Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 24: Chương 24: Đánh lửa




Editor: Bánh Tai Heo

Nghỉ ngơi một ngày ngắn ngủi, các minh tinh trong《 Theo chân Thần tượng 》 lại tụ họp, tiếp tục đến khu ghi hình thứ 2. Các minh tinh bị đưa vào rừng rậm, nhận lấy lều trại cùng đồ dùng sinh hoạt do chương trình cấp, sau đó bị đoàn phim vứt bỏ hoàn toàn.

Các minh tinh dựng lều trại, Tư Dao nhìn chung quanh quan sát hoàn cảnh, suy xét nên ngủ trên cây nào. Mạc Thanh Thần là người đầu tiên dựng lều xong, xoa mồ hôi đi đến cạnh Tư Dao “Sao còn chưa xong?”

Tư Dao nhìn lều trại trầm mặc, Mạc Thanh Thần xoa loạn đầu Tư Dao, xoay người đi lấy lều trại của cô nàng “Lại đây, tôi dạy cô cách dựng lều.”

Triệu Như Nguyệt liếc hướng bên này, khóe miệng chua chua nói “Anh Mạc đúng là thương hương tiếc ngọc.”

“Tư Dao tuổi còn nhỏ, tôi là tiền bối đương nhiên phải chiếu cố cô ấy.” Mạc Thanh Thần tươi cười ôn nhu.

“Thật hâm mộ ghê.” Phùng Dự tới gần Triệu Như Nguyệt nói sang chuyện khác. “Để anh chiếu cố em.”

“Em còn cần anh chiếu cố hả?” Triệu Như Nguyệt chuyển đề tài theo Phùng Dự, không tiếp tục dây dưa.

“Bảo bối ngốc, chúng ta đang phải quay trong rừng này, cô không ăn ngủ ngoài trời nữa hả.” Nhạc Cảnh Dư trêu ghẹo chế nhạo.

Tư Dao đang phụ Mạc Thanh Thần, tiện tay chỉ vào cây nói “Tôi đang chuẩn bị ngủ trên cây.”

Nhạc Cảnh Dư bị sặc, Lê Tinh cười ra nước mắt “Ngủ trên cây? Tư Dao cô là khỉ hả.”

“Tôi không phải khỉ, nhưng căn cứ vào mã gen của nhân loại địa cầu, thì tổ tiên chính là vượn, kỳ thật gọi là khỉ cũng hợp lý.” Tư Dao rập khuôn đọc vanh vách lý thuyết trong dữ liệu.

“Trong óc chứa cái gì không biết.” Mạc Thanh Thần cười đến bất đắc dĩ.

Mạc Thanh Thần giúp Tư Dao dựng lều xong xuôi, tiếp theo chính là vấn đề thức ăn. Đoàn phim rút thăm chia tổ, Nhạc Cảnh Dư cùng Lăng Kỳ cùng Tư Dao một tổ, Mạc Thanh Thần cùng Phùng Dự một tổ, Triệu Như Nguyệt cùng Lê Tinh một tổ.

Minh tinh bị đưa tới trước vũng bùn, trò chơi yêu cầu mỗi tổ phải đẩy ngã được người bên tổ kia, nếu thắng 2 đợt, tổ thắng sẽ được nhận đồ ăn phong phú, tổ thua chỉ có dưa muối, màn thầu.

Bị đồ ăn dụ làm Tư Dao Ma Vương lửa cháy hừng hực, thảo luận đội hình đấu với đối phương, Nhạc Cảnh Dư đấu với Lê Tinh, Tư Dao đấu với Mạc Thanh Thần, Phùng Dự đấu Triệu Như Nguyệt, Lăng Kỳ thay thế bổ sung. Hai tổ thắng được sẽ tiếp tục trận chung kết.

Phùng Dự cùng Triệu Như Nguyệt hiểu biết lẫn nhau, hơn nữa Triệu Như Nguyệt là nữ, anh không dám thật sự dùng sức quăng ngã Triệu Như Nguyệt, hai người vui đùa ầm ĩ liền kết thúc, người thắng tự nhiên là Triệu Như Nguyệt.

Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh càng miễn bàn, Lê Tinh tôn trọng tiền bối, vừa cố tình té vừa sợ, trực tiếp bị Nhạc Cảnh Dư đá rớt vào vũng bùn, vớt lên nhìn như con khỉ.

Tới lượt Tư Dao cùng Mạc Thanh Thần, dù lúc Tư Dao hành người nước ngoài tả tơi thì Mạc Thanh Thần không thấy, nhưng lại có nghe, biết Tư Dao rất có bản lĩnh.

Tư Dao xoa xoa tay, mắt nhìn Mạc Thanh Thần bùng lên ngọn lửa. Bị Tư Dao nhìn chằm chằm đổ mồ hôi lạnh, Mạc Thanh Thần đáy mắt hiện lên cười khổ, dẫn đầu tiến lên khống chế vai Tư Dao, Tư Dao chân dẫm vũng bùn, chuẩn xác khống chế thủ đoạn của Mạc Thanh Thần, cánh tay khuỷu tay tàn nhẫn đánh vào trước ngực Mạc Thanh Thần.

Vũng bùn bao phủ tới mắt cá chân, hạn chế thân thể hoạt động, Mạc Thanh Thần cũng luyện qua Tae Kwon Do, đối với công kích hiểm của Tư Dao liền tránh đi. Tư Dao đuổi theo Mạc Thanh Thần, một tay nắm cánh tay anh, theo lực đạo nắm cổ áo, xoay người nhấc Mạc Thanh Thần qua vai, ném Mạc Thanh Thần lộn nhào vào vũng bùn.

“Bảo bối ngốc, đừng làm Thanh Thần bị thương.” Nhạc Cảnh Dư chạy nhanh lên tiếng ngăn cản.

Thấy Mạc Thanh Thần chuẩn bị nhào vào vũng bùn, Tư Dao nhanh chóng khom lưng cong gối, bảo vệ gáy của Mạc Thanh Thần, không để đầu của anh rớt vào vũng bùn.

Mạc Thanh Thần nằm ở vũng bùn, Tư Dao ngồi xổm bên cạnh anh, một tay vững vàng kéo đầu Mạc Thanh Thần, bùn bắn tung tóe trên mặt, cặp mắt kia lại phảng phất càng thêm sáng ngời.

Mạc Thanh Thần nhớ tới câu mà mẹ từng nói với anh ' mỗi cái chớp mắt đều có thể gặp được người xa lạ, nhưng sẽ có một khoảnh khắc, sẽ có người làm con khắc cốt ghi tâm '.

Tư Dao túm Mạc Thanh Thần từ dưới bùn lên, Mạc Thanh Thần hoàn hồn thu lại ý nghĩ, khôi phục ôn hòa cười “Tư Dao thật lợi hại, tôi xin thua tâm phục khẩu phục.”

Mạc Thanh Thần cùng Phùng Dự thảm bại, cuối cùng liền chỉ còn Nhạc Cảnh Dư, Tư Dao cùng Triệu Như Nguyệt, Nhạc Cảnh Dư và Tư Dao cùng tổ, bọn họ bàn bạc phái người ra đấu cùng Triệu Như Nguyệt.

Tư Dao rời đi vũng bùn, đôi mắt nhìn phía Nhạc Cảnh Dư “Tôi có thể đem cô ấy đánh cho tàn phế mất.” Triệu Như Nguyệt biểu tình khinh thường ra mặt, Tư Dao sợ khống chế không được liền đánh cô ta.

Nhạc Cảnh Dư cởi áo khoác lầy lội ra đưa cho Tư Dao, nhận mệnh lại vũng bùn “Để tôi.”

“Tôi không muốn màn thầu dưa muối, tôi muốn ăn thịt cùng bánh kem.” Tư Dao mặt nghiêm nghị yêu cầu.

Nhạc Cảnh Dư hung hăng vò đầu Tư Dao “Đã biết, con heo ngu xuẩn.”

