Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 26: Chương 26: Anh hùng cứu mỹ nhân




Editor: Bánh Tai Heo

Màn đêm bắt đầu buông xuống làm rừng rậm càng thêm khủng bố, Tư Dao với Nhạc Cảnh Dư cùng Lăng Kỳ tạm dừng chân, tìm nơi trống trải bằng phẳng dựng trại đóng quân, chuẩn bị tạm nghỉ một đêm.

Nhạc Cảnh Dư dựng lều, Tư Dao cùng Lăng Kỳ phụ giúp. Ba người vây quanh lửa trại nói chuyện, ăn đồ ăn khô chống đói, không khí hài hoà ấm áp.

“Tôi thích đóng phim lắm.” Lăng Kỳ cuộn chân chống cằm cười nói. “Mặc trang phục vào vai nhân vật, rồi được fan biết đến, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”

Nhạc Cảnh Dư khều lửa trại, khoé miệng lộ ra cười nhạt, màu cam của ánh lửa chiếu vào mặt, hiện ra tia ôn nhu. Lăng Kỳ đôi nhìn Tư Dao “Tư Dao cô thích đóng phim không?”

Tư Dao nhai rong biển, biểu tình ngây thơ, Nhạc Cảnh Dư bĩu môi chế nhạo “Bảo bối mới của Phong Thần đó, là ảnh hậu tương lai a.”

“Tôi sao cũng đươc.” Não load câu nói của Nhạc Cảnh Dư cùng Lăng Kỳ, Tư Dao xé túi đồ ăn lẩm bẩm. “Nếu không thể đóng phim tôi sẽ rời đi, đổi nghề khác.”

“Không làm diễn viên thì làm cái gì?” Lăng Kỳ thắc mắc.

“Nhân viên siêu thị.” Tư Dao liếm rong biển dính trên ngón tay, mặt phồng lên tay nắm thành quyền khát khao “Mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn vặt.”

“Đồ dở hơi.” Bị Tư Dao chọc cười, Nhạc Cảnh Dư xoa đầu cô cười nhẹ.

“Từ khi ghi hình tới giờ miệng Tư Dao chưa dừng lúc nào luôn đấy.” Lăng Kỳ cực kỳ hâm mộ nhìn Tư Dao “Thế nhưng không thấy mập.”

Tư Dao nhéo mặt, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy mờ mịt “Mập mạp mới đẹp.”

“Đúng là đồ ngốc.” Nhạc Cảnh Dư xua tay nói.

Lăng Kỳ cảm khái “Trợ lý của cô thật tri kỷ, tôi nếu dám ăn như vậy, có thể bị trợ lý mắng chết.”

“Do tôi rất hay đói.” Tư Dao vỗ vỗ túi chứa đầy kẹo “Đây đều là Nguyên Huy mua cho.”

Nhìn bả vai Tư Dao gầy yếu, Nhạc Cảnh Dư đỡ trán thở dài “Tôi thật muốn biết, mấy cái này ăn vào đều đi nơi nào cả rồi.”

Lăng Kỳ nhìn đồng hồ, xoa mắt đứng lên “Nên ngủ thôi, sáng mai còn phải đi tiếp.”

Nhạc Cảnh Dư đứng dậy theo, đá đá chân Tư Dao “Đừng ăn nữa, vào lều ngủ đi.”

“Anh nói nhiều thật.” Tư Dao đem vỏ kẹo ném vào trong lửa trại, đứng dậy đi theo Lăng Kỳ vào lều.

Nhạc Cảnh Dư khóe môi cong lên ý cười, lầm bầm ' Bảo bối ngốc ', xoay người hướng lều trại đi tới.

Rừng rậm ẩm ướt nên muỗi rất nhiều, Nhạc Cảnh Dư cùng Lăng Kỳ lăn qua lăn lại khó ngủ, Tư Dao lại như con heo con, khò khè ngủ một giấc thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn bữa sáng rồi sửa sang lại đồ đạc, ba người liền tiếp tục lên đường. Tư Dao tinh thần phấn chấn, Nhạc Cảnh Dư mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhưng tốc độ vẫn có thể đuổi kịp, Lăng Kỳ thì có chút sức cùng lực kiệt.

Nhạc Cảnh Dư giúp Lăng Kỳ đeo túi, Tư Dao túm tay kéo Lăng Kỳ, căn cứ vào lộ tuyến trong bản đồ, ba người cần tới chỗ dòng nước chảy xiết phía trước.

“Xuyên qua dòng nước này, rồi đi thêm năm dặm nữa là tới điểm tập trung.” Nhạc Cảnh Dư thu hồi bản đồ nói.

“Có thuyền kìa.” Lăng Kỳ chỉ vào vách đá bên bờ sông hô.

