Chương 162: Anh muốn làm gì
Hoắc Vi Vũ đến quầy rượu đặt bình rượu 12 vạn, cô cầm bình rượu và ly rượu, đi theo phía sau Ngụy Tịch Phàm vào ghế lô bên cạnh.
Liếc một cái, liền nhìn thấy Cố Cảo Đình ngồi ở đó.
Anh dựa ở trên lưng ghế, tay cầm điện thoại xoay trên mặt bàn, ánh mắt lạnh lừng nhìn về phía cô.
Không giận mà uy, ánh mắt giống như một lợi kiếm.
Mặc dù ngồi, anh cũng không có nói gì, lại có một khí thế vương giả làm cho một người phải cúi đầu.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ có cảm giác kỳ lạ đang xoắn xuýt. .
Anh không phải vì cô lỡ hẹn nên cố ý kêu cục trưởng qua chiêu đãi cô, để ra oai phủ đầu với cô chứ.
Người đàn ông này cũng quá tính toán chi li rồi.
Ngụy Tịch Phàm cũng nhìn thấy Cố Cảo Đình, chính trị và buôn bán đối với anh ta mà nói, nhất định là biết tới người con cưng của trời có được quyền lực và tài lực này.
Anh ta lập tức cầm ly rượu lên, vừa cười vừa nói: “Xin chào tư lệnh, tôi là tổng giám đốc công ty giải trí Kình Thiên, Ngụy Tịch Phàm, đúng lúc tôi và người bạn ăn cơm ở đây, ly rượu này tôi mời ngài, cục trưởng Trần, chủ nhiệm Hà, bữa ăn này tôi mời, mọt người cứ tự nhiên.”
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Cảo Đình dời đến trên mặt Ngụy Tịch Phàm, đơn giản uống một ngụm rượu.
Ngụy Tịch Phàm thì uống cạn một ly rượu.
“Ngồi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói một chữ.
“Vâng, cám ơn tư lệnh.” Ngụy Tịch Phàm ngồi xuống ở chỗ trống, quay đầu lại, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, ôn nhu nói, “Ngồi đi.”
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống ở bên cạnh Ngụy Tịch Phàm.
Vẻ mặt của Cố Cảo Đình càng đen hơn, trong mắt bắn ra khí lạnh như muốn đóng băng, rơi vào trên người của cô.
U ám, tức giận.
Trong phòng giống như có gió lóc xoay quanh.
Ai cũng không nói chuyện, bầu không khí kỳ lạ khẩn trương.
Ngụy Tịch Phàm nhìn Cố Cảo Đình luôn nhìn Hoắc Vi Vũ, nói với Hoắc Vi Vũ: “Mau mời rượu tư lệnh.”
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nhíu mày, cầm bình rượu, rót cho mình nửa ly rượu.
Uống rượu đế chỉ uống chung nhỏ, ly lớn hơn thì ly đế cao.
“Tư lệnh Cố, tôi mời ngài.” Hoắc Vi Vũ giơ ly rượu lên nói.
“Chỉ rót nửa ly rượu như vậy, cô muốn qua loa với tôi à.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói,.
Hoắc Vi Vũ biết rõ anh đang cố ý nhắm vào cô.
Cô cũng không nói nhảm với anh, sảng khoái cầm ly đế cao, rót hơn nửa ly.
“Đầy vào.” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, nắm chặt lại nắm đấm, vẻ mặt tái nhợt rót đầy ly rượu đế cao.
“Tư lệnh, tôi mời ngài.” Giọng nói của Hoắc Vi Vũ cũng lạnh hơn.
“Xa quá, cô kính rượu như vậy đó hả?” Cố Cảo Đình hỏi, ánh mắt sắc bén khóa chặt người cô.
Hoắc Vi Vũ muốn nổi bão.
Anh càng ngày càng quá mức.
Ngồi yên không hề động.
Ngụy Tịch Phàm thương tiếc nhìn Hoắc Vi Vũ, nhìn về phía Cố Cảo Đình, do dự muốn nói.
Cố Cảo Đình lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía anh ta, một ánh mắt sắc nhọn lại để cho trong lòng Ngụy Tịch Phàm run lên, lời nói đến bên miệng, ngạnh nuốt xuống.
Nghe đồn, Cố Cảo Đình khát máu lạnh lùng, cay nghiệt tàn nhẫn, ai đắc tội anh sẽ chết không có chỗ chôn, anh là một Sa-Tăng sống, không ai dám chọc anh.
Dường như anh ta phát hiện, trong lúc vô tình đã đắc tội Cố Cảo Đình rồi.
Ngụy Tịch Phàm thúc giục nói với Hoắc Vi Vũ: “Nhanh mời rượu đi.”
Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, không nói gì.
Ccô bưng ly rượu lên, đi tới trước mặt của anh, lời nói cũng lười nói, nâng ly rượu, uống cạn.
Ly rượu vừa đến bên môi.
Cố Cảo Đình cầm chặt cánh tay của cô, có chút dùng sức, cô ngã ngồi vào trên đùi anh, nằm vật xuống trong ngực của anh.
Trong lòng của Hoắc Vi Vũ giật mình. Mở to mắt đề phòng nhìn anh.
Đây là ban ngày ban mặt, ông chủ và người khác còn ở đây, còn là quán cơm, anh muốn làm gì!