“Tại sao không? Chẳng lẽ Tô Mai nhà bà có thai? Chỉ có nó mới có tư cách ăn?”
Tô Tiêu Thất cố ý nói.
Cô biết Triệu Viễn sẽ không chủ động hủy bỏ hôn ước với cô, điều cô muốn chính là ép buộc Triệu Viễn hủy bỏ hôn ước.
Nói ra lời này khiến Từ Hồng Hà chợt bừng tỉnh. Chỉ cần Tô Mai mang thai, đứa bé sẽ là của Triệu Viễn. Cho dù không có thai thì cũng phải có thai.
Nghĩ tới đây, bà ta cũng không thèm giật lấy bánh hẹ và trứng từ trong tay Tô Tiêu Thất, xoay người chạy về phía phòng Tô Mai.
Tô Tiêu Thất dùng mông đẩy cửa phòng Chiến Bắc Hành, rồi giảo biện với Chiến Bắc Hành đang thu dọn hành lý: “Anh Bắc Hành, anh qua đây đi.”
Chiến Bắc Hành buông quần áo trong tay xuống, bước tới nhận lấy đĩa bát từ trong tay Tô Tiểu Thất.
Đôi mày của anh nhíu chặt: “Tiêu Thất, đây không phải là cho chúng ta ăn đúng không?”
Tô Tiêu Thất đắc ý nhướng mày: “Đưa đồ ăn cho ai không quan trọng, dù sao ăn xong chúng ta sẽ đến nhà bà nội.”
“Nhưng…….”
Tô Tiêu Thất nhướng mày.
“Những ngày anh tới đây đã đưa bao nhiêu phiếu lương thực rồi? Lại đưa thêm bao nhiêu lương thực, bột gạo? Thứ bọn họ cho anh ăn là gì? Anh mà còn cùng một phe với Tôi Mai thì sau này em