Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ anh có thể dùng thìa ăn cơm, cánh tay bên phải bị gãy xương, bên trái là vết thương do súng, thời gian đầu bị tê rất lâu, cũng may xương không bị ảnh hưởng, cũng khỏe nhanh hơn.
Thìa ở ngay trong tay Tống Thanh Ninh, liền thuận lợi đưa cho anh, lại bắt đầu lấy đũa gắp thức ăn cho anh.
Cô đã ăn xong, tiện tay chống cằm ngồi ở một bên nhìn anh. Thật tốt, cái gì cũng ăn, không giống tổng giám đốc bá đạo trong phim, cái này không ăn hành cái kia không ăn rau cần.
Dù là Mục Cảnh An da mặt dày, cũng không nhịn được cô nhìn mình như thế.
“Anh đẹp không?” Anh hỏi.
Tống Thanh Ninh cười: “Đẹp trai, gương mặt đẹp kinh người.”
Gương mặt của Mục Cảnh An rất giống mẹ chồng cô, là người giống mẹ chồng nhất trong ba người con của nhà họ Mục, nghe nói mẹ chồng cô lúc còn trẻ chính là một người đẹp, cho nên mấy người con trai không đẹp trai cũng rất khó.
Cô thích nhất là nhìn anh mở đôi mắt hai mí ra, rất hấp dẫn.
Mục Cảnh An vừa cười: “Em thật thẳng thắn.” Còn nói: “Thẳng thắn một chút cũng tốt.”
Tống Thanh Ninh nghe vậy tiến đến bên cạnh anh: “Em còn có có thể thẳng thắn hơn nữa, anh muốn cảm nhận một chút không?”
Không đợi anh nói chuyện, lại khí phách nói: “Em cảm thấy muốn cho anh cảm nhận một chút!”
Trên gương mặt truyền đến xúc cảm mềm mại, khiến cho trong lòng đột nhiên Mục Cảnh An rung động, cô lại trêu chọc anh!
Chỉ là người này không phúc hậu, trêu chọc xong lại bỏ chạy.
Tống Thanh Ninh: “Anh tự ăn đi, em đi xem Thành Thành.”
Mục Cảnh An oán trách nói: “Sao em có thể như vậy?”
Tống Thanh Ninh cười ha ha một tiếng, ra khỏi gian phòng đứng ở cửa nhà chính nhìn nhìn.
Lúc này khách ở bên trong sân đã ăn kha khá, chẳng qua vẫn chưa giải tán, đều ngồi ở xung quanh bàn vuông trò chuyện với nhau. Tiệc cưới ở quê đều dùng bàn vuông to, dài mảnh cứng.
Mãn Thương đang giới thiệu Thành Thành cho mấy đứa nhỏ nhà họ Mục, em trai ruột của cậu nhóc tên Mãn Ý năm nay tám tuổi. Ở chi thứ hai là một đôi song sinh Nhạc Nhạc cùng với Hồng Đậu, năm tuổi.
Mãn Thương rất tâm cơ nói với bọn nhỏ, các em đều phải gọi là chú Thành Thành, không thể chỉ có một mình cậu nhóc là cháu trai lớn được.
Mãn Ý không muốn gọi, gọi một người nhỏ hơn mình là chú, thật mất mặt.
Thế nhưng Mãn Thương nói, cậu nhóc gọi chú rồi, thì sau này tết sẽ thêm một người phát tiền mừng tuổi cho cậu nhóc.
Thành Thành vừa nghe liền vội vàng xua tay, ngoại trừ Mãn Thương cũng không cần ai gọi chú nữa. Không cần vì cậu nhóc còn nhỏ mà đã muốn hãm hại tiền của cậu bé!
Tống Thanh Ninh ở cửa nhìn thấy hết.
Chờ Mục Cảnh An cơm nước xong, cô thay sang bộ đồ khác.
Phải ra ngoài rồi, nếu hai nhà bọn họ cách gần nhau thì lại mặt luôn, nếu như cách khá xa thì lại mặt ba ngày sau.
Buổi sáng cô mặc váy nhung đỏ, chiếc váy kia chất dày dặn, thích hợp mặc buổi sáng. Buổi chiều liền thay thành váy sơ mi dài, ôm người, thắt lưng rất dài.
Đẹp thì cũng đẹp, chỉ là, mặc váy ở nơi không nam không bắc này vẫn có chút lạnh, vì vậy cô còn mặc thêm quần thu vào.