Nhạc Cảnh Dư cùng Triệu Như Nguyệt tiến vào vũng bùn, Triệu Như Nguyệt tươi cười xinh đẹp “Anh Cảnh Dư, xin nhẹ tay a.”

Nhạc Cảnh Dư hoạt động cánh tay cười nói “Nếu là lúc bình thường tôi sẽ nhận thua, nhưng lần này nhất quyết phải thắng, bảo bối ngốc cùng tổ muốn ăn thịt.”

Triệu Như Nguyệt biểu tình nháy mắt cứng đờ, đáy mắt thoáng hiện lên oán giận, nhanh chóng khôi phục tươi cười “Chúng ta liền thể hiện bản lĩnh.”

Tư Dao nhìn chiến đấu trong vũng bùn, Nhạc Cảnh Dư vẫn câu nệ nhẹ nhàng đánh Triệu Như Nguyệt, Triệu Như Nguyệt dù sao cũng là nữ, Nhạc Cảnh Dư căn bản không thể thẳng tay, việc này để cho Triệu Như Nguyệt lợi dụng sơ hở.

Mắt thấy mình sắp bị té vào bùn, Triệu Như Nguyệt đột nhiên đá mạnh vũng bùn, bùn bắn vào mặt Nhạc Cảnh Dư, Nhạc Cảnh Dư rên lên che lại đôi mắt, Triệu Như Nguyệt chạy nhanh bò lên, muốn đem Nhạc Cảnh Dư đẩy ngã.

Tư Dao khẽ nhíu mày, đáy mắt một sợi xanh sẫm lóe lên, điện nhỏ vụn xuyên qua vũng bùn đâm vào chân Triệu Như Nguyệt, Triệu Như Nguyệt bị đau kêu lên sợ hãi, chật vật ngã vào vũng bùn.

“Như Nguyệt.” Phùng Dự hoảng loạn chạy đến vũng bùn, khẩn trương đem Triệu Như Nguyệt nâng dậy. “Nhạc Cảnh Dư, Như Nguyệt là nữ nhi, anh sao lại có thể khi dễ cô ấy.”

“Đừng chó điên loạn cắn người.” Lê Tinh che trước Nhạc Cảnh Dư, giận trừng mắt nhìn Phùng Dự châm chọc “Là Triệu Như Nguyệt chơi xấu trước, huống hồ ai cũng nhìn thấy anh Cảnh Dư không hề chạm vào cô ta.”

“Phùng Dự, trước khi biết được sự tình thì đừng nên đổ lỗi.” Mạc Thanh Thần cau mày mặt giận tái đi.

Triệu Như Nguyệt được đỡ ra vũng bùn gặp bác sĩ, trải qua kiểm tra thì kết quả là bị chuột rút, Phùng Dự tức khắc như bị vả mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Tư Dao cọ xát đầu ngón tay đứng ở bên cạnh, nếu bây giờ Triệu Như Nguyệt bị đưa vào bệnh viện, chắc chắn có thể kiểm tra ra, chân cô ta có dấu vết bị bỏng.

Nhạc Cảnh Dư sau khi rửa sạch đôi mắt, đã có thể mở, tròng mắt trừ bỏ hơi hồng cũng không có gì đáng lo ngại. Lê Tinh liếc mắt nhìn Triệu Như Nguyệt cười lạnh “Quả báo.”

Tư Dao đứng trước mặt Nhạc Cảnh Dư, khom lưng muốn giúp anh kiểm tra. Nhưng cô hiện tại là nhân loại, không có loại công năng này, nếu là thân thể cũ, cô chỉ cần rà quét, là có thể nhìn ra số liệu tổn thương trong mắt Nhạc Cảnh Dư.

Bị Tư Dao nhìn chằm chằm xấu hổ, Nhạc Cảnh Dư ghét bỏ đẩy cô ra “Bảo bối ngốc, lại muốn làm chuyện gì đấy?”

Tuy rằng có đoạn nhạc đệm không thoải mái, nhưng ghi hình vẫn tiếp tục, cuối cùng là Nhạc Cảnh Dư cùng Tư Dao thắng, đạt được bữa tối phong phú.

