Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thành Thành: “Cháu trai có thể.”
“Cảm ơn.”
Mãn Thương nghĩ thầm, vì thịt khô, tôi sẽ không quan tâm đến chuyện cậu gọi tôi là cháu trai lớn.
Cậu nhóc gặp hai miếng, cắn một miếng trước, chỉ mới cắn một miếng mà hai mắt cậu nhóc đã sáng lên, món này cũng quá ngon rồi!
Thành Thành: “Có ngon hay không?”
Mãn Thương: “Này còn cần phải hỏi sao, tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ ăn một món ăn vặt ngon như vậy, có chút ngọt có chút cay rất đặc biệt, có rất dai.”
Thành Thành kiêu ngạo nói: “Chị tôi làm đó.”
Mãn Thương kinh ngạc, sau đó nói một cách ngưỡng mộ: “Dì thật quá lợi hại, tài nấu nướng này của dì còn tốt hơn bà nội tôi.”
Thành Thành: “Chị của tôi chính là lợi hại như vậy, chúng ta ra chỗ đó ngồi ăn.”
Mãn Thương gật đầu liên tục, một lớn một nhỏ ngồi vào bàn, tôi với cậu cùng nhau ăn rất nhanh, khá hòa hợp.
Bên trong phòng Tống Thanh Ninh trước tiên mở ống tre ra, nhìn thấy tờ giấy bên trong thì sững sờ, bởi vì Mãn Thương không nói gì, cũng không ngờ Mục Cảnh An sẽ đáp lại lời nhắn của mình.
Mặc dù Mãn Thương không nói gì, nhưng từ những dòng chữ quanh co trên tờ giấy, cô biết rằng nó chắc chắn là do Mục Cảnh An viết.
Đoán có lẽ anh viết bằng môi hoặc dùng ngón chân, này cũng thật làm khó anh.
Khóe môi cô bất giác nhếch lên, một người đàn ông có thể nghiêm túc đối đãi ghi giấy cho cô, đáng được khen ngợi.
Trên tờ giấy không có nhiều chữ, viết theo thứ tự cô dặn truyền đạt, tổng cộng chỉ có mấy chục chữ: “184”
Đây là chiều cao, đáp ứng tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô nhưng chiều dài của đôi chân lại không được nhắc đến.
Xem tiếp: “Tám khối, không tin thì tính sau.”
Cái này nhất định là ám chỉ cơ bụng, lời nói tưởng chừng rất bình thường như cô luôn có cảm giác như mình đang bị vị hôn phu trêu chọc.
Là do cô quá mẫn cảm chăng?
Cô đọc xuống tiếp: “Tiền lương 140, quà là do ba mẹ tặng, nhưng có thể bù đắp được, cần tiền hay gì quà gì không? Quà tặng cho em.”
Ồ, của hồi môn nhà họ Mục tặng không có máy khâu, nên thiếu một ít.
Khi họ đính hôn, nhà họ Mục đã giải thích điều này cho cô, nói rằng đứa con thứ hai trong nhà là ngoại lệ, là một người mềm yếu. Khi kết hôn nhà gái không có yêu cầu sính lễ từ nhà họ Mục, người ta còn mang theo của hồi môn lớn, thậm chí của quần áo trong ngày cưới của cả nhà đều bao, nói rằng cũng là trụ cột gia đình trong tương lai.
Người duy nhất cần tiêu tiền chỉ có thằng cả cùng thằng ba.
Nhưng anh cả kết hôn sớm, chỉ có hai mươi tệ và một túi ngũ cốc làm sính lễ, nhưng người ta nói rằng món sinh lễ này lúc đầu cũng thuộc loại cao cấp, bởi vì những người khác chỉ có vài tệ.
Đến đứa thứ ba kết hôn thì cũng đã mười năm rồi. Bây giờ chắc chắn không thể so sánh với mười năm trước được, dù sao giá cả và điều kiện sống mười năm cũng khác nhau.
Nhưng vượt qua hai cái đầu tiên, đôi vợ chồng già lo lắng hai người kia sẽ khó chịu nên thiếu một chiếc máy khâu.
Tống Thanh Ninh nghĩ lại, nhất định muốn tiền nha, đồ vật lại không mang theo được.
Món quà cuối cùng——
Cô mở túi ra tìm thấy một chiếc khăn tay kẻ sọc xanh trắng, một chiếc khăn tay màu xanh hồ với các cạnh gợn sóng.
Cô chạm vào chiếc đũa cắm trên đầu quả bóng, cách thành viên nữ trong đội đều thắt bím, cô nghĩ tết tóc rất phiền phức nên chỉ kéo ra và nhét vào.