Editor: Nhóm dịch Lavender with love
Buổi livestream họp báo kết thúc, mặc dù những thông tin dư luận vẫn chưa giải quyết hết hoàn toàn nhưng không tiếp tục phát triển nữa. Phần lớn đám anti fan của Tư Dao chuyển thành người qua đường, Thịt Nạc lại tập trung trở lại vào Weibo, quỳ gối cầu xin tấm ảnh chất lượng cao của Dao gia.
Tình thế của Tiêu Dao chuyển từ xấu thành đỡ xấu, còn tình hình của Park Hyeling phải nói là tồi tệ. Hắc Thần lấy trộm tài khoản của cô ta, livestream làm từ thiện, cảnh sát bao vây vẫn chưa bắt được cô ta.
Sau đó, bộ phim truyền hình cô ta đã ký cũng bị hủy, lại còn lộ ra việc bắt nạt những ngôi sao mới, ngủ cùng người khác để cướp vai, tìm côn đồ đánh những diễn viên chống đối lại cô ta. Tất cả mọi chuyện đều bị khui ra, Thấy Park Hyeling thất bại, những diễn viên trước đây từng bị cô ta hại đều ra mặt tố cáo, khóc lóc vô cùng thảm thương. Vốn dĩ những fan hâm mộ vô tội vẫn kiên trì ủng hộ Park Hyeling từ từ trở nên im lặng.
Park Hyeling bị Hắc Thần đẩy và đường cùng, gần như sụp đổ hoàn toàn. Tư Dao cảm thấy rất oan, cô rất muốn xử lý Park Hyeling vậy mà cô còn chưa kịp ra tay thì đã có người cướp đi mất.
Tư Dao nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra được người đó là ai, cuối cùng cô cũng lười lãng phí tế bào não nên cuối cùng từ bỏ không suy nghĩ nữa. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, nếu đã có người xử lý Park Hyeling vậy thì Tư Dao cô cũng không quan tâm nữa. Cô quấn lấy Diêm Tử Ký chạy khắp nơi, đi thăm tất cả những cảnh đẹp và ăn hết những món ăn ở thành phố A, phát cơm chó vô tội vạ, ngấy tới mức như bánh quy chấm với sữa.
Kỳ nghỉ của Diêm Tử Ký gần kết thúc, Tư Dao ôm eo anh, nhất quyết không chịu buông tay.” Diêm Tử Ký nhìn thời gian, không còn cách gì khác đành phải bế cô lên: “Đừng nghịch nữa, nếu em còn nghịch nữa, anh sẽ lỡ mất việc về đội.”
“Anh tìm lý do đừng đi nữa.” Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký, đôi mắt màu xanh ngập tràn hy vọng.
“Anh mà kiếm cớ để không đi, Lôi đội nhất định sẽ xử bắn anh.” Diêm Tử Ký nhìn xung quanh thấy không có ai, mới cong người hôn lên môi Tư Dao “Về đến đội rồi, tối nào anh cũng gọi điện cho em được không?”
Biết là không có cơ hội viện cớ để không về, Tư Dao trề môi rồi buông tay ra, cô sụt sịt trách anh: “Anh lừa em, anh thường xuyên phải dẫn đội diễn tập, làm gì có thời gian gọi điện thoại cho em.”
Tào Nguyên Huy ấn còi bim bim, Diêm Tử Ký ôm Tư Dao an ủi: “Tất cả đều là lỗi của anh, em mau vào trong nhà đi, nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cô nhìn Diêm Tử Ký ngồi vào trong xe rời đi rồi vùng vằng tức giận bỏ vào trong nhà. Cô vừa vào đến nhà thì nhận được tin nhắn, là Phong Thần nhắn cô trở về Tinh Thế để bàn về chuyện concert của Mạc Thanh Thần.
Tào Nguyên Huy đi tiễn Diêm Tử Ký, Tư Dao suy nghĩ một lát rồi để lại lời nhắn cho anh ta, còn cô mặc áo bông, bắt taxi đi tới Tinh Thế. Cô mặc một chiếc áo bông bình thường màu xanh và chiếc mũ lông dê, không ai có thể nghĩ đến chuyện cô là một ngôi sao.
Tư Dao vừa tới Tinh Thế thì thấy Lê Tinh đang rắc hoa, ngơ ngác nhìn Phong Thần đang ở trong phòng, Tư Dao thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhạc Cảnh Dư dựa vào lưng ghế, gác chân lên rồi cười, nói: “Cậu ấy đang chúc mừng cô hết đen.”
