"Rốt cuộc chuyện gì, trong điện thoại không thể nói?" Thời điểm Cố Niệm Hề vừa đến, liền mở miệng nói.
Kỳ thật, công ty của cô cánh nơi này khá là xa. Đặc biệt dây là trung tâm thành phố, cô lại chưa quen thuộc khu này, chỉ có thể tốn một trăm đồng tiền taxi.
Ngẫm lại đều đếm tháng đóng tiền thuê nhà. Cố Niệm Hề đều đau lòng hốt hoảng.
Nhưng trước mắt, người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa, một chút cũng không cảm thấy áy náy, cầm lấy ly trong long bàn tay, ưu nhã thưởng thức.
"Nếu không có chuyện gì để nói, vậy ta đi trước! " Cô vừa rồi còn nghĩ rằng Hoắc Tư Vũ có chuyện gì gấp, không nghĩ tới đến nơi này mới biết, cô ta giống như đang chỉnh mình.
Não vừa nghĩ xong, Cố Niệm Hề chuẩn bị quay đầu.
"Chậm đã," lúc nói lời này, Hoắc Tư Vũ từ từ buông ly sữa trên tay mình xuống, nụ cười cô ta bất giác hiên lên: “Mình hẹn cậu đến đây, cũng không đơn thuần là gặp mặt, mình có mấy lời muốn cùng cậu nói rõ rang!”
"Có gì, cô có thể nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng !" Xoay người, Cố Niệm Hề phát hiện khóe miếng Hoắc Tư Vũ cười rất quỷ dị, trong con ngươi của cô ta thoáng lộ vẻ âm độc.
Lần đầu tiên, cô phát hiện mình không hề hiểu cô ta.
Trước kia cô cho rằng, ngày ngày sống chung với nhau như chị em, có thể hiểu hết nhau. Nhưng bây giờ cô không cho là như vậy.
Quen biết Hoắc Tư Vũ mười mấy năm, Cố Niệm Hề cho tới bây giờ không hiểu ngừời phụ nữ này!
"Cà phê nơi này rất thơm, mình nghĩ cậu sẽ thích, cho nên mình đã giúp cậu gọi một ly." Hoăc Tư Vũ lấy ly cà phê đặt ở góc bên kia, đẩy tới trước mặt Cố Niệm Hề.
Bởi cái gọi là, không ai đánh người đang cười!
Cho nên, mặc dù giờ phút này Cố Niệm Hề trong lòng bất mãn đến cỡ nào, nhưng cô cũng chỉ biết ngồi xuống.
Nhìn ly cà phê đang tỏa hương, Cố Niệm Hề biết rõ, đây là cà phê xạ hương thượng hạng. Lúc ở nhà, cô cũng rất thích uống cà phê như vậy. Bất quá ba ba nói quá mắc, cho nên ngẫu nhiên mới cho cô mua một lần.
Nghĩ đến ba ba, Cố Niệm Hề ê ẩm chóp mũi. Nếu như sớm biết rằng Đàm Dật Nam là người như thế, cô tuyệt đối không vì hắn mà cùng ba ba trở mặt.
Cố Niệm Hề đưa tay lấy ly cà phê, nhẹ nhấp một ngụm. để hương vị khổ sở kia, lan đầy khoang miêng, hoà tan suy nghĩ của mình.
"Kỳ thật, mình cũng rất thích cà phê nơi này. Bất quá, hiện tại mình không thể uống!"
Đang khi Cố Niệm Hề vừa đúng lúc nhấp nhẹ ly cà phê. Hoắc Tư Vũ lại mở miệng.
Trong giọng nói cô ta, mặc dù có nhàn nhạt thất lạc. Nhưng Cố Niệm Hề vẫn nghe ra, đây không phải dụng ý thật sự của cô ta.
Quả nhiên, lúc Cố Niệm Hề nhìn chăm chú phía dưới, cô ta nhẹ nhàng đưa tay xoa nhẹ lên bụng của mình. ( đọc chỗ này thật sự cảm khái sự giả tạo của cô ta mà)
"Bởi vì, mình mang thai!"
Lúc nói lời này, sự thất lạc vừa rồi của cô ta đã biến mất. nụ cười mỹ lệ, khiến cho khuôn mặt cô ta bao quanh vầng sáng, giống như chú gà trống vừa chiến thắng vậy.
Trong nháy mắt, Cố Niệm Hề tâm hung hăng đau nhói, rất khổ sở.
Thì ra là, bọn họ ngay cả đứa bé đều đã có...
Chỉ là, bọn họ có đưa bé cũng không sao, vì sao phải nói cho cô biết đây?
"Này, có quan hệ gì với ta?"
Đầu ngón tay của cô, bấm thật sâu vào lòng bà tay, như thế mới khiến bản thân duy trì tỉnh táo..
Lời nói Hoắc Tư Vũ, đơn giản là châm chọc. Cố Niệm Hề chạy tới Tập đoàn Minh Lãng, quyến rũ Đàm Dật Nam vị hôn phu của cô. Đương nhiên, cũng nói bóng nói gió nói cho Cố Niệm Hề, cô cùng Đàm Dật Nam cũng sắp kết hôn!
Sau khi nói xong, Hoắc Tư Vũ cũng theo dõi nét mặt Cố Niệm Hề, cuối cung cũng thấy được nết mặt hoảng loạn trên mặt cô ấy.
