Trên xe, Hoắc Vi Vũ ngẩn người dựa vào cửa kính xe,
Cô càng nghĩ càng hoảng hốt.
Vẻ mặt Thừa n không đúng.
Cô nhìn hai người đàn ông cao lớn phía trước, hỏi: “Ông chủ của mấy nguời sẽ không làm tổn thương Thừa n, đúng không?”
“Ông chủ của chúng tôi rất yêu anh ta” Người đàn ông ngồi bên cạnh ghế lái nói bằng tiếng Trung.
Hoắc Vi Vũ biết, kỳ thật Thừa n cũng rất thích người đàn ông thần bí kia, cho nên, nhiều năm qua vẫn cô độc như vậy.
“Trước kia vì sao họ lại xa nhau, mấy người biết không?” Hoắc Vi Vũ thuận miệng hỏi.
“Ông chủ của chúng tôi cho rằng mình bị nhiễm bệnh Aids, nên đuổi anh của cô đi, nhưng sau này ông chủ mới biết được, ngài ấy hoàn toàn không có nhiễm bệnh.” Người bên cạnh giải thích nói.
Tình yêu của cô, cô còn không giải quyết được, tình yêu của người khác, cô càng không có quyền lên tiếng.
Hoắc Vi Vũ nhìn phía ngoài cửa sổ.
Bây giờ bọn họ đang chạy trên đường núi, ở trên núi cong cong quẹo quẹo.
Không khí vô cùng tươi mát, cảm nhận không khí thiên nhiên mát mẻ, cũng là một loại hưởng thụ.
“Píp, píp, píp.” Một chiếc xe phía sau, vội bóp kèn.
Đoạn đường này chỉ đủ cho một xe chạy, rất hẹp, nếu xe phía sau muốn vượt qua, xe của bọn họ phải dựa vào sườn núi bên cạnh.
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại nhìn là một chiếc xe tải, cửa kính xe cùng loại với gương.
Bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài, người bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong là ai.
“Chúng ta chạy sang một bên để cho bọn họ qua trước.” Hoắc Vi Vũ nói.
“Trên con đường này, còn chưa ai dám qua mặt chúng tôi, không muốn sống nữa chắc.” Người lái xe nói bằng tiếng Trung, vẻ mặt hung ác.
“Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nhiệm vụ của mấy người là bảo vệ tôi.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Mà chiếc xe tải phía sau đang điên cuồn bóp kèn.
Tiếng loa ầm ĩ làm cho Hoắc Vi Vũ đau đầu.
Trong mắt người lái xe lóe lên sát khí, nhanh chóng chạy xa ra mười mét, dừng xe lại, nóng giận lấy súng bắn về phía xe tải.
Anh ta nói bằng tiếng anh, “Xuống xe.”
“Tư lệnh, làm sao bây giờ?” Vương Đông vội vàng hỏi.
Cố Cảo Đình nhíu mày, “Trước nói chuyện, khi tất yếu thì cứ dùng thủ đoạn, không oán không cừu, cố gắng đừng tổn thường tính mạng người khác.”
“Vâng” Vương Đông mở cửa xe đi xuống, dùng tiếng anh trao đổi nói: “Xin lỗi, anh em chúng tôi có chuyện vô cùng quan trọng, anh có thể chạy sang một bên hay không, để cho chúng tôi đi qua, ở đây có 1000 đôla, mời anh em ăn bữa cơm.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, cô quay đầu lại.
Là Vương Đông!
Sao anh ta lại ở chỗ này?
“Để cho bọn họ qua.” Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.
Vương Đông hơi kinh hãi, nhìn về phía trên xe, có đều kính xe Hoắc Vi Vũ ngồi màu đen, anh ta không nhìn thấy rõ bên trong.
Người đàn ông kia còn đang do dự.
Hoắc Vi Vũ leo lên chỗ ngồi, lái xe đến bên cạnh.
Vương Đông nhét 1000 Đô-la vào trong tay người đàn ông.
Người đàn ông nhìn xe chạy sang một bên, tiền bạc cũng đã cầm, không nói gì, quay về ngồi vào xe.
Hoắc Vi Vũ nhìn xe MiniBus kia chạy qua mình.
Người của Cố Cảo Đình, tới đây, còn vội vàng như vậy, là vì cái gì?
Vương Đông lên xe, cảm thán nói: “Trên thế giới này quả thật có nhiều chuyện kỳ lạ, giọng nói người phụ nữ trên xe phía trước rất giống Hoắc Vi Vũ.”
Đôi mắt Cố Cảo Đình khẽ run lên, nháy mắt, lại khôi phục lạnh lùng.
“Anh câm miệng cho tôi, đừng ở trước mặt chúng tôi nhắc tới người phụ nữ ghê tởm kia được không?” Trung tá Thượng tức giận nói.
Vương Đông nhìn thoáng qua đôi mắt sắc bén của Cố Cảo Đình.
“Lái xe đi, trước 6 giờ phải tới đó, mới có thể bảo đảm an toàn của nhân viên chúng ta.” Cố Cảo Đình trầm giọng ra lệnh.
“Vâng”
Cố Cảo Đình chậm rãi quay đầu, thâm sâu nhìn thoáng qua chiếc xe của Hoắc Vi Vũ...
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->