Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại chợp mắt.
Cô và Cố Cảo Đình chia tay đã mấy ngày, đến giờ trái tim cô vẫn còn đau.
Dù bọn họ có ngẫu nhiên gặp được, cũng sẽ không có cùng xuất hiện thôi.
Xe rất nhanh chạy về phía trước.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy chiếc xe tải tấp ở ven đường, kính xe đều đã nát.
Trong lòng cô hoảng sợ, la lên: “Dừng xe.”
Ngô Việt đang lái xe nhìn về phía nàng, “Có chuyện gì sao?”
“Tôi kêu dừng thì dùng đi.” Hoắc Vi Vũ lo lắng nói.
Ngô Việt nghĩ nghĩ, dừng xe ở bên cạnh.
Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống, chạy về phía xe tải.
Bên trong xe không có một bóng người, trên cửa xe đều là vết đạn, bên trong xe còn có dính vết máu.
Hoắc Vi Vũ lo lắng Vương Đông gặp chuyện không may.
Anh ta chính là trợ thủ đắc lực của Cố Cảo Đình.
Không suy nghĩ nhiều, Hoắc Vi Vũ gọi điện thoại cho Vương Đông.
Vương Đông bên kia nghe điện thoại.
“Anh không sao chứ?” Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
“Vừa rồi ở trên đường gặp một người, thật sự là cô sao?” Vương Đông rất chấn kinh.
Hoắc Vi Vũ nghe được giọng nói của Vương Đông, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Anh không có chuyện gì thì tốt.”
“Tôi không sao, trung tá Thượng thì có, chúng ta rơi vào bẫy của kẻ thù mai phục, bây giờ tư lệnh dẫn dắt chúng tôi tạm thời tránh thoát truy kích của kẻ thù, ngài ấy còn làm phẫu thuật đơn giản cho trung tá Thượng.” giọng của Vương Đông cũng không thoải mái.
Một chữ tạm thời, khiến cho thần kinh của Hoắc Vi Vũ đều đã căng thẳng rồi.
“Có cần tôi giúp gì không?” Hoắc Vi Vũ thành khẩn nói, cô nhìn về phía xe tải, “Trên xe tôi chỉ ngồi được ba người, nếu người của anh không nhiều, tôi có thể cho anh đi nhờ một đoạn đường.”
Vương Đông nhìn về phía sơn động, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Có phải cô và tư lệnh cãi nhau hay không? Nếu tư lệnh biết là cô, có thể sẽ không đồng ý nhận sự giúp đỡ của cô.”
“Anh ấy, cũng ở đó sao?” Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.
“Phải, chúng tôi đến đây theo từng nhóm mười người, hơn nữa năm người khác giờ đang ở trên tay Giang Hạo Trần, tư lệnh đến đây cứu người, không ngờ rơi vào bẫy của Giang Hạo Trần, chúng tôi thật không ngờ Nguyễn Văn Cường rõ ràng giúp Giang Hạo Trần.” Vương Đông thở dài một hơi nói.
Nguyễn Văn Cường, tên người này, Hoắc Vi Vũ mới từ chỗ của Lâm Thừa n biết được.
Là một người có thế lực rất mạnh ở Mạnh Tiên.
Cô cầm vòng cổ trên cổ, sắc mặt ngưng trọng nói: “Vương Đông, nghe, bây giờ tôi để xe cho mấy người, không cần nói cho Cố Cảo Đình xe của tôi là được, hơn nữa, tôi có một sợi dây chuyền, thánh giá, chính giữa là Lam Bảo Thạch, mấy người cầm sợi dây chuyền này, mặc kệ là Nguyễn Văn Cường hay là Lê Thế Minh, đều sẽ nghe lệnh nó. Bởi vì sợi dây chuyền này tôi cũng mượn từ một người bạn, sau khi mấy người hoàn thành nhiệm vụ trở về lén trả lại cho ta là được rồi.”
“Cô nói là Thiên đường đỉnh? Đó là đồ vật của Luân Côn, sao cô lại quen biết Luân Côn hả?” Vương Đông kinh ngạc nói.
“Một lời khó nói hết, trước giúp đỡ mấy người thoát khỏi nguy hiểm, xe của tôi để ở bên cạnh xe tải của mấy người.” Hoắc Vi Vũ nói.
Cô cúp máy, đi đến bên cạnh xe, nói với Ngô Việt: “Anh đưa bạn của tôi đến Mạnh Tiên trước, xin bảo đảm bọn họ an toàn.”
“Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho cô.” Ngô Việt không muốn.
“Tôi không có nguy hiểm.” Hoắc Vi Vũ tháo vòng cổ trên cổ xuống, đặt vào trong tay Ngô Việt, “Xin đưa cái này cho người đàn ông đã đưa 1000 Đô-la nam cho anh, anh ta sẽ trả lại cho tôi.”
Ngô Việt: “...”
“hơn nữa, không cần nói với bọn họ tôi là ai, làm phiền rồi.” Hoắc Vi Vũ khẩn cầu nói.
Ngô Việt nhìn về phía Ngô Địch bên cạnh.
Ngô Địch cởi dây nịt an toàn ra, “Tôi bảo vệ cô ấy, anh đưa bạn cô ấy đến Mạnh Tiên trước, sau đó quay lại đón chúng tôi.”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->