Duật Nghị nhìn thấy Hoắc Vi Vũ quay lại, mất tự nhiên đứng lên giải thích: “Anh ta làm tôi đau, nên tôi mới như vậy.”
Hoắc Vi Vũ cũng không phải không biết tính khí của Duật Nghị, điển hình là một công tử bột, hung hăng càn quấy, làm việc tùy hứng, nhưng thật ra cũng rất đơn thuần, thiện lương.
Cô đi qua, lấy thuôc khử trùng trên bàn trà, nghiêm túc nói:“Ngồi xuống.”
Duật Nghị nhìn miếng bông khử trùng cô cầm trên tay, trên mặt liền lộ ra nụ cười, nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.
Hoắc Vi Vũ đã từng học y, động tác đặc biệt thuần thục, thấm nước khử trùng rồi thoa lên vết thương trên mặt của Duật Nghị.
Nước khử trùng lành lạnh làm cho Duật Nghị cảm thấy trên mặt thoải mái hơn, đặc biệt là hơi thở của cô,thơm mát dịu ngọt, giống như lướt nhẹ qua mang đến một hồi dễ chịu.
Ở khoảng cách gần như vậy, Duật Nghị phát hiện Hoắc Vi Vũ lớn lên thật xinh đẹp, vẻ đẹp trong trẻo tự nhiên, rất hợp với thẩm mỹ của anh. Trong lòng ngứa ngáy một chút, thật muốn cứ như vậy hôn cô.
Hoắc Vi Vũ sau khi giúp Duật Nghị khử trùng vết thương liền lấy ra từ trong túi thuốc mỡ Cố Cảo Đình cho cô, lấy một ít ra lòng bàn tay rồi xoa lên bên trên vết thương.
“Hoắc Vi Vũ, cô đẹp quá.” Duật Nghị vừa cười vừa nói.
Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt liếc Duật Nghị một chút, xé miếng dán vết thương, giúp anh dán lên, nói nghiêm túc: “Tôi thay Cố Cảo Đình nói với anh tiếng xin lỗi.”
Nhìn Hoắc Vi Vũ như vậy thật ra dáng là vợ của Cố Cảo Đình, tâm trạng Duật Nghị trong nháy mắt liền không thoải mái, giống như có ai đó cầm dao găm vào tim anh.
Sắc mặt trầm xuống hỏi:“Cô cũng cảm thấy anh ta làm sai, đúng không?”
“Đối với anh mà nói, là không đúng, nhưng đối với tôi mà nói thì anh ấy là bảo vệ cùng cưng chiều.” Hoắc Vi Vũ thẳng thắn nói, nét mặt đầy ý cười: “Tôi rất thích“.
Duật Nghị: “...”
Anh cảm thấy mình bị coi thường, lúc đầu là muốn nghe Hoắc Vi Vũ trách móc Cố Cảo Đình, để cảm thấy tròng lòng được dễ chịu hơn một chút, giờ thì hay rồi, lúc đầu không thoải mái, hiện tại càng không thoải mái.
“Tôi cảm thấy phụ nữ các người thật đúng là cư xử theo cảm tính, xem anh ta đánh tôi đến muốn liệt cả nửa người rồi, cô còn cười, còn nói thích, không biết tâm lý của tôi bị để lại bóng mờ rồi sao? Nụ cười này của cô, so với dao còn sắc bén hơn đấy.” Duật Nghị phàn nàn nói.
“Là người phụ nữ của anh ấy, lại đi than phiền với người đàn ông khác là anh ấy không tốt, đây là hành động không đúng, còn nói trên chuyện tình cảm thì không khác nào là cố ý ra tín hiệu ngầm, đùa bỡn tình cảm, tôi không muốn anh nhầm lẫn như vậy.Nếu không sau này anh sẽ thật sự phải cảm nhận cái gì so với dao còn sắc bén hơn, đó là nỗi thống khổ sống không bằng chết. Duật Nghị, tôi xem anh là bạn, cho nên không muốn lừa anh, cũng không muốn che dấu tình cảm của mình, để tránh gây tổn thương cho anh.Tôi thích hành động của anh ấy, cũng không biểu hiện là tôi không cảm thấy có lỗi với anh. Chỉ là thân sơ hữu biệt, mỗi người đều xuất phát từ lợi ích của mình, thật xin lỗi.” Hoắc Vi Vũ thành ý nói.
“ Cho nên, cô là cười trên nỗi đau của tôi.” Duật Nghị như có điều suy nghĩ hỏi.
“Nỗi đau nhỏ này sẽ không hại đến anh, cứ xem như trò đùa, cười cười liền qua, anh đơn thuần thiện lương, tôi không hy vọng anh trải qua cảm giác đau khổ tột cùng.” Trong mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên một đạo thương cảm.
“Nói như vậy giống như cô cũng đã từng trải qua, cô và tôi cũng không khác người thân là mấy, nói nghe một chút.” Duật nghị quan sát cô, hỏi.
Hoắc Vi Vũ chợt cười rộ lên, xinh đẹp vô cùng, lại vô cùng mị hoặc, thật khiến người ta say mê.
Duật Nghị thoáng cái đã bị hút vào đôi mắt cô, tim đập nhanh hơn. Anh phát hiện, anh đã hãm rất sâu rồi, không cách nào thoát ra được nữa.