Tư Dao chạy đến chiếc thuyền, thử dùng chân đá đá, hoài nghi thuyền này có dùng được không. Lăng Kỳ vuốt mạn thuyền cười nói “Để tôi chèo cho, nhà tôi ở gần biển đó.”

Nhạc Cảnh Dư trầm mặc nhìn chằm chằm thân thuyền, Tư Dao nhìn Nhạc Cảnh Dư “Lên đi.”

“Tôi biết rồi.” Nhạc Cảnh Dư mấp máy miệng, thân thể cứng đờ.

“Tôi có thể chèo được thuyền, tổ tông nhà tôi đều là ngư dân đó.” Lăng Kỳ vô cùng kích động có thể giúp chút sức cho đội.

“Đều tới rồi a.” Mạc Thanh Thần cùng Phùng Dự, Lê Tinh cùng Triệu Như Nguyệt cũng đi tới dòng nước xiết này.

“Tư Dao.” Lê Tinh vui sướng chào hỏi.

“Bẩn hết rồi.” Mạc Thanh Thần giúp Tư Dao phủi lá khô, cười cười xoa cái đầu lộn xộn của Tư Dao. “Cảnh Dư không chăm sóc tốt em hả?”

“Qua sông đi.” Nhạc Cảnh Dư khom lưng chuẩn bị lên thuyền, trầm mặc nhìn dòng sông chảy xiết.

“Chắc là được không đó.” Mạc Thanh Thần như có gì đó nhìn Nhạc Cảnh Dư.

“Câm miệng!” Nhạc Cảnh Dư trừng mắt uy hiếp Mạc Thanh Thần, Mạc Thanh Thần giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, sau đó tới gần Tư Dao nói nhỏ “Cảnh Dư sợ nước.”

Tư Dao trợn tròn đôi mắt, Mạc Thanh Thần đẩy đẩy vai cô “Nhờ em chiếu cố cậu ta chút, cậu ta sĩ diện lắm.”

Tư Dao ngây thơ đuổi kịp Nhạc Cảnh Dư, lúc đi ngang qua Triệu Như Nguyệt, nghe được cô ta châm chọc mỉa mai “Có thể làm tất cả đàn ông đều vây quanh mình, đúng là có bản lĩnh.”

“Số liệu phân tích cho thấy mức độ ghen tị của cô rất cao.” Tư Dao dứt lời liền rời đi, liền bỏ lại Triệu Như Nguyệt đầy phẫn nộ.

Các tổ đều lên thuyền bè tươm tất, tổ Lê Tinh dẫn đầu xuất phát, tiếp theo là Lăng Kỳ cùng Phùng Dự. Nhạc Cảnh Dư ngồi vào trong thuyền thân thể liền căng cứng, ánh mắt vô cùng khẩn trương.

Dòng nước xiết không đơn thuần chỉ là do nước chảy xiết, còn có rất nhiều tảng đá chắn đường, nếu chèo lệch sẽ đụng phải ngay lập tức. Gia đình Lăng Kỳ từ đời cụ đều là ngư dân, động tác chèo thuyền thuận buồm xuôi gió, căn bản không có gì khó khăn.

Lăng Kỳ nhẹ nhàng quen tay khống chế con thuyền, nhìn vô cùng thành thạo. Nhẹ nhàng vượt qua Mạc Thanh Thần cùng Phùng Dự, sau đó liền đuổi theo Lê Tinh và Triệu Như Nguyệt.

Chiếc thuyền len lỏi qua bãi đá, men theo sườn núi đuổi theo thuyền Lê Tinh với Triệu Như Nguyệt. Lê Tinh hự hự khua mái chèo, tư thế muốn giành được hạng nhất.

Lăng Kỳ khống chế thuyền không dựa vào sức mạnh, mà dựa vào kỹ xảo, đối với lĩnh vực chèo thuyền Lê Tinh rốt cuộc là người ngoài nghề, nhanh chóng đã bị Lăng Kỳ đuổi theo sát sít.

Triệu Như Nguyệt liếc mắt nhìn Tư Dao, đáy mắt xẹt qua tia ác ý. Mắt thấy thuyền đội kia sắp vượt lên, Triệu Như Nguyệt lại đột nhiên quất mái chèo, đánh thật mạnh lên thuyền của tổ Lăng Kỳ.

Bọt nước bắn vào mắt Lăng Kỳ, Lăng Kỳ bị đau hô lên che mặt, thuyền không được khống chế liền chao đảo mạnh, nghiêng ngả trên mặt nước.

“Tư Dao!!”

“Cảnh Dư!!” Tiếng kinh hô đột nhiên nổi lên bốn phía.