“Mặc dù vẫn chưa giải quyết được triệt để dư luận nhưng dần dần theo thời gian cũng sẽ có những chuyển biến tốt.” Mạc Thanh Thần đưa cốc nước ấm cho Tư Dao: “Trà sữa trân châu dâu tây mới mua đấy.”
“Phim “Mặc ngấn kiếm ca” sẽ ra rạp vào kỳ nghỉ hè, buổi tuyên truyền của thương hiệu WO sẽ diễn ra vào tháng 4. Sau hai dự án này, tình hình của Tư Dao có lẽ sẽ ổn hơn.” Phong Thần tính toán kỹ lưỡng. “Concert của tôi vào tháng 5.” Mạc Thanh Thần nhìn Tư Dao: “Cô sẽ là khách mời bất ngờ, cần chuẩn bị ba bài hát, hai bà là cô đơn ca, còn một bài là hát chung với tôi.”
“Chuyện này vẫn còn chưa quyết định.” Phong Thần ngắt lời Mạc Thanh Thần, ánh mắt nhìn Tư Dao trầm tư: “Làm khách mời đặc biệt có lợi cũng có hại. Trước hết là tôi phải biết cô có biết hát không?”
Nhạc Cảnh Dư nén cười phụ họa với Phong Thần: “Tôi đồng ý với anh Thần, điều quan trọng nhất để làm khách mời đặc biệt đó là đồ ngốc không phải là người mù âm nhạc. Nếu không không phải là bất ngờ mà là kinh hãi.
“Tư Dao, cô thử hát thử hai câu xem nào. Lê Tinh cũng xen vào để cho ý kiến: “Ở đây đều là người quen, cho dù cô có mù âm nhạc cũng không sao.” Hát sao? Tư Dao thật sự không có ấn tượng gì với âm nhạc ở trái đất, Blue Sonor có một bài hát tưởng niệm các chiến binh nhưng cô chỉ nhớ giai điệu.
Tư Dao im lặng một hồi lâu, đến khi Mạc Thanh Thần vừa nghĩ chắc thôi bỏ qua, lúc anh ta thử âm trong phòng thu, Tư Dao mới tự nhiên cất tiếng hát. m điệu trầm thấp nhẹ nhàng thanh tao, bài hát đẹp nhưng ẩn chứa nỗi bi thương, máu nhuộm khắp chiến trường, những xác khô ở khắp mọi nơi, tưởng niệm những người không thể quay về nhà nữa.
Hát được một nửa Tư Dao quên lời, cô nhấp một ngụm trà sữa làm ẩm cổ họng. Lục Cảnh Dư vỗ tay bất ngờ: “Được đấy đồ ngốc, có thể chuyển sang làm idol ca hát đấy. Phong Thần, anh thấy thế nào?”
Phong Thần đơ mặt rồi lập tức viết ra giấy: “Tôi nhìn thấy một cái cây hái ra tiền biết đi.”
“Dung tục!” Nhạc Cảnh Dư lườm anh ta khinh bỉ.
“Bài hát vừa rồi do ai sáng tác vậy?” Mạc Thanh Thần liếc nhìn Tư Dao, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.
Cô không dám nói là Blue Sonor nên ngập ngừng một lát rồi bịa bừa ra: “Con chó nhà tôi kêu linh tinh thôi.”
Mạc Thanh Thần đơ mặt ra, Lê Tinh cũng kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Chó mà cũng biết sáng tác? Chó thần sao?”
Bởi vì Tư Dao trước giờ không nói dối nên Mạc Thanh Thần tin rằng Tư Dao đã sáng tác ra ca khúc này dựa trên cảm hứng có được từ chỗ con chó. Mạc Thanh Thần cầm tay của Tư Dao bàn bạc: “Tư Dao, tôi có thể viết thêm lời vào bài hát này không?”
Không đợi Tư Dao đồng ý, Phong Thần đã cắt ngang anh ta: “Chuyện công việc nói chuyện với tôi.”
Mạc Thanh Thần đỡ trán than phiền: “Anh đừng dùng cái miệng và khuôn mặt gian thương đó được không?”
“Anh Phong.” Cửa phòng làm việc bị gõ, trợ lý đẩy cửa bước vào nhắc nhở: “Tiên sinh đến rồi.”
“Tôi biết rồi.” Phong Thần cất giấy tờ vào trong ngăn kéo, đứng lên chỉnh lại quần áo. Tư Dao cắn ống hút, khuôn mặt ngơ ngác: “Tiên sinh của ai?”