Quả nhiên Cố Niệm Hề đối với Đàm Dật Nam nhớ mãi không quên!
Bất quá xuất hiện lúc này cũng tốt, Hoắc Tư Vũ cô cũng đúng lúc đều giải quyết. Bởi vì, giệt cỏ tận gốc!
"Giống như cậu nghĩ, hôm qua mình đã gặp mẹ Dật Nam. Bà ấy nói muốn chọn ngày tốt, chuẩn bị cho chúng mình một hôn lễ long trọng!”
Đương nhiên, lời này cô không lừa gạt Cố Niệm Hề.
Bởi vì Đàm mẹ ngày hôm qua xác thực có gặp mình, cũng nói qua những lời này.
Bất quá, còn có điều kiện tiên quyết.
Đó chính là, cô ta vài ngày trước tại cuôc họp cấp cao, cố ý tỏ vẻ buồn nôn, chạy tới toilet. Hơn nữa, ngắn ngủi hai tiếng hội nghị cô ta chạy ba lượt.
Đương nhiên, diễn trò như vậy, không chỉ muốn Đàm Dật Nam xem, mà còn cho Đàm Kiến Thiên, cha của Đàm Dật Nam xem,
Gần đây cô thường xuyên ra vào phòng làm việc Đàm Dật Nam, rất lâu không đi ra, trong công ty sớm có lời đồn đãi, cô cùng Đàm Dật Nam kết giao. Kể từ khi Đàm Dật Nam cùng Cố Niệm Hề chia tay, thời gian cô cùng hắn ngày càng nhiều, nhiều lời đồn đãi như vậy, cô tin có một chút truyền tới tai Đàm cha.
Cô diễn đặc sắc như vậy, thông minh như Đàm Kiến Thiên, tuyệt đối có sẽ nghĩ đến điều gì.
Quả nhiên sau không lâu đó, trợ lý giám đốc kêu Hoắc Tư Vũ đến phòng làm việc của ông.
Kỳ thật cùng Đàm Kiến Thiên đối mặt, Hoắc Tư Vũ trước nay chưa có áp lực, cũng cảm giác tự rước lấy nhục.
Bởi vì Đàm Kiến Thiên hỏi một câu: "Đứa bé có phải của Đàm Dật Nam không?"
Cô cũng chỉ đáp lại một câu: "Phải!"Sau đó, Đàm Kiến Thiên phất tay, ý bảo cô đi ra ngoài.
Nhìn ánh mắt Đàm Kiến Thiên, Hoắc Tư Vũ phát hiên Đàm Kiến Thiên không thích mình.
Bất quá hoàn hảo chính là, lúc xế chiều, Đàm mẹ liền tìm đến mình thương định hôn sự. Nhìn ra được, Đàm cha cùng đàm mẹ đã nói qua ở nhà. So với Đàm cha, Đàm mẹ: Thư Lạc Tâm là người đối xử tương đối khéo léo.
Trông con ngươi của bà ta toát ra sự mừng rỡ, Hoắc Tư Vũ biết, đây là đối với đứa bé trong bụng mình yêu thích, cũng không phải là đối với mình.
Nếu bà biết rõ, đứa bé căn bản là không có, chỉ sợ…
Nhưng những thứ này, cũng sẽ không là vấn đề, sau khi mình cùng Đàm Dật Nam kết hôn, chính mình có biện pháp ứng phó với những người này.
Về phần trước hôn nhân, Hoắc Tư Vũ cần làm nhắt là ly gián đàm Dật Nam cùng cô gái trước mặt này.
Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ lại nhếch môi cười, nói: "Rất nhanh, mình sẽ trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Đàm Dật Nam. Tin tốt này, Niệm Hề cậu là người biết đầu tiên.”
Ngụ ý là: Cậu không vui sao, Cố Niệm Hề!
"Ưm, đây chính là những lời hôm nay cô muốn nói với tôi?”
Cố Niệm Hề ra sức bốp chặt bàn tay nhỏ bé, khiêu khích nói.
Cô thừa nhận, nếu như hôm nay Hoắc Tư Vũ muốn nhục nhã mình, thì cô ta thật sự làm được!
Bởi vì cô bây giờ, thật sự cảm giác được máu toàn thân đang đảo ngược.
Không chỉ bởi vì bị đoạt người yêu mà đau lòng, mà còn bị Hoắc Tư Vũ nhục nhã!
"Nếu như cô nói cho tôi biết những điều này, muốn tôi chúc phúc cô, thật xin lỗi tôi nói không nên lời. Nếu như không có chuyện gì tôi còn có việc đi trước!" Cố Niệm Hề thừa nhận, giờ khắc này chính mình giống đào binh bị đánh tơi bời.
Hơn một tháng, cô dùng toàn lực của mình đi công tác, đi làm việc. Vì cái gì, chính là trốn tránh, đem vết thương đào sâu trong lòng mình tận lực che giấu.
Hoắc Tư Vũ tàn nhẫn ra sao, cứng rắn đem miệng vết thương của cô kéo ra, chiêu cáo thiên hạ.
"Niệm Hề, cậu biết mình không cần cậu chúc phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc vui vẻ.”
------ lời ngoài mặt ------Nhớ kỹ nhớ kỹ, giờ khắc này khuất nhục, là vì tương lai cảnh tượng, nắm quyền!