Nhạc Cảnh Dư rơi vào trong dòng nước chảy xiết, biểu tình sợ hãi muốn bắt lấy thứ gì, nhưng cuối cùng lại bị nước vồ lấy. Tư Dao dẫm lên thân thuyền khống chế bản thân đứng vững, nhìn thấy Nhạc Cảnh Dư bị nước cuốn, tức khắc lao mình xuống, hướng phía Nhạc Cảnh Dư bơi tới.

Nhạc Cảnh Dư chìm trong đáy nước, đầu óc hỗn loạn ánh mắt mơ hồ, hít thở không được khiến anh tuyệt vọng. Trước khi ý thức Nhạc Cảnh Dư bị dập tắt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng màu xanh lá, tóc đen tản ra khiến vùng nước như bị nhiễm mực, cặp mắt kia xanh thẳm, ở dưới đáy sông đen kịt này lại sáng giống như sao trời.

Sao trời xanh thẳm tiến lại gần hắn, ôm lấy eo mang anh rời khỏi vùng đất hắc ám. Ngắn nhìn bên mặt tinh xảo của Tư Dao, trước khi lâm vào hôn mê, khoé miệng Nhạc Cảnh Dư tràn ra ý cười.

Đột nhiên xuất hiện việc ngoài ý muốn khiến đoàn ghi hình rơi vào cảnh hỗn loạn, Nhạc Cảnh Dư được tổ bác sĩ đưa, Tư Dao vuốt mặt đầy nước hướng phía Tào Nguyên Huy đi đến.

Tào Nguyên Huy đang giúp Lăng Kỳ khoác thảm lông, thấy Tư Dao lại đây, chạy nhanh đem tấm thảm khác đưa cho Tư Dao. Lăng Kỳ uống xong nước ấm, run run đứng dậy cùng Tào Nguyên Huy nói lời cảm tạ “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Tào Nguyên Huy nhàn nhạt gật đầu, sau đó hỏi Tư Dao “Nhạc Cảnh Dư thế nào rồi?”

“Không có việc gì.” Tư Dao xoa tóc tùy ý lên tiếng.

Lê Tinh mặt mày xanh mét, nhéo nắm tay muốn đánh Triệu Như Nguyệt, lại bị Phùng Dự cản. Triệu Như Nguyệt bụm mặt khóc, nói cô ta không phải cố ý, do cô ta không thấy thuyền của Lăng Kỳ.

Mạc Thanh Thần biểu tình đáng sợ nhìn Triệu Như Nguyệt đang khóc rống, cũng không làm người tốt tính đến giảng hoà nữa.

Tư Dao ngồi xổm chơi đùa với bọ rùa, mắt thấy sắc trời cũng dần chiều, Lê Tinh vẫn cùng Phùng Dự đôi co, Triệu Như Nguyệt thì khóc, tổ đạo diễn vẫn loạn như nồi cháo.

Tư Dao vuốt bụng cảm giác rất đói, giữa mày cũng chậm rãi nhăn lại. Buông tay thả con bọ rùa bắt được, Tư Dao đứng dậy đi về phía căn phòng mới dựng.

Đẩy đạo diễn đang chắn đường cùng với trợ lý đạo diễn đang rối răm qua một bên, Tư Dao nhấc chân đá văng cửa “Nhạc Cảnh Dư anh đừng diễn nữa, thời gian rơi xuống nước đến khi được cứu lên, chỉ có 37 giây.”

Trợ lý đạo diễn cùng bác sĩ đều choáng váng, Nhạc Cảnh Dư hôn mê đột nhiên trợn mắt lên, ánh mắt tan rã nhìn nóc nhà. Tư Dao gãi đầu tóc lộn xộn, phồng quai hàm lên oán trách “Bụng tôi đều đói rã cả ra rồi.”

Nhạc Cảnh Dư cạn lời, chậm rãi quay đầu nhìn Tư Dao. Thật lâu sau, khóe miệng giơ lên ý cười nhẹ “Đồ ngốc, cô không thể để tôi nằm thêm tí nữa à?”

“Tôi đói, tôi đói, tôi đói.” Trên mạng nói, chuyện quan trọng phải lặp lại ba lần, tuy rằng không biết vì sao lại làm vậy.

Nhạc Cảnh Dư gỡ bình dưỡng khí xuống, chống thân thể suy yếu ngồi dậy, buồn cười khiến miệng ho khan, ngực vẫn hít thở chưa thông đau nhẹ. “Đồ ngốc, đi ăn thịt với anh.”

(*Chỗ này tác giả để Cảnh Dư xưng với tư dao là “ca” luôn ý mọi người, nên từ giờ Cảnh Dư sẽ xưng “anh” với Tư Dao luôn nha. Anh chính thức vào hàng nam phụ r =))), đáng yêu ghê.)

