Hoắc Tư Vũ đến và đi, hiển nhiên cũng không khiến cho Cố Niệm Hề chú ý.
Cuộc sống, cũng bình thường trôi qua giống như nước chảy, không ngừng chảy xuôi theo dòng. Sẽ không vì một loại người rời đi, mà thay đổi.
Nhưng vài ngày sau, Cố Niệm Hề đang chuẩn bị thiết kế cho công ty hợp tác, điện thoại di động của cô bỗng vang lên.
Nhìn chằm chằm trên màn hình hiện tên "Tư Vũ", Khuôn mặt Cố Niệm Hề tự nhiên có chút nghiêm lại.
Nếu là trước đó, cô đã sớm vui mừng nhận điện thoại. Bởi vì khi đó Cố Niệm Hề coi Tư Vũ là bạn tốt của mình. Thậm chí coi cô ta như người thân của mình
Nhưng khi cô nhìn thấy Hoắc Tư Vũ cùng bạn trai của mình lăn lộn trên giường làm chuyện đáng khinh đó, giữa bọn họ đã không thể làm bạn tốt được nữa.
Hết thảy mọi thứ của cô trong thành phố này, cũng đã bị Hoắc Tư Vũ đoạt hết, cô ta còn chuyện gì muốn tìm mình?!
Nghĩ tới đây, Cố Niệm Hề cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
"Alo, Cố Niệm Hề đây." cô cố gắng hít sâu một hơi mới bắt đầu nói.
"Ta là ai, tin tưởng ngươi không nghe cũng hiểu!"
Giọng nữ trầm nhẹ, từ điện thoại phát ra, lọt vào tai Cố Niệm Hề, không hiểu sao, lại trở nên cực kỳ bén nhọn.
Giọng điêu Hoắc Tư Vũ, nghê có chút hung hổ dọa người.
Giọng nói đó cùng lần trước bọn họ nói chuyện tại quán cà phê có chút không giống!
"Tôi biết rõ, cô có chuyện gì không?" Cố Niệm Hề tự nhiên nghe được rõ ràng. Quen biết Hoắc Tư Vũ vài chục năm, đây cũng là lần đầu tiên cô biết rõ, thì ra cô ta cũng có một vẻ mặt bén nhọn. vì sao trước kía cô hồ đồ nhìn không ra?.
"Cậu bây giờ có rảnh không? Chúng ta đi ra ngoài một chút! " giọng nữ Điện thoại bên kia, trước sau như một đều ngọt ngào. Nhưng cũng có thể là bởi vì quan hệ thân phận không như trước, Hoắc Tư Vũ hôm nay giống như là cao ngạo không ai bì nổi!
Giờ phút này Hoắc Tư Vũ, đang ngồi trước gương hoá trang, vừa cùng điện thoại nói chuyện với Cố Niệm Hề, vừa hướng gương cười quỷ dị...
"Tôi không biết là, giữa chúng ta còn gì để nói chuyện! " khi cô ta bò lên giường Đàm Dật Nam, giữa hai người bọn họ đã không còn tình bằng hữu..
Cố Niệm Hề vẫn luôn biết, giờ phút này cô không muốn gặp nhất chính là Hoắc Tư Vũ. Cái người đã từng là bạn tốt nhất của cô. Cô không tin Hoắc Tư Vũ không biết điều này.
"Mình có thể thấy được, giữa chúng ta có một ít chuyện cần nói rõ ràng mới tốt. Như vậy, mình ở quán cà phê Bán Đảo đợi cậu.
"Uy…"
Không đợi Cố Niệm Hề trả lời, bên kia đã tắt máy. Chỉ có âm thanh tút tút khiến người ta sốt ruột.
Thành phố A buôn bán cực kỳ phồn hoa, trong thành càng sâu. Mấy năm này, bởi vì tập đoàn Minh Lãng tọa lạc trong thành phố, khiến cho mật độ dân số trong thành phố càng dầy đặc.
Cho nên, cũng làm cho nguyên liệu giá cả Thành phố tăng vọt.
Quán cà phê Bán Đảo ở trong thành phố, tự nhiên là nơi giải trí những người có tiền hay lui tới.
Đương nhiên, quán cà phê, trở thành nơi các tầng lớp lãnh đạo gặp mặt, bởi vì tầng 2 của quán có gian phòng độc lập, bàn luận các vấn đề rất bảo mật.
Từ cửa sổ sát đất lầu hai nhìn xuống, có thể nhìn thấy hết người ra vào, cửa kính thủy tinh cũng được thiết kế đặc biệt. Bạn có thế từ bên trong nhìn rõ bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thấy rõ những gì diễn ra bên trong.
Giờ phút này, người đàn ông đang ngồi dựa trên ghế sofa, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào phong cảnh bên dưới.
Ánh sang từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên vẻ mặt đơn độc âm u của người đàn ông bên cạnh. Khuôn mặt sáng sủa, như cũ toát vẻ lạnh nhạt, khiến người ta không nhìn rõ nét mặt của anh.
Mà khóe môi anh ta, lại giương lên đường cong nho nhỏ thỏa mãn.
Không nghĩ tới, ở chỗ này cũng có thể gặp được vật nhỏ kia?
Xem ra, thật sự là trời cao vì hắn mà chuẩn bị một phần đại lễ!
Kỳ thật lúc này Đàm Dật Trạch cũng không rõ ràng, vì điều gì chỉ gặp cô gái đơn giản đó vài lần, lại khiến hắn nhớ thật kĩ.
"Tham mưu trưởng Đàm? "
Vừa lúc, người đàn ông bên cạnh cũng thấy được thay đổi trên khỏe miêng hắn, có chút kinh ngạc.
Nếu như hắn không nhìn lầm, người đàn ông này đang cười?
Không sai đi?
Đây là tham mưu trưởng Đàm Dật Trạch nổi tiếng trong quân đội với biệt danh” Con Báo mặt lạnh”, hắn thế nhưng cũng cười. ngày mai, có khi nào mặt trời mọc hường Tây?
Chỉ là, hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì mất hồn như thế?
Nghĩ tới đây, người đàn ông ngồi vị trí bên kia, cũng khẽ nghiêng người, chuẩn bị coi trộm một chút, chuyện gì có thể khiến Đàm Dật Trách cười.
Nhưng khi tầm mắt của hắn đang hướng về phía trước, giống như phát hiện ý đồ của hắn, âm thanh trong trẻo lạnh lung của Đàm Dật Trách vang lên: “Tiếp tục báo cáo!”
Lời ít ý nhiều, lại toát ra vẻ uy nghiêm.
Khiến hai nguwoif đàn ong bên cạnh, trong một thoáng thu hồi ánh mắt.
Đây đúng là Đàm Dật Trạch.
Không cần bất kỳ vẻ mặt nào., chỉ riêng một cái nhíu mày, có thể làm cho mọi người khuất phục dưới uy nghiêm của.
Sau lưng, tiếp tục truyền đến tiếng báo cáo.
Tầm mắt Dật Trạch, cũng bắt đầu thu hồi khỏi than ảnh dưới lầu. có phải nên thừa dịp hiện tại, đem công việc giải quyết hết, sau đó xuống lầu gặp vật nhỏ kia?
Chờ ta, vật nhỏ!
Ta sẽ lập tức xử lý tốt hết thảy, đi xuống cùng ngươi chính thức gặp mặt một lần!