Editor: Bánh Tai Heo
Nhạc Cảnh Dư sáng sớm tỉnh dậy thấy lều trại của Tư Dao trống không, cho rằng cô lạy tập chạy, nhưng ghèn còn chưa dụi, liền thấy Tư Dao uy phong lẫm liệt trở về.
Nhạc Cảnh Dư dựa vào lều trại, mắt buồn ngủ mơ mơ màng màng nhìn Tư Dao “Bảo bối ngốc, cô có thể đừng chạy loạn được không?”
“Tôi đi săn thú mà.” Tư Dao khoe chiến lợi phẩm với Nhạc Cảnh Dư, con chuột đồng to bự bị cô xách đầu, bốn chân thê thảm giãy giụa.
Nhạc Cảnh Dư nháy mắt tỉnh ngang, nhìn Tư Dao cầm chuột đồng, dạ dày ùng ục lên. Nhìn người quay phim đi theo Tư Dao, biểu tình cứng đờ hai chân run rẩy, quỷ mới anh ta muốn quỳ lạy Tư Dao biết bao nhiêu lần.
“Bảo bối ngốc, đầu cô bị tắc nghẽn rồi hảaaaa.” Nhạc Cảnh Dư đứng dậy la lên. “Đó là chuột đó.”
“Là chuột đồng, nhưng ăn được.” Tư Dao cãi lại, đừng khi dễ cô là người nhập cư trái phép không có trình độ văn hoá chứ. Tư Dao cởi áo khoác mỏng ném vào lều trại, xoay người kêu Tào Nguyên Huy “Nguyên Huy, ta muốn ăn thịt.”
Tào Nguyên Huy mới vừa tập luyện xong, lau mặt đi tới Tư Dao, nhận lấy con chuột đồng ước lượng “Rất béo.”
“Em thả chuột con rồi, chuột nhỏ quá em cũng không thích.” Tư Dao giải thích.
“Đây đều là chuột trưởng lão hả?” Tào Nguyên Huy trêu đùa, xoay người chuẩn bị đi giết. “Nướng BBQ hay là hầm, muốn thêm ớt bột không?”
“Nướng BBQ với thêm ớt cay.” Tư Dao nhảy nhót lựa chọn.
Nhạc Cảnh Dư nghẹn họng trân trối nhìn Tư Dao, cảm giác vật nhỏ ngu ngốc chính thức tiến hóa thành thú dữ, đây chính là đại ca trong giới tham ăn a, đứng đầu chuỗi thức ăn cmnr.
Lê Tinh xoa đôi mắt mới vừa tỉnh dậy, đã nghe thấy mùi vị dụ hoặc cay cay, Lê Tinh theo mùi hương chui ra khỏi lều trại, nhìn thấy Tư Dao đang ngồi xổm nướng BBQ.
“Tư Dao, thịt nướng thơm quá a.” Lê Tinh kích động chạy lại chỗ Tư Dao, tốc độ quá nhanh khiến Nhạc Cảnh Dư cản không được.
Lê Tinh nhận lấy phần chân được nướng, ăn ngấu nghiến, vị nướng vừa đủ lại thêm vị cay cay, Lê Tinh hạnh phúc híp mắt “Tư Dao, thịt gà này nướng ngon quá.”
“Không phải thịt gà.” Tư Dao liếm dầu mỡ ở khoé miệng thẳng thắn nói. “Là chuột đồng béo.”
Lê Tinh nháy mắt cứng đờ, Nhạc Cảnh Dư khóe miệng run rẩy vỗ vỗ vai Lê Tinh “Chính là chuột hoang.”
Lê Tinh trừng mắt nhìn thịt nướng đang ăn dở, mặt hết xám lại xanh, sau đó ném xuống xoay người liền chạy, dựa vào gốc cây khom lưng nôn mửa. Tư Dao ngốc ngốc nghi hoặc “Cậu ta bị làm sao vậy?”
“Đang hạnh phúc.” Nhạc Cảnh Dư thuận miệng nói.
Tư Dao liếc mắt nhìn Nhạc Cảnh Dư, do dự cắn ngón tay “Anh hạnh phúc hả?”
Nhạc Cảnh Dư “......” Muốn đánh cái người ngốc này quá.
Các minh tinh khác đều lần lượt tỉnh lại, biết Tư Dao ăn chuột đồng, Lăng Kỳ mặt lộ vẻ sợ hãi, Phùng Dự cùng Triệu Như Nguyệt biểu tình chán ghét, Mạc Thanh Thần trầm mặc một lát, tới gần Tư Dao ngồi xổm xuống “Có thể cho tôi ăn thử không?”