Nhạc Cảnh Dư cùng Tư Dao rời đi, trợ lý túm tay áo đạo diễn tay “Đạo diễn, Nhạc ảnh đế đây là hồi quang phản chiếu hả?”

“Hồi quang phản chiếu cái đầu cậu!” Đạo diễn tàn nhẫn gõ đầu trợ lý, sau đó kích động nhìn người quay phim hỏi “Cảnh vừa nãy quay được hết chứ?”

Tư Dao nhìn chằm chằm thịt nướng BBQ đến mòn con mắt, Nhạc Cảnh Dư thần sắc đen tối không rõ nhìn chằm chằm Tư Dao. 37 giây rơi xuống nước đúng là sẽ không chết, còn Nhạc Cảnh Dư hôn mê là tại khẩn trương rồi bị sặc nước.

Trong lúc hôn mê, Nhạc Cảnh Dư nằm mơ, trong mơ là cảnh tượng khủng bố khi anh chìm ở đáy nước, cảm giác sợ hãi giống như bị một con rắn to siết quanh người, anh tuyệt vọng giãy giụa, nhưng không ai tới cứu.

Cho đến khi âm thanh Tư Dao vang lên, làm anh nhớ tới dưới đáy nước đen ngòm đó, có cặp mắt sáng ngời xanh thẳm, làm Nhạc Cảnh Dư thoát khỏi ác mộng, trợn mắt tỉnh dậy liền nhìn thấy Tư Dao.

“Sắp cháy rồi.” Tư Dao đá chân Nhạc Cảnh Dư, Nhạc Cảnh Dư hoàn hồn, nhanh tay cầm lấy thịt nướng.

“Để anh nướng lại.” Nhạc Cảnh Dư vừa định đem thịt cháy sém ném đi, Tư Dao ngăn lại. “Tôi ăn.”

Nhìn miệng Tư Dao nhai nhồm nhoàm, Nhạc Cảnh Dư cười nói “Đứa ngốc, em là sói đói à? Đúng là gì cũng ăn.”

“Tư Dao, may là cô biết bơi.” Lê Tinh cắn lạp xưởng hàm hồ nói “Nếu không phải cô phản ứng mau, tôi cũng không dám tượng tượng anh Cảnh Dư sẽ ra sao nữa.”

“Có tôi ở đây, anh ta không chết được.” Tư Dao bị nóng le lưỡi.

“Tư Dao tốt thật, không giống người nào đó.” Lê Tinh liếc mắt nhìn Triệu Như Nguyệt, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Phùng Dự trừng mắt tranh chấp cùng Lê Tinh, Triệu Như Nguyệt giữ chặt Phùng Dự, đáng thương nhìn Nhạc Cảnh Dư “Anh Cảnh Dư......”

Nhạc Cảnh Dư nhàn nhạt nhìn Triệu Như Nguyệt không trả lời, khi anh mới vừa tỉnh thì Triệu Như Nguyệt liền tới xin lỗi, nhưng anh cũng chưa nói có tha thứ hay không.

Anh cũng sẽ không thánh mẫu đến mức tha thứ cho cô ta. Nhưng cũng sẽ không nói thẳng ra là không tha thứ, anh là tiền bối trong giới, khẳng định không thể làm khó thẳng mặt Triệu Như Nguyệt. Lại nói, nếu thật sự muốn chỉnh Triệu Như Nguyệt, có rất nhiều biện pháp.

Không nhận được phản hồi từ Nhạc Cảnh Dư, Triệu Như Nguyệt nắm chặt nắm tay, trong lòng bực muốn chết. Nàng là muốn cho Tư Dao ăn chút đau khổ, không nghĩ tới người xảy ra chuyện lại là Nhạc Cảnh Dư.

Nhạc Cảnh Dư rơi xuống nước hôn mê, Triệu Như Nguyệt cũng sợ tới mức hồn phi phách tán, nếu Nhạc Cảnh Dư xảy ra chuyện gì, tiền đồ của cô liền bị hủy, may mà Nhạc Cảnh Dư đã tỉnh. . Truyện Nữ Cường

' Tư Dao đáng chết, vì cái gì lần nào cũng tiện nghi cho cô ta, sao cô ta không chết đuối dưới sông luôn đi. ' Triệu Như Nguyệt hận nghiến răng.

Tư Dao nhai thịt liếc mắt Triệu Như Nguyệt, tuy rằng yếu đuối, nhưng sát ý là thật. Nhân loại nhỏ bé ngu muội, cũng dám động sát ý với cô, có nên dìm chết cô ta không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.