Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 164: Chương 164: Tai họa ngàn năm, các người phải tập thích ứng.




Chương 164: Tai họa ngàn năm, các người phải tập thích ứng.

“Cô lấy lòng tôi không đươc sao, theo cô bây giờ làm những cái này có gì khác nhau, chí ít tôi có thể làm người khác không cách nào giàu được, quyền lợi, địa vị. Cô cũng không cần ứng phó muôn hình muôn vẻ.” Cố Cảo Đình sắc bén nhìn cô.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm anh, trong mắt sương mù lan tràn, che khuất con ngươi của cô.

“Công việc này không cho phép làm tiếp, hôm nay từ chức cho tôi.” Cố Cảo Đình bá đạo ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ kêu ngạo hất cằm:

“Làm việc rất khổ, luôn đối mặt với áp lực, có thể có chút việc mình không thích, nhưng vẫn phải làm, nhưng mà, cuộc sống thoải mái, nếu như, cuộc sống đều khổ, vậy thì thật không muốn sốnng tiếp nữa, Cố Cảo Đình, anh không hiểu đâu.”

Cô xoay người mở cửa phòng khách, đi ra ngoài.

Cố Cảo Đình nhíu mày, trong mắt u ám, sắc bén như dao.

Lấy lòng anh thì cuộc sống sẽ khổ sao?

Cô thật đúng là rất chán ghét anh.

Anh vì cô làm những thứ kia, cô không nhìn thấy sao?

Hay là, cho dù anh làm gì, cô cũng sẽ không nhìn thấy.

Cố Cảo Đình nắm chặt tay, một cỗ lửa giận bùng phát, không biết phát tiết ra đâu.

Anh đấm liên tiếp vào tường.

Thương trung tá đi đưa điện thoại cho Cố Cảo Đình, nghe được âm thanh lạ, đẩy cửa ra, nhìn thấy Tư lệnh.

Máu tươi trên mu bàn tay anh chảy như suối.

Thượng trung tá khẩn trương:

“Tôi lập tức gọi bệnh viện quân khu chờ lệnh.”

Cố Cảo Đình đạm bạc nhìn anh, lạnh lùng nói:

“Chỉ là vết thương nhỏ, không cần gọi bọn họ.”

Anh đi ra khỏi phòng, chán nản nhìn Hoắc Vi Vũ đi vào thang máy.

Thượng trung tá báo cáo:

“Hoắc gia gọi điện tới.”

Cố Cảo Đình biết là chuyện liên quan đến Hoắc Dương, lãnh tình nói:

“Bí mật gửi số điện thoại di động đi, bây giờ về quân khu.”

Thương trung tá có chút không hiểu.

Buổi sáng Tư lệnh ở chỗ này không đi, gắng sức làm hết công việc buổi chiều, cố ý gạt ra nữa buổi.

Chẳng lẽ là cùng cãi nhau với phu nhân?

Anh nhìn tay Tư lệnh bị thương.

Trên thế giới này, người làm Tư lệnh bị thương dễ như trở bàn tay, cũng chỉ có phu nhân.

*

Hoắc Vi Vũ ngồi trên taxi, dựa đầu vào cửa sổ ngẩn người.

Mộc hồi về công ty, không biết Ngụy Tịch Phàm sẽ làm gì cô nữa?

Ngụy Tịch Phàm là người làm ăn, không dám lưu giữ một quả bom hẹn giờ như cô, đến lúc đó, cô lại thất nghiệp.

Điện thoại di động kêu lên.

Cô nhìn là Thái Nhã, bực bội nghe.

“Bây giờ đến khu nhà cũ, có chuyện quan trọng nói với cô.” Thái Nhã nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, không cho cô cơ hội mở miệng.

Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng.

Thái Nhã chắc chắc cô sẽ đi sao?

*

Hoắc VI Vũ vẫn đi, dù sao cô và Thái Nhã ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp quan hệ, cô cũng muốn biết, là chuyện quan trọng gì.

Vừa bước vào cửa, liền thấy Hoắc lão gia, Tần Diệu Ni cùng Hoắc Thuần đều ở đây.

“Hoắc Vi Vũ, gia gia cố ý đến đây phủi sạch quan hệ, về sau chuyện của cô cùng Hoắc gia không quan hệ.” Hoắc Thuần vênh váo tự đắc nói.

“Cái này nói rồi, không cần lặp lại, Hoắc Thuần, cô là cái máy lặp lại sao?” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

“Cô còn đắc ý được sao, Hoắc gia bị cô liên lụy. Cô thật đúng là còn sống là còn hại người.” Hoắc Thuần tức giận nói.

Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật:

“Tôi là tai họa ngàn năm, trong thời gian ngắn không chết được, các người phải tập thích ứng đi.”

“Hoắc gia chúng ta làm sao lại sinh ra một cái không biết xấu hổ như cô. Để cho ta không biết giấu cái mặt mo này vào đâu nữa.” Hoắc lão gia chống trượng gõ “cộc cộc cộc” xuống nền nhà.

“Muốn mặt mũi cũng không biết bản thân đã tàn hoa bại liễu, còn quấn anh trai tôi không thả, hết lừa ăn lừa uống xong lại lừa gạt tiền.” Cố Kiều Tuyết khinh bỉ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.