này an tự có cách giải quyết, em cũng chú ý an toàn, đừng quên em là em của anh, gặp nạn cứ tới tìm anh.” Lâm Thừa Ân lo lắng nói.
“Ừm.” Hoắc Vi Vũ nói, “Em cúp trước, bên này có chút bận.”
“Được.” Lâm Thừa Ân cúp máy.
Hoắc Vi Vũ gọi cho Tiểu Ba.
“Hoắc bộ trưởng, hồi nảy em tới lấy hợp đồng ở quân khu, Vương quản lý nói xin lỗi em, bây giờ chị ở đâu? Lúc nào mới về?” Tiểu Ba lo lắng hỏi.
“Chị có một số việc khác, ba ngày sau sẽ về, bây giờ em qua nghe ngóng tình hình, nếu như bãi săn xây dựng thêm gấp hai, cần bao nhiêu tiền, sau khi chỉnh lý số liệu tốt, gửi qua email cho chị, chị sẽ xem xét lại. Mặt khác, đi dò xét tình huống của tổ bên kia, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Hoắc Vi Vũ dặn dò nói.
“Được, đến lúc đó em sẽ gửi qua email cho chị.”
Qua một ngày.
Ban đêm Hoắc Vi Vũ mất ngủ, hơn bốn giờ sáng mới ngủ được, thức dậy đã hơn tám giờ.
Mở to mắt, cái đầu tiên nghĩ đến là Cố Cảo Đình.
Cũng không biết bây giờ anh đã đi nước G chưa.
Hành tunh của anh nhất định là được bảo mật.
Cô đánh răng rửa mặt, xong đi ra ngoài, binh lính hộ vệ dưới lầu nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ đi qua, hỏi:
“Xin hỏi, nơi này có thể dùng máy tính được không?”
“Nơi này phải được bảo mật tuyệt đối, tư lệnh phân phó, nếu như cô muốn lên, có thể ra ngoài cách trăm mét, ngài đã bố trí thỏa đáng.” Binh lính cung kính nói.
“Hả?” Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên, đi theo binh lính ra ngoài.
Dước gốc cây, treo một dây dài một mét, rộng 0.8 mét.
Xích đu có màn lụa màu hồng phấn trong gió phiêu dật, vô cùng xinh đẹp.
Bên cạnh gốc cây, là một căn phòng mười mấy mét vuông.
Trong phòng giường, bàn, máy tính, có điều hòa, máy đun nước, lá trà, ngay cả chén trà đều tỉ mỉ chuẩn bị xong.
Một đêm cô mất ngủ, anh lại vì cô làm nhiều như thế.
Không có anh, cô có thể sống thế nào...