Chương 163: Có ai mà không đây?
“Đút cho tôi.” Cố Cảo Đình nói, ánh mắt có chút bất chấp tất cả.
Ngón tay của anh lướt nhẹ qua lưng cô, cầm chặt tay nhỏ bé của cô, kéo tay cô tới trước mặt của anh, bờ môi nóng ướt rơi xuống trên tay của cô.
Một dòng điện chạy từ bàn tay dọc tới sống lưng, mang theo chút run rẩy, run lên.
Càng run rẩy cô càng không thể bình tĩng.
Ban ngày ban mặt mà anh dám trêu chọc cô.
“Cố Cảo Đình, anh đừng quá phận.” Hoắc Vi Vũ nhíu mày, muốn rút tay của mình ra.
Tay của cô lại bị anh nắm trong tay.
Cố Cảo Đình nhìn về phía Ngụy Tịch Phàm, khóe môi cong lên, sâu kín hỏi, “Anh cảm tháy tôi quá phận hả?”
Ngụy Tịch Phàm nhìn về phía cục trưởng Trần và chủ nhiệm Hà.
Bọn họ đều nơm nớp lo sợ ngồi đó, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
Ngụy Tịch Phàm không dám đối nghịch với Cố Cảo Đình, dù sao cũng có khôn khéo của mấy năm buôn bán, vừa cười vừa nói: “Đương nhiên không có, Tiểu Vũ cô ấy có thể mời rượu ngài đó là vinh hạnh của cô ấy, Tiểu Vũ, cô là cô gái đầu tiên của công ty chúng ta có thể mời rượu tư lệnh , trở về sẽ thưởng cho cô.”
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm xuống.
Cô biết rõ, dưới áp lực của Cố Cảo Đình, bọn họ đều bo bo giữ mình, sẽ không giúp cô.
Trong lời nói Ngụy Tịch Phàm đã ám chỉ cô.
Mời rượu trở về lập công có thưởng, không mời rượu, chỉ có thể cút ngay.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, cầm ly rượu đưa tới bên miệng Cố Cảo Đình, “Uống đi.”
Đột nhiên ánh mắt Cố Cảo Đình trở nên lạnh lùng, buông tay Hoắc Vi Vũ ra, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt giống như đao sắc bén, nói: “Tôi không uống rượu phụ nữ mời trong trường hợp này, lăn.”
Khuôn mặt của Hoắc Vi Vũ một lát trắng,lát xanh, lát đỏ.
Cơ thể cũng vì anh chọc giận run lấy.
Anh đang cố ý nhục nhã cô.
Cô cần gì phải ở chỗ này để cho anh nhục nhã.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, đi về phía cửa.
“Tôi đi toilet.” Cố Cảo Đình ung dung đứng lên, bước chậm về phia cửa.
Người trong phòng hai mặt nhìn nhau, lúc thấy trung tá Thượng bước vào càng không dám tùy tiện rời đi.
Bọn họ mơ hồ cảm thấy không khí giữa tư lệnh và Hoắc Vi Vũ có chút không đúng, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.
“Tư lệnh biết cô gái đó sao” cục trưởng Trần hỏi trung tá Thượng nói.
“Tôi không rõ ràng lắm.” trung tá Thượng sẽ không nói, “Nếu không, một lát tư lệnh về, mọi người hỏi tư lệnh đi.”
Cục trưởng Trần: “. . .”
Bọn họ nào dám.
*
Hoắc Vi Vũ mới đi đến cửa thang máy, đã bị Cố Cảo Đình cầm cánh tay, anh kéo cô vào ghế lô bên cạnh thang máy.
“Cố Cảo Đình, anh buông tay.” Hoắc Vi Vũ hất tay anhh ra.
Cố Cảo Đình buông tay Hoắc Vi Vũ, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, cằm chặt cằm của cô nâng lên, chất vấn: “Hoắc Vi Vũ, sự kiêu ngạo và không thể khuất phục của cô đâu? Kêu cô mời rượu liền mời rượu, kêu cô uống rượu cô liền uống, có phải cô đối với từng người khách đều như vậy!”
Vành mắt của Hoắc Vi Vũ ửng đỏ, “Cho nên vừa rồi anh tùy ý chà đạp lòng tự ái và kiêu ngạo của tôi, từ ly nhỏ đến ly lớn, nửa ly đến đầy ly, mời rượu biến thành đút rượu, anh muốn chứng minh cái gì!”
“Chứng minh mặc kệ tôi kêu cô làm cái gì, yêu cầu quá phận như thế nào, ông chủ của cô cũng sẽ không để cô nói lời nào, cô chỉ là quân cờ trên tay anh ta, anh ta đang lợi dụng công cụ kiếm tiền. Hôm nay là tôi, ngày mai là những người khách khác.” Cố Cảo Đình tức giận nói.
Hoắc Vi Vũ hất tay Cố Cảo Đình, “Có ai không như vậy sao? Chúng tôi là làm công cho người khác, người khác xem chúng tôi trở thành công cụ kiếm tiền, còn chúng tôi chỉ xem họ như .nhà rút tiền.
Xã giao, nịnh bợ, nịnh nọt, đều là chương trình học bắt buộc, bằng không thì, công ty không cách nào tồn tại.
Từ nhỏ anh đã cao cao tại thượng, không hiểu những người nằm sấp trên đất như chúng tôi, lăn qua lăn lại, dùng hết sức lực, mới có thể có được tiền lương để sống sót.”