Tư Dao do dự xé cho Mạc Thanh Thần một chút, Mạc Thanh Thần thử bỏ vào trong miệng nhai nhau, khóe miệng chậm rãi giơ lên tươi cười “Ngon vậy, có chút giống thịt gà nướng cay.”
Phùng Dự, Triệu Như Nguyệt cùng Lăng Kỳ kinh ngạc nhìn, tựa như thấy người quái dị, Mạc Thanh Thần xé xuống miếng thịt mời “Mọi người nếm thử đi.”
Trừ Nhạc Cảnh Dư, những người khác đều ghét bỏ tránh né, Nhạc Cảnh Dư mặt đen, cứng đờ lấy thịt nướng, đau khổ chậm rãi bỏ vào trong miệng.
Hương vị đúng là như thịt gà nướng, điều kiện tiên quyết là không biết đó là chuột đồng, Nhạc Cảnh Dư mặt hòa hoãn chút.
“Tư Dao, cô là thần thú Thao Thiết hiện thế a.” Lê Tinh sắc mặt trắng bệch dựng ngón cái.
Kết thúc bữa sáng chuột đồng hỗn loạn, các minh tinh nhận được nhiệm vụ, căn cứ bản đồ tiến vào trong rừng rậm, đến khu vực nhiệm vụ, tìm thẻ bài thông quan, sau đó tới điểm tập trung, thời hạn hai ngày.
Các minh tinh đều có chút ngoài ý muốn, theo như nhiệm vụ miêu tả, con đường họ cần đi rất xa, có khả năng sẽ đến tận tối, sẽ phải ăn ngủ ngoài trời.
Đạo diễn giảng giải xong, các tổ bắt đầu sửa sang lại túi nhỏ. Tư Dao đem trang bị thu thập thỏa đáng, sau đó liền cùng Nhạc Cảnh Dư cùng Lăng Kỳ xuất phát.
“Aa muốn đánh đạo diễn quá.” Nhạc Cảnh Dư lật xem đường đi trên bản đồ, cười lạnh lẩm bẩm.
Tư Dao lấy cây đao ra chặt bụi cây đang chắn đường, mất thời giờ nhìn bản đồ, đường đi vẽ ngoằn nghoèo như con giun nhìn đến quáng mắt, hoàn toàn không hiểu được.
Lăng Kỳ đeo túi, mặt đỏ bừng “Tôi tính nhẩm lộ trình, phải gần một trăm dặm*.”
*100 dặm xấp xỉ 160 cây số
“Lộ tuyến trên bản đồ thông thường cũng phải đi hơn một ngày, mà nơi này lại là đường núi gập ghềnh, rất dễ bị lạc.” Nhạc Cảnh Dư tiếp lời Lăng Kỳ.
“Cần phải phối hợp.” Tư Dao chỉ vào Nhạc Cảnh Dư cùng Lăng Kỳ phân phối “Dò đường, hậu cần.” Sau đó lại chỉ vào chính mình nói “Tiến công.”
Nhạc Cảnh Dư cùng Lăng Kỳ mặt dại ra, Tư Dao tay quơ đao, chặt đứt đám dây leo cứng cáp “Tôi có thể đánh thú dữ, chặt gạch, còn có thể đập tảng đá lớn.”
Tào Nguyên Huy đi phía sau che mặt, anh chắc chắn Tư Dao từ xem drama chuyển sang xem hài cmnr.
Ở một tổ khác, Phùng Dự rất tôn kính Mạc Thanh Thần, tổ này phối hợp coi như hài hòa. Lê Tinh cùng Triệu Như Nguyệt mới lộn xộn, Lê Tinh thiếu tầm nhìn, Triệu Như Nguyệt lại lòng dạ hẹp hòi, hai người liền tương khắc.
Lê Tinh muốn đi theo Tư Dao, Triệu Như Nguyệt chán ghét Tư Dao, tự nhiên không chịu đi theo, kết quả liền bắt đầu cãi nhau. Lê Tinh mắng rất hăng khiến Triệu Như Nguyệt tức đến nghẹn, đỏ mặt tía tai.
Nhạc Cảnh Dư cầm theo bản đồ dẫn đường, Tư Dao vượt mọi chông gai bá khí đi trước, nhưng Lăng Kỳ yếu đuối, lưng đeo túi mặt đỏ bừng, hiển nhiên sắp kiệt sức.
Một con nhện đen dọc theo thân cây bò ngang qua, Lăng Kỳ sợ tới mức kêu sợ hãi, Tư Dao giơ đao nhỏ lên, chém nhện đen thành hai đoạn. Nhạc Cảnh Dư khom lưng đỡ Lăng Kỳ dậy “Có sao không?”
