Cố Cảo Đình chuẩn bị thu âm.
Tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Anh chưa kịp tắt.
Tắng quản gia nghe được tiếng chuông điện thoại, vội vàng hướng tới chỗ Cố Cảo Đình và Hoắc Vi Vũ.
Cố Cảo Đình gấp gáp, như con báo, vọt ra.
Thân thể của anh che ở cửa, nhếch miệng, châm chọc nhìn Duật Cẩn:
“Các người nói chuyện rất đặc sắc, không biết, Mai Kính Sơn nghe được sẽ có cảm tưởng gì nha.”
“Cố Cảo Đình, sao anh lại ở đây?” Duật Cẩn sợ hãi nói.
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Duật Cẩn nghi ngờ nhìn cửa phía sau:
“Còn ai khác sao?”
Hoắc Vi Vũ khẩn trương, bò xuống dưới giường.
Cố Cảo Đình đi đến trước mặt Duật Cẩn, lãnh mâu sắc bén nhìn ông:
“Vì sao ông kiêng kị tôi?”
“Anh là lính của vua, khiến người khác không thể không phòng, từ xưa, quân vương cũng sẽ không muốn thủ hạ của mình giỏi hơn mình.” Duật Cẩn hếch mặt.
Đã bị Cố Cảo Đình nghe được, ông cũng không ngụy trang nữa.
“Cho tới bây giờ tôi đều ủng hộ ông.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
“Ủng hộ tôi? Anh em các người cưới em họ của phó thống, trong tay anh cầm trọng binh, bị cắn ngược một cái, cơ hội tôi thở dốc cũng không có.” Duật Cẩn nói.
Cố Cảo Đình liền hiểu rõ.
Duật Cẩn một mặt đa nghi, một mặt ôn hòa, trên thực tế, phong anh làm vương, giao Duật Nghị cho anh, nhìn như tín nhiệm, nhưng thật ra, đều là mưu lược.
“Tôi muốn kéo ông xuống, thì đã làm từ lâu rồi, làm gì chờ đến bây giờ?” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
“Anh muốn kéo tôi xuống sao?” Duật Cẩn cười lạnh:
“Mọi chuyện tôi làm, ký tên văn kiện, chỉ sợ anh đều đã điều tra. Anh không phải là không muốn kéo tôi xuống mà là chưa tìm được lý do thôi.”
Cố Cảo Đình trầm mặc, thâm thúy âm trầm nhìn Duật Cẩn.
Duật Cẩn, chuyên cần chính sự, yêu dân, đối với người khiêm tốn hữu lễ, ký văn kiện đều là vì quốc gia.
Một vị quân chủ dân chủ như vậy, cơ bản anh không hề muốn kéo ông xuống.
Sở Thanh Vân cưới Y Phương Phương, cũng là cơ duyên xảo hợp, cơ bản không có quan hệ gì tới chính trị.
Anh đã từng nghĩ rằng, anh bảo vệ nước nhà, phát triển quân sự.
Duật Cẩn bảo vệ nhân dân, phát triển kinh tế.
Hai người đồng tâm hiệp lực, làm quốc gia càng thêm giàu mạnh.
Hiện tại, anh mới biết được, mình quá ngây thơ rồi.
“Vậy thì đừng để tôi tìm ra lý do.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
“Lý do sao? Anh chuyển tiền cho nước B, giống như là bán nước, nếu như anh kéo tôi xuống, nhất định tôi sẽ cho anh làm đệm lưng, nếu không phải quốc gia cần anh bảo vệ, tôi mới hạ thủ lưu tình, đừng ép tôi.” Duật Cẩn cảnh cáo nói.
Cố Cảo Đình nhếch miệng, bên trong ánh mắt đều là khinh thường, không nói lời nào, rời khỏi phòng.
Duật Cẩn liếc về phía phòng.
Tắng quản gia tiến vào phòng kiểm tra.
Trong ngăn tủ không, dưới giường không, lắc đầu với tổng thống.
“Trở về hãy nói, nơi này không an toàn.” Tổng thống trầm giọng nói.
*
Trên yến hội
Hoắc Vi Vũ được binh sĩ của Cố Cảo Đình giúp trèo ra cửa sổ rút lui, sợ bị hoài nghi, nên nhanh chóng quay trở lại dưới lầu.
Lòng của cô, đến giờ còn chưa bình tĩnh lại.
Lâm Thừa Ân đến trước mặt cô:
“Anh phải về, theo anh về không?”
Nếu Cố Cảo Đình thấy cô đi theo Lâm Thừa Ân, nhất định sẽ tức giận.
“Tối nay em đến.” Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.
“Ừm.” Lâm Thừa Ân lên tiếng, quay người rời đi.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, quay người, Ngụy Ngạn Khang đã đứng trước mặt cô.
Theo bản năng cô muốn tránh, Ngụy Ngạn Khang giữ tay cô lại, hạ giọng nói:
“Tiểu Vũ, em từng nói, nếu muốn em quay trở lại với anh, trừ phị mẹ em không chết, phải không? Có người thấy được mẹ em còn sống.”
Hoắc Vi Vũ: “...”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->