Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mãn Thương nghe vậy vui mừng nói: “Là người đưa thư sao lại không có túi đưa thư! Chú, xem như vì cháu chạy việc vặt cho chú, chú cho cháu mượn túi quân dụng của chú để cháu khoe nhé, à không, cho cháu mượn xách một lúc được không?”
Túi quân dụng rất đẹp, nếu cậu nhóc có thể mang nó đi ở trong đội một vòng, mấy đứa trong đội sẽ ghen tị với cậu nhóc cho đến khi cậu nhóc tốt nghiệp tiểu học.
Mục Cảnh An chống cằm, hướng cái túi trên bàn gật đầu: “Cháu đem cái này gửi cùng.”
Mãn Thương tràn đầy hy vọng hỏi: “Còn túi quân dụng thì sao?”
“Chú gần đây có rất nhiều thứ muốn gửi, chỉ cần cháu giúp chú hoàn thành tốt việc, chú sẽ tặng cháu một chiếc làm cặp đi học.”
“Thật tốt quá!”
Mãn Thương trong nháy mắt nhảy cẫng lên, vui mừng khôn xiết, giờ đây tất cả mọi người trong đội sẽ ghen tị với cậu ấy cho đến khi cậu ấy tốt nghiệp cấp hai.
Cậu nhóc cầm cái túi trên bàn vừa chạy vừa nói: “Chú, cháu đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Mục Cảnh An cười, thằng nhóc này.
Hứa Thúy Lan thấy cậu nhóc chạy ra ngoài, cũng hét lên nói cậu nhóc không được chơi dưới nước.
Mãn Thương đáp lại, xách đồ chạy sang nhà họ Tống.
Tống Thanh Ninh trốn trong phòng làm thịt thỏ, Thành Thành ở trong phòng nghe đài, chị cậu bé lấy đài ra nghe, trên đó đang phát một bài hát.
“Thím, thím ——”
Thành Thành nghe được tiếng của Mãn Thương, hai mắt sáng lên, lập tức hưng phấn mở cửa: “Cháu Mãn Thương đến rồi! Cháu trai Mãn Thương——”
Mãn Thương: “…”
Tâm trạng vui vẻ của cậu nhóc biến mất ngay lập tức.
Thật không hay chút nào khi bị một đứa trẻ gọi là cháu trai.
“Cháu trai, cháu lại tới tìm chị chú sao? Nhanh vào đi.” Thành Thành mời cậu ấy đi vào, rồi vào trong phòng gọi to: “Chị, chị, cháu trai đến tìm chị!”
Mãn Thương nghe một câu cháu mình hai câu cháu mình mà đau rằng, chắc chắn nhóc này cố ý trả thù việc hôm qua cậu nhóc trêu chọc cậu bé.
Tống Thanh Ninh đi ra.
Mãn Thương đưa đồ cho cô, lần này không cần hỏi ý kiến, chủ động nói: “Cháu ở đây đợi một lát, đợi hồi âm sẽ rời đi.”
Cậu nhóc tự hào nghĩ rằng dịch vụ của mình tốt hơn nhiều so với những người phục vụ ở cung tiêu xã, những người nhìn bầu trời bằng lỗ mũi.
“Được, cháu chờ một chút, Thành Thành lấy thịt khô ra cho Mãn Thương ăn.”
“Biết rồi chị.”
Thành Thành đi đem đĩa súp chứa đầy thịt khô mà Tống Thanh Ninh làm lúc sáng. Không gian của cô không chỉ đầy đủ tiện nghi mà còn đầy đủ dụng cụ nhà bếp như lò nướng, lò vi sóng các loại.
Để ngăn lò nướng và các thiết bị khác khỏi bị hư hỏng vĩnh viễn, cô thậm chí còn sử dụng một chiếc sừng để tái tạo tất cả các thiết bị gia dụng, ha ha, chiếc sừng bây giờ là một “cỗ máy sinh học” trong mắt cô.
Sau khi sản xuất đồ gia dụng, lại đến dầu với ngũ cốc.
Thành Thành đem đĩa canh đưa cho Mãn Thương hỏi: “Cháu trai, cháu thích khô thỏ hay khô heo? Loại có ớt là thỏ, không có ớt là thịt heo, là hương ngũ vị nha, siêu ngon.”
Điều kiện sống của nhà họ Mục thuộc loại tốt nhất trong toàn lữ đoàn, nhưng dù vậy gia đình họ cũng không đủ khả năng chiêu đãi khách thịt như đồ ăn vặt.
Hơn nữa món thịt khô này trông rất ngon!
Mãn Thương: “Tôi chưa từng thử qua, không biết mình thích món gì, có thể thử hết được không?”