Minh tinh từng người tản ra sửa sang lại đồ đạc, Lê Tinh chạy đến lều trại của Tư Dao “Thật may người trong vũng bùn khi nãy không phải cô, bằng không hiện tại cô chính là người bị khi dễ.”

“Cô ta không khi dễ được tôi.” Triệu Như Nguyệt nếu thật dám khi dễ nàng, thì Triệu Như Nguyệt liền không chỉ bị tổn thương dây thần kinh chân thôi đâu, mà là trực tiếp chặt rớt hai cái đùi.

Tư Dao xách túi nhỏ lên chuẩn bị sửa sang lại, Lê Tinh nháy mắt nhìn đến túi của Tư Dao, tức khắc cả kinh mở to hai mắt. Trong túi phình ra trừ bỏ quần áo để thay, chính là trang bị dã ngoại.

Dây thừng, gậy phát sáng, cùng nhiều thứ đa chức năng, trừ mấy cái này ra lại còn có đao chuyên dụng. Lê Tinh thử sờ hai thanh đao kia, sợ hãi nuốt nước miếng “Tư Dao, đây là gì a.”

“Nguyên Huy chuẩn bị, anh ấy nói ở ngoài này sẽ cần dùng đến.” Tư Dao ước lượng ước lượng đồ, tuy rằng cô cảm thấy không có gì dùng được, nhưng để Tào Nguyên Huy không giảng đạo lý với mình, cô chỉ có thể tất cả đều mang.

“Rất chuyên nghiệp.” Nhạc Cảnh Dư lại đây cầm lấy dây thừng túm túm “Trợ lý của cô trước kia làm gì đó.”

“Bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ.” Tư Dao cầm gậy phát sáng chơi. “Bộ đội thường tập huấn ngoài rừng, anh ấy có phổ cập cho tôi chút kiến thức.” Cho dù nghe không hiểu lắm, nhưng Tư Dao vẫn cảm thấy trợ lý rất có học vấn.

Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh hướng Tào Nguyên Huy nhìn sang, đáy mắt mang theo kinh ngạc. Tuy rằng ai cũng biết trợ lý của Tư Dao có chút công phu, nhưng không nghĩ tới lại là bộ đội đặc chủng xuất ngũ.

Tào Nguyên Huy đang ngồi xổm ăn cơm hộp, thấy minh tinh cùng người quay phim đều quay sang nhìn, tức khắc nghi hoặc đứng lên “Có việc gì sao?”

Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh quyết đoán lắc đầu, Tư Dao sửa sang lại túi, đem đồ tạm không cần đến đều bỏ trong lều trại, chỉ đem theo thanh đao tùy thân.

Màn đêm buông xuống, các minh tinh lại gặp phải khó khăn, đạo diễn thế nhưng không cung cấp lửa. Tuy rằng biết là để khiến tiết mục thêm hiệu quả, nhưng các minh tinh bôn ba vất vả cả ngày đều có chút tức giận.

Tư Dao ngửa đầu nhìn trời, sau đó xoay người hỏi Lê Tinh “Có thể đánh lửa không?”

Lê Tinh trợn tròn mắt, Mạc Thanh Thần cùng Nhạc Cảnh Dư đều bị chọc cười. Tư Dao vuốt kim cài áo lướt máy tính, lật xem trang web “Chẳng lẽ đánh lửa là chuyện hư cấu hả.”

“Là thật.” Mạc Thanh Thần cười nói. “Nhưng đều vào thời đồ đá thôi.”

Tư Dao ngây thơ tìm viên đá rồi ngồi xổm xuống, lấy ra cây đao nhỏ bắt đầu mài viên đá. Triệu Như Nguyệt khinh thường liếc mắt nhìn Tư Dao, sau đó liền đi tìm đạo diễn làm nũng cầu xin.

Tư Dao mài viên đá, ở trên đống lá đào cái hố, bắt đầu hự hự đánh lửa. Lê Tinh cười sấp mặt ngã lên người Mạc Thanh Thần, không đứng nổi phải ôm bả vai Mạc Thanh Thần, Nhạc Cảnh Dư đến gần Tư Dao “Bảo bối ngốc, coi như thật sự có thể đánh lửa đi, nhưng thủ pháp này của cô cũng không chuyên nghiệp a.”

