“Tôi mới không cần đem việc không vui nói ra, để cho anh vui vẻ.” Hoắc Vi Vũ cự tuyệt mở rộng cửa lòng với anh.
Duật Nghị: “……”
“lúc trước cô làm bạn gái bảy năm với Ngụy Ngạn Khang, sau vì sao không yêu nữa?” Duật Nghị bật thốt lên hỏi.
“Đau lòng, trong ký ức đều hận không thể xóa đi, vì sao lại yêu nữa, không phải bị coi thường sao? Lúc trước tuổi trẻ vô tri, trong đầu nước vào.” Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
Phảng phất nói không phải việc của mình.
Bởi vì thật sự hoàn toàn bỏ xuống.
Người đàn ông kia, về sau, việc gì đều không quan hệ với cô.
“Vậy bây giờ cô xác định trong đầu ánh sáng chiếu vào?” Duật Nghị hồ nghi nói.
Hoắc Vi Vũ sắc mặt trầm xuống, mày xoắn lại.
Duật Nghị thấy Hoắc Vi Vũ sắp tức giận, nhanh chóng sửa lời: “Tôi chỉ đùa một chút, phụ nữ tâm tính tốt nhất, ha hả, đi thôi.”
Anh đứng lên, đi đến cửa.
Hoắc Vi Vũ mím môi, đi theo phía sau anh.
Bọn họ đi nhà cũ Hoắc gia.
từ xa, Hoắc Vi Vũ đã nhìn thấy trước cửa nhà họ Hoắc đứng rất nhiều người.
Đen nghịt một mảnh.
Hoắc lão gia yêu chuộng hư vinh, ham thể diện.
Hôm nay điện hạ tới làm khách, vinh quang thật lớn!
Đây thật đáng giá Hoắc Cương Liệt khoe khoang ở ngoài miệng, đương nhiên ông sẽ đem bạn bè thân thích gọi tới.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt càng thêm lạnh băng.
Nhớ tới thái độ Hoắc Cương Liệt đối với ba ba, nhớ tới ba ba chết, nhớ tới sắc mặt ghê tởm của Hoắc Thuần và Tần Diệu Ni, cô không thể khách khí đối với bọn họ.
Chỉ chốc lát
Mấy chiếc xe ngừng lại ở trước cửa nhà cũ Hoắc gia.
Thị vệ mở cửa xe cho Duật Nghị.
Duật Nghị và Hoắc Vi Vũ từ trên xe đi xuống.
“Thật là điện hạ, người kia thật là Tiểu Vũ, Hoắc lão gia, phúc khí ông thật tốt, cháu gái có khả năng như vậy, xinh đẹp như vậy.”
“Tôi xem Tiểu Vũ từ nhỏ đã thông minh, vẫn là đời trước có tiếng, tôi biết cô ta sẽ có tiền đồ, lại đây, tương lai là thái tử phi của chúng ta.”
“Tiểu Vũ thật là càng ngày càng xinh đẹp, khí chất kia, đúng là cả nước không có thiếu nữ nào so được.”
nhóm thân thích thảo luận, sắc mặt Hoắc Thuần và Tần Diệu Ni càng ngày càng kém, hai người liếc nhau, trong ánh mắt giao lưu cái gì.
hộ vệ mở đường.
Hoắc Vi Vũ và Duật Nghị song song đi tới Hoắc lão gia.
“ông nội.” Duật Nghị mỉm cười gọi.
miệng Hoắc lão gia cười không khép được, điện hạ gọi ông là ông nội thật tự nhiên, đây là kiểu vinh quang gì, ông hưởng thụ ánh mắt nhóm thân thích nhìn đầy hâm mộ.
“Tiểu Vũ, con về nhà mẹ đẻ không có mang lễ vật gì sao?” Tần Diệu Ni cười hỏi, ở giữa những hàng chữ là cố ý làm khó dễ.
“A, sao có thể? Nếu các người đều là thân nhân của Tiểu Vũ, khẳng định tôi muốn đem thứ tôi trân quý nhất lấy ra tặng cho các người.” Duật Nghị nhìn về phía hộ vệ.
Bọn hộ vệ bắt đầu dọn đồ vật đặt ở rương sau,
Đều là từng hộp tinh xảo.
cổ nhóm thân thích duỗi dài ra, muốn nhìn điện hạ mang đến là cái gì, đáng tiếc, ai cũng chỉ có thể nhìn thấy cái hộp, không nhìn thấy đồ vật bên trong hộp.
“từ nhỏ tôi đã thích thu thập đồ vật trên toàn thế giới, mấy thứ này đủ trân quý, toàn thế giới chỉ có một, tôi chỉ có một yêu cầu, về sau, khả năng ngẫu nhiên tôi muốn đến xem, không thành vấn đề đi?” Duật Nghị hỏi.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Hoắc Cương Liệt miệng đáp ứng rồi.
Hoắc Vi Vũ liếc mắt Duật Nghị một cái.
Tuy rằng cô không biết Duật Nghị chuẩn bị lễ vật gì, cô đoán chừng cũng sẽ không phải thứ tốt gì.
“Tôi và Tiểu Vũ muốn ở nơi này mấy ngày, không thành vấn đề chứ?” Duật Nghị lại hỏi.
Điện hạ vào ở, đó là vinh hạnh lớn.
Hoắc Cương Liệt mặt mày hớn hở, “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->