Buổi sáng Hoắc Vi Vũ và Lâm Thừa n đi máy bay đến thủ đô Hà Nội ở Việt Nam.
Lâm Thừa n giúp Hoắc Vi Vũ cất kỹ hành lý, ngồi vào trên vị trí, hỏi cô: “Nhìn thấy trường hợp bạo lực chưa hả?”
“Không có, làm sao vậy?” Hoắc Vi Vũ nhìn Lâm Thừa n.
“Chúng ta đi chỗ này địa thế hiểm ác, núi non trùng điệp, thuộc mảnh đất không ai quản lí ở Việt Nam, được xưng là hắc ám mù khu Việt Nam, rất nhiều tội phạm, chạy trốn tụ tập ở nơi đó, anh đặt khách sạn, đến nơi đó, không có chuyện gì đặc biệt, không cần chạy loạn, biết không?” Lâm Thừa n nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ gật gật đầu, “Lần này còn mượn anh một số tiền lớn, em sẽ từ từ trả lại anh.”
“Em là em gái của anh, chúng ta là người một nhà, nếu đã cho em, anh không muốn lấy về, em đừng cảm thấy có gánh nặng.” Lâm Thừa n nói.
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười.
Cô rất thích có chữ nhà này, hơn nữa cô còn hy vọng được người nhà, hôm nay, sẽ không còn khả năng trở thành người nhà của anh rồi.
Hoắc Vi Vũ có chút buồn bã, nhắm mắt lại.
*
Giữa trưa, máy bay đã đến Hà Nội.
Khi xuống máy bay, vẻ mặt của Lâm Thừa n ngưng trọng lên, trong mắt có chút quái dị, dặn dò: “Em chờ anh ở lối ra một chút, anh làm xong chuyện sẽ đến tìm em.”
“Uh`m.” Hoắc Vi Vũ lên tiếng.
Cô nghĩ Thừa n muốn đi tìm bạn bè của mình.
Ra ngoài, hơn mười chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới, chỉnh tề xếp thành bốn hàng.
Mấy chục người đàn ông mặc quần áo màu đen, tay cầm súng ống, bước ra ngoài vây quanh xe.
Cửa xe đều là màu đen, không thấy rõ bên trong
nhưng có rất nhiều bảng tên, trên đó còn viết tiếng Trung: Hoan nghênh trở về, n n.
n n, sẽ không phải là Thừa n chứ?
Trong đầu Hoắc Vi Vũ hiện lên một người, hỏi Lâm Thừa n: “ANh ta hả?”
Lâm Thừa n không nói gì, gật gật đầu, vẻ mặt tối tăm, đi tới một chiếc xe.
Người này có tính hướng rất kỳ lạ, ngay từ đầu, Lâm Thừa n cũng là thích phụ nữ, thiếu chút nữa hẹn hò với một người phụ nữ, nhưng gặp anhh ta, tất cả đều đã thay đổi, thậm chí là tính hướng.
Sau này, Thừa n càng không muốn nhắc tới anh ta, cũng không có liên lạc với anh ta.
Hoắc Vi Vũ ở cửa đợi hơn một tiếng, Lâm Thừa n đẩy cửa xe bước xuống.
Hoắc Vi Vũ nhìn vẻ mặt của anh còn tối tăm hơn lúc nãy, cả người bao phủ hơi thở u buồn.
Cô có cảm giác không tốt, lo lắng hỏi: “Không có việc gì chứ, nếu như có chuyện, chúng ta về nước đi, người thân quan trọng hơn di vật người thân.”
Lâm Thừa n xoa đầu của cô, lấy cái thánh giá rất đặc biệt đeo vào cô của cô.
Chính giữa thánh giá là một viên bảo thạch màu lam vô cùng sang quý, trong bảo thạch có sợi tơ vàng thật dài.
Trên thế giới này, chỉ sợ chỉ có 1 viên bảo thạch trong vòng cổ thánh giá này.
“Anh sẽ ở chỗ này một hai tháng, không thể đi cùng với em được rồi, người của anh ta sẽ bảo vệ em đến đó, nhớ rõ phải luôn đeo vòng cổ này. Mạnh Tiên có hai thế lực lớn, Nguyễn Văn Cường và Lê Thế Minh, mặc dù bọn hò thề không đội trời chung, nhưng đều nghe theo anh ta giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần em luôn đeo vòng cổ, bọn họ sẽ nghe lời em, bảo vệ em.”
Lâm Thừa n lấy một tấm chi phiếu nhét ở trong tay Hoắc Vi Vũ, trong mắt hơi hơi đỏ lên, “Mật mã là sinh nhật của anh.”
“Anh không đi cùng với em sao?” Hoắc Vi Vũ lo lắng cầm cánh tay của anh ta.
Khóe miệng Lâm Thừa n giơ lên nụ cười, “Ở trong này, bảo vệ của anh ta an toàn hơn anh.”
Mà anh ta, muốn Thừa n.