Nhạc Cảnh Dư kéo Tư Dao đang ngơ ngơ ngác nhác: “Thông báo tuần tước, tập đoàn nhà họ Thịnh điều tới Tinh Thế chúng ta một tiên sinh mới, mau đứng dậy ra tiếp đón.
Cùng bộ đội đi xuống tầng dưới, nhân viên của Tinh Thế đứng yên lặng, chờ tiên sinh mới xuất hiện. Tư Dao đứng trốn vào một góc, lười biếng xòe tay ra nghĩ xem tối nay ăn gì.
“Tư Dao, tiên sinh mới đến rồi.” Lê Tinh chọt vào cánh tay của Tư Dao nhắc nhở.
Tư Dao ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy tiên sinh mới ăn mặc thoải mái, dẫn theo hai vệ sĩ rất có khí thế bước vào. Trông tiên sinh mới có vẻ hơi quen mắt, Tư Dao chớp mắt: “Là Diêm Thi Thi sao?”
Nhạc Cảnh Dư cũng nhìn Diêm Thi Thi đầy bất ngờ, đây không phải là người đã bám lấy anh ta xin ảnh có chữ ký trong đám cưới của Tư Dao sao?
Diêm Thi Thi đứng yên, nhân viên của Tinh Thế đồng loạt cúi người xuống chào “Chào bà chủ!”
Khuôn mặt Diêm Thi Thi rất nghiêm túc, cô ta gật đầu nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi là Diêm Thi Thi, về sau là bà chủ mới ở Tinh Thế, mong chúng ta có thể chung sống với nhau thật tốt.”
Sau mấy câu nói khách sáo đơn giản, Diêm Thi Thi cho nhân viên giải tán, Tư Dao chậm chạp đi lên lầu. Nhưng khi cô vừa đặt chân được tới văn phòng thì đã bị Diêm Thi Thi lao tới ôm chặt. “Chị dâu họ, em nhớ chị quá.” Diêm Thi Thi ôm lấy Tư Dao cọ tới cọ lui.
Mặt cô không chút biểu cảm, gỡ miếng cao da chó Diêm Thi Thi ra, cô nhìn Diêm Thi Thi khó hiểu: “Sao em lại tới Tinh Thế vậy?”
“Em tốt nghiệp xong cũng làm ở tập đoàn Thịnh Thế như chị dâu họ nhưng Thịnh Thế nhàm chán, tẻ nhạt lắm, em chán quá rồi.” Khuôn mặt Diêm Thi Thi khổ sở, bắt đầu phàn nàn: “Rồi em đi theo chị dâu họ xin tới Tinh Thế.”
“Tôi cảm thấy Tinh Thế càng ngày càng không đáng tin rồi.” Nhạc Cảnh Dư ôm mặt phàn nàn.
“Nhạc ảnh đế!” Hai mắt Nhạc Thi Thi lấp lánh rồi lao về phía Nhạc Cảnh Dư, làm anh ta phải lập tức bỏ chạy: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô hãy bình tĩnh.” Dịch bởi Lavender trên app TYT
Diêm Thi Thi bị thần tượng từ chối không cho ôm, cả khuôn mặt cô chảy ra. Cô hết hào hứng, quay người ngồi trên ghế của tiên sinh: “Vừa nãy ở dưới lầu em phải giả vờ nghiêm túc như chị họ, cũng may là em chưa quá sức chịu đựng mà chết.”
“Giám đốc Diêm chắc chắn có thể dẫn dắt được Tinh Thế tốt lên sao?” Mạc Thanh Thần nghi ngờ hỏi nhỏ Phong Thần.
“Còn một chuyện này suýt nữa tôi quên mất. Diêm Thi Thi lấy một bức thư trong túi ra, đưa cho Phong Thần: “Thư nhận lệnh của chị dâu họ, từ nay về sau tôi là tổng giám đốc của Tinh Thế, còn anh là phó tổng giám đốc.
Phong Thần ngẩn người nhìn bức thư, đây chính là tăng chức tăng lương sao, niềm hạnh phúc đến bất ngờ như mụn tuổi dậy thì khiến anh ta không biết nên làm thế nào.
Diêm Thi Thi nhét bức thư vào tay Phong Thần, cười híp mắt rồi nói: “Phó tổng giám đốc Phong, về sau rất cần anh bỏ công sức ra giúp đỡ tôi.”
Khống chế những cảm xúc phức tạp trong lòng, Phong Thần thận trọng đọc hết lá thư rồi gật đầu với Diêm Thi Thi: “Tôi biết rồi.”