Lăng Kỳ vành mắt đỏ đỏ còn chưa hết kinh hoàng, Tư Dao chỉ vào túi sau lưng Lăng Kỳ nói “Để tôi cầm giúp ngươi cô.”
Biết Tư Dao muốn giúp mình đeo túi, Lăng Kỳ cảm động lắc đầu “Không sao, tôi còn mang được.”
Sợ Tư Dao kiên quyết, Lăng Kỳ chạy nhanh nói sang chuyện khác “Anh Cảnh Dư, chúng ta đều đã đi hết 3 tiếng, hay là lạc đường rồi.”
“Không có.” Nhạc Cảnh Dư mở bản đồ chỉ vào lộ tuyến nói “Căn cứ vào lộ tuyến, khu nhiệm vụ liền ở phụ cận, chúng ta sẽ tìm được thẻ bài thông quan ở đó.”
Tư Dao đôi mắt đánh giá chung quanh, khua đao tùy ý đẩy bụi cỏ, sau đó chỉ vào vị trí hướng Nam nói “Bên kia.”
Nhạc Cảnh Dư nhìn bản đồ suy tư, Tư Dao khom lưng ngồi xổm xuống vò vò lớp bùn trên đất “Có dấu vết.”
Nhạc Cảnh Dư tới gần đánh giá, nhìn thấy nhánh cây bị bẻ gãy, đôi mắt tức khắc sáng lên “Có người đã đi qua chỗ này.”
“Là khi tổ đạo diễn đến để lại chăng.” Lăng Kỳ đi theo suy đoán.
“Nhìn nếp gãy của nhánh cây, chắc chắn không phải bị gãy hôm nay.” Nhạc Cảnh Dư kéo Tư Dao lên, cầm đao chém vào bụi cây “Tôi mở đường, hai người đi theo.”
Tư Dao cùng Lăng Kỳ đi theo Nhạc Cảnh Dư tiếp tục đi tới, xuyên qua bụi cây, trước mắt tức khắc rộng mở. Trên mặt cỏ trống trải, có căn nhà nhỏ dựng tạm bợ, căn nhà đầy lỗ thủng cùng những tấm ván gỗ chắp vá, nhìn thấy thật âm trầm.
Trước ngôi nhà có viết bảng nhắc nhở, trên đó viết thẻ bài thông quan ở trong phòng, bắt buộc phải tìm được mới có thể đi tiếp. Lăng Kỳ nhìn căn nhà nhỏ khủng bố muốn rớt nước mắt, cầm chặt cổ áo run giọng nói “Tôi sợ ma.”
“Bảo bối ngốc có sợ không?” Nhạc Cảnh Dư cởi túi ném xuống đất, xoay người hỏi Tư Dao.
Tư Dao biểu tình ngây thơ chớp mắt “Ma là cái gì?”
Nhạc Cảnh Dư nhìn Tư Dao, xác nhận cô thật không nói dối, tức khắc đỡ trán cảm khái “Làm người ngốc thật hạnh phúc.”
Nhạc Cảnh Dư đem túi đưa cho Lăng Kỳ “Tôi cùng đồ ngốc sẽ vào nhà tìm thẻ bài thông quan, cô ở đây trông túi.”
“Được được.” Lăng Kỳ liều mạng gật đầu, chỉ cần không vào căn phòng khủng bố đó, kêu cô làm cái gì cũng được.
Nhạc Cảnh Dư mang theo Tư Dao vào nhà, đẩy cửa bước vô tiện chế nhạo “Nếu mà sợ quá, ngực tôi lúc nào cũng có thể cho cô mượn dựa.”
Tư Dao liếc mắt nhìn Nhạc Cảnh Dư, giọng mũi rầm rì nói “Ai vô dụng như vậy.”
Tư Dao cùng Nhạc Cảnh Dư đi vào căn phòng khủng bố, ánh sáng không lọt vào được khiến căn phòng tối thui, mắt căn bản không nhìn xa được trong tối, trong bóng tối yên tĩnh làm người ta cảm thấy áp lực.
Đi qua hành lang có một chỗ quẹo, trên bàn gỗ đỏ có một cái rương, Tư Dao tới gần vuốt ổ khoá, không do dự mở ra. Cái rương mới vừa mở liền có một bóng đen lao ra, Tư Dao nhanh chóng đưa tay đấm, chỉ nghe ' viu ' một tiếng, rương cùng món đồ chơi đều vỡ thành khối.
Nhạc Cảnh Dư mặt nghiệm nghị tới nhìn, nhặt con gấu đồ chơi lên “Chỉ là món đồ chơi.”
Tư Dao yên lặng sờ mặt, ban nãy cái đó tập kích vào đầu Tư Dao, cũng may Tư Dao đã tự hình thành tính cảnh giác, nếu đây là vũ khí cháy nổ, cô nếu không đá nó, đầu cô phỏng chừng bị nổ banh không còn tí gì.