Tư Dao chuyển cục đá khác, bàn tay bị ma sát đỏ bừng, hành động cũng tàn nhẫn hơn, nhưng ngay cả tia lửa cũng chưa nhìn thấy. Tư Dao trừng mắt nhìn cục đá cảm giác thực ủy khuất, rõ ràng là làm theo trên mạng a.

Tư Dao tăng tốc độ tiếp tục ma sát hai viên đá, nhìn vào thấy như hai đá cùng một người đang giằng co, đáy mắt xanh sẫm có dòng điện hơi lướt qua, một sợi điện lưu theo ngón tay lan đến nhánh lá kẹp giữa 2 viên đá.

Nhạc Cảnh Dư nhíu mày nhìn tay Tư Dao đỏ bừng, đang chuẩn bị cưỡng chế ngăn cản, đột nhiên một tia lửa nhấp nháy, đốt nhánh lá thành tro.

Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh cùng Mạc Thanh Thần đều trợn tròn mắt, thế nhưng thật sự làm được hả. Triệu Như Nguyệt đang theo đạo diễn làm nũng muốn lửa, mắt thấy đạo diễn sắp đồng ý, đột nhiên nghe được bên kia truyền đến tiếng hoan hô.

Triệu Như Nguyệt cùng đạo diễn theo tiếng nhìn lại, liền nhìn đến Lê Tinh ôm đống lá khô bỏ vào nhóm lửa, Triệu Như Nguyệt sợ ngây người, đạo diễn trợn tròn mắt, đây là cái chuyện thần tiên gì a.

Tư Dao nhìn Lê Tinh cười đến méo mồm, phồng quai hàm lên tỏ vẻ không hiểu. Tuy rằng nghi hoặc phương pháp đó là sai, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói cho bọn họ, cô gian lận.

Mạc Thanh Thần tìm trợ lý muốn lấy thuốc mỡ bôi cho Tư Dao “Bôi lên trên tay.”

Tư Dao xoè hai tay, bàn tay bị ma sát toàn bộ đều đỏ, tuy không trầy da nhưng vẫn có chút đau. Tư Dao bĩu môi ủy khuất mắng ' Người địa cầu đều là kẻ nừa đảo, đá và lá khô không thể đánh lửa. '

“Về sau đừng học linh tinh trên máy tính nữa, đa số đều là giả cả thôi.” Mạc Thanh Thần nói. “Trong máy tính còn nói đem đầu chôn xuống đất còn có thể sống đấy, em còn muốn đi làm thử à?”

(*Từ đây cho Mạc Thanh Thần gọi Tư Dao là “tôi-em” nha mng, có vẻ anh cũng có cảm tình với cô rồi.)

' Cô ngày trước thường xuyên đem đầu tháo ra đem đi bảo dưỡng đó. ' Tư Dao mặt ngốc ngốc.

“Đánh lửa bằng đá và lá cây đúng là có thể tạo ra lửa, nhưng theo lý thuyết thì không nhẹ nhàng như vậy a.” Lăng Kỳ tò mò dò hỏi Tư Dao. “Cô rốt cuộc làm như thế nào vậy?”

' Gian lận. ' Tư Dao xoa cái mũi không hé răng.

Nhạc Cảnh Dư đưa tay vò đầu Tư Dao “Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.”

Tư Dao liếc mắt nhìn Nhạc Cảnh Dư, nhấc chân đá vào đùi anh “Không được sờ đầu tôi.”

“Cái đồ bảo bối ngốc, dám đá tôi hả!” Nhạc Cảnh Dư xoa tay hầm hè phải thu thập Tư Dao, Tư Dao xoay người nhanh lẹ chạy về lều trại chui vào “Tôi ngủ rồi.”

Nhạc Cảnh Dư “......” Bảo bối ngốc, đừng để mọi người nhớ tới chỉ số thông minh của cô có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.