“Tăng chức tăng lương nhé, tiếp theo là lấy được một cô gái cao, đẹp và giàu.” Nhạc Cảnh Dư đứng bên cạnh trêu chọc: “Bây giờ anh sắp trở thành hình mẫu người thành công trong cuộc sống rồi.”
“Nhạc ảnh đế, anh cưới tôi thì anh cũng sẽ là người thành công trong cuộc sống.” Diêm Thi Thi nâng mặt mình lên, xấu hổ nhìn về phía Nhạc Cảnh Dư: “Tôi là boss của Tinh Thế, cũng cao, đẹp và giàu.”
Bị luồng điện từ ánh mắt của Diêm Thi Thi làm cho run rẩy, Nhạc Cảnh Dư lập tức im miệng, lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác: “Sếp là bệnh nhân thần kinh thì biết làm thế nào đây, tôi đoán cô ấy muốn bao nuôi tôi...”
“Chị dâu họ, lúc trước Park Hyeling dám bắt nạt chị.” Diêm Thi Thi tức giận siết chặt nắm đấm: “Về sau em chính là chỗ dựa của chị trong giới giải trí, chị cứ thoải mái mà tung hoành!”
Tư Dao ngồi yên ăn bánh sơn trà, cô thấy đầu óc của Diêm Thi Thi nhất định đã bị va vào đâu và hỏng rồi, đám người kỳ cục của trái đất đúng là nhiều thật.
Diêm Thi Thi nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy nắm tay làm động tác quyết tâm: “Để chúc mừng sự xuất hiện của bà chủ mới là em, chúng ta đi ăn lẩu đi!”
“Đâu là đang cho phép chúng ta lấy lí do để trốn làm sao?” Nhạc Cảnh Dư không hiểu gì.
“Đi thôi, đi thôi chị dâu họ.” Diêm Thi Thi kéo Tư Dao đi: “Đường Minh cũng đi, em vừa tới thành phố A, làm đúng theo quy định, chiêu đãi em một bữa.”
Tư Dao nghi ngờ nhìn Phong Thần: “Đây là quy định của thế giới sao?”
Phong Thần im lặng ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trần nhà, Diêm Thi Thi kéo Tư Dao ra ngoài rồi tiện thể nhắc nhở: “Gọi điện thoại bảo Tào Nguyên Huy tới đây luôn đi.”
Phong Thần mặt đơ ra, suýt chút nữa anh ta đã vò nát bức thư, vì sao lại bắt anh ta gọi điện thoại, trong khi biết chắc chắn nếu Tào Nguyên Huy nhìn thấy là anh ta gọi tới nhất định sẽ cúp máy.
“Lê Tinh, gọi điện thoại cho trợ lý Tào đi.” Phong Thần nói rồi quay người rời đi.
Lê Tinh trợn tròn hai mắt, chỉ về phía Phong Thần, mãi một lúc sau không nói được gì: “Vừa mới lên chức là phải bắt nạt người ta sao?”
Mạc Thanh Thần mỉm cười, vỗ vai Lê Tinh: “Anh ấy và Tào Nguyên Huy như oan gia với nhau, lần nào gặp nhau cũng cãi nhau, cậu thông cảm cho phó tổng giám đốc của chúng ta một chút.”
Diêm Thi Thi vừa mới ra khỏi văn phòng, lập tức trưng khuôn mặt của sếp ra. Tư Dao nhớ lại một câu chuyện ngụ ngôn mà mình đã từng đọc, câu chuyện là cáo giả oai hùm.
Sau khi rời khỏi Tinh Thế, Diêm Thi Thi lập tức hiện nguyên hình, bắt đầu bá vai bá cổ, làm nũng với Tư Dao. Tư Dao cũng không đẩy cô ra mà nhìn về khoảng không phía xa.
“Chị dâu họ, chị nhìn gì vậy?” Diêm Thi Thi khó hiểu nhìn theo tầm mắt của Tư Dao.
“Không có.” Tư Dao chau mày, nỗi sợ hãi trong một giây vừa rồi là thế nào, hình như giống như cảm giác bị truy nã các vì sao đẩy vào đường cùng.
“Đi thôi, đi thôi. Nhạc ảnh đế lái xe đến rồi.” Diêm Thi Thi kéo Tư Dao chạy về phía trước.
Tư Dao lắc đầu thật mạnh, loại bỏ cảm giác không thoải mái, chuyển sự chú ý sang việc ăn lẩu.