Nhạc Cảnh Dư tầm mắt rơi xuống tay Tư Dao “Bị thương sao?”
Tư Dao xoa xoa nắm tay, có hơi đau nhưng không có máu “Không có.”
“Tiếp tục đi thôi.” Nhạc Cảnh Dư ném con gấu đi, xoay người tiếp tục bước tới.
Tư Dao bĩu môi thổi vào bàn tay, nhìn nửa bên mặt Nhạc Cảnh Dư nói “Vừa rồi anh đã sợ hãi.”
Nhạc Cảnh Dư thân thể cứng đờ, cười lạnh “Không có.”
“Nói dối.” Tư Dao phồng má, mắng Nhạc Cảnh Dư mạnh miệng. “Anh run rẩy, tôi thấy được.”
“Sao mắt cô tinh vậy hả?” Nhạc Cảnh Dư xoay người tức hộc máu búng trán Tư Dao.
Tư Dao đôi mắt thoáng nhìn thấy một bóng trắng đang lắc lư trong bóng đêm, nhanh chóng túm cổ áo Nhạc Cảnh Dư. Nhạc Cảnh Dư còn chưa kịp phản ứng, liền ngã vào lòng Tư Dao, Tư Dao ôm Nhạc Cảnh Dư để anh nghiêng sang bên cạnh, nhấc chân phách lối đem bóng trắng đá bẹp vào tường.
Đột nhiên bị ôm vào lòng khiến Nhạc Cảnh Dư ngây người, nhìn sườn mặt Tư Dao trong bóng tối, ma xui quỷ khiến thế nào tin anh đột nhiên tim đập bình bịch.
Nhạc Cảnh Dư cùng Tư Dao cũng chưa phát hiện, người quay phim lại nhìn trân trối đến nghẹn họng, Tư Dao anh dũng cứng cỏi như cây tùng, Nhạc Cảnh Dư trở thành người được bảo vệ, bị Tư Dao ôm vai bảo hộ bên người, một bức mỹ hoạ anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng vấn đề là bối cảnh và vai chính bị hoán đổi.
Tư Dao buông Nhạc Cảnh Dư ra, đi đến trước bóng trắng, đó là con rối gỗ khoác váy trắng, đầu bị rớt ngã vì đứt dây, hiện tại thê thảm nằm trên mặt đất.
“Tôi cứ tưởng là bom.” Tư Dao nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nhỡ là bom thật cô còn dám lấy chân đá hả.” Nhạc Cảnh Dư thu liễm cảm xúc, miệng trào phúng.
Tư Dao sờ sờ chân trầm mặc, cần phải sửa thói quen này thôi. Cô hiện tại là nhân loại, chân đều là thịt, không thể chống đạn chống bom, lỡ bị phế đi thì sẽ không thể chữa trị.
Tư Dao trầm mặc làm Nhạc Cảnh Dư bất an, sợ nói nặng quá, cái cô ngốc này lại thật sự đau lòng. Nôn nóng lắc đầu, Nhạc Cảnh Dư do dự thả chậm thanh âm “Đi thôi, còn phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Tư Dao đứng dậy tiếp tục đi theo Nhạc Cảnh Dư, nhưng Tư Dao im lặng lại giống như con dao khứa tim Nhạc Cảnh Dư, anh cảm thấy bảo bối ngốc dường như muốn xa lánh mình.
Lực phá hoại của Tư Dao khiến người sắm vai quỷ quái không dám xuất hiện, rối gỗ nát rồi có thể chữa trị, bọn họ nếu như bị đá bay, chắc phải nằm bệnh viện nửa năm đó huhu.
Tư Dao và Nhạc Cảnh Dư nhanh chóng tìm được thẻ bài thông quan, cầm thẻ bài bước ra khỏi căn nhà khủng bố, cả hai cùng Lăng Kỳ tiếp tục đi tới.
Nhạc Cảnh Dư vài lần muốn nói lại thôi, mặt nhăn nhăn như bị táo bón, Lăng Kỳ nghi hoặc thấp giọng hỏi Tư Dao “Tư Dao, anh Cảnh Dư bị sao vậy?”
Tư Dao mặt vô cảm suy tư “Chắc là bị dọa.”
Lăng Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, trộm ngắm Nhạc Cảnh Dư cảm khái. ' căn nhà khủng bố quả thật rất khủng bố, đến ảnh đế cũng bị dọa thành như vậy. '
Nhạc Cảnh Dư liền hắt xì một cái, khó chịu xoa cái mũi. ' Bị cảm à? '
(Đôi lời: Edit chương này lại cười muốn xỉu lol)