Trong nháy mắt, Cố Cảo Đình mạnh mẽ đẩy cô lên sofa, hai tay chống hai bên thân thể của cô, không vui nói ra:
“Em và anh ta ở chung phòng ngây người mười lăm phút, làm chuyện gì mà cần mười lăm phút, có nhiều lời muốn nói như vậy sao? Trò chuyện vui nhỉ?”
Bọn họ chưa hề nói bao nhiêu lời, cô ngẩn người rất lâu.
Hoắc Vi Vũ nhớ tới nội dung cuộc trò chuyện hồi nảy, lo lắng hỏi:
“Anh thật sự sẽ cưới Mai Lâm?”
Bộ ngực của anh không bình tĩnh phập phồng.
Cưới cái rắm.
Anh từng nói qua, anh chỉ lấy cô thôi.
Đây chẳng qua là kế hoãn binh.
Duật Cẩn rất đa nghi.
Ông kiêng kị anh cùng Mai tướng quân liên thủ, cho nên, lúc chưa có kế sách vẹn toàn, tạm thời ông sẽ không bức hôn.
Nhìn cô và Duật Nghị chung sống rất hòa bình, anh liền tức giận, cố ý nói ra:
“Em cũng trở thành thái tử phi, còn quản anh cưới ai sao?”
Vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ lên.
Lúc trước là bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Xem ra, cuối cùng cô vẫn không bỏ anh được.
“Em muốn sống với anh, làm phụ nữ của anh.” Hoắc Vi Vũ đắng chát nói.
Cố Cảo Đình cúi đầu, hôn lên môi cô, thật sâu, thật chặt, dùng sức hút đầu lưỡi của cô vào miệng anh.
Hôn thõa mãn, mới buông lỏng cô ra.
“Về sau không được đơn độc ở chung một chỗ với Duật Nghị, anh không có hảo cảm với anh ta, hiểu không.” Cố Cảo Đình bá đạo nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ phiền loạn, thở dài một hơi:
“Chúng ta phải làm sao? Mỗi ngày đều cảm thấy bị dày vò, hoảng sợ, sợ đi nhầm một bước, sẽ không cách nào cứu vãn.”
“Anh đã bày binh bố trận rồi, chỉ cần thêm chút thời gian, chuyện còn lại giao cho em nhất định phải làm được, đừng để anh lo lắng, biết không?” Cố Cảo Đình dặn dò lần nữa.
“Ừm.” Hoắc Vi Vũ gật đầu.
Tiếng mở cửa bất ngờ vang lên.
Cố Cảo Đình nhìn quét qua cửa, nhanh như chớp.
Anh bắt lấy cánh tay Hoắc Vi Vũ, xoay người, ngã người xuống ghế sofa, Hoắc Vi Vũ nằm sấp trên người anh.
Hoắc Vi Vũ đau lòng nhìn Cố Cảo Đình, nghĩ chắc ngã như vậy rất đau.
Thế nhưng mà không kịp nói chuyện, Duật Cẩn đã sắp đi đến, đồng thời hướng về phía ghế sofa này, sua lưng ông còn có Tắng quản gia.
Ghế sofa không phải giường, quá nhỏ, cơ bản bọn họ không thể chui lọt.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ rối loạn.
Duật Cẩn rất đa nghi, nếu như thấy cô và Cố Cảo Đình dây dưa, sợ rằng sẽ chó cùng rứt giậu.
Càng khẩn cấp, Cố Cảo Đình càng bình tĩnh.
Anh đỡ eo cô, rất nhanh trốn vào sau ghế sofa.
Thừa dịp Duật Cẩn ngồi xuống, Tắng quản gia đóng cửa, anh xông vào phòng trong.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ khẩn trương, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, nắm chặt tay Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình phòng bị nhìn bên ngoài.
“Cố Cảo Đình muốn cưới Mai Lâm, chuyện này nhất định phải giải quyết thật nhanh.” Duật Cẩn ra lệnh.
“Nếu không, tìm cho Mai Lâm một người đàn ông xứng đôi vừa lứa, như thế tư lệnh sẽ không cưới cô ta được nữa.” Tắng quản gia đề nghị.
“Cố Cảo Đình đã mời cô ta ăn cơm riêng, hiện tại ai dám lấy cô ta nữa, đều sợ đắc tội Cố Cảo Đình, hơn nữa, Mai Kính Sơn cũng là người có chức có quyền, đàn ông bình thường, ông ta cũng chướng mắt.” Tổng thống phiền lòng.
“Còn một biện pháp, nghe nói, ba vị hôn thê trước của Cố Cảo Đình đều chết ngoài ý muốn, nếu như Mai Lâm cũng chết như vậy, Mai Kính Sơn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Cố Cảo Đình, ông ta nhất định sẽ về phe tổng thống, xem ngài như thiên lôi sai đâu đánh đó.” Tắng quản gia đề nghị.
Hoắc Vi Vũ cơ trí, lôi kéo tay áo của Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình nhìn cô.
“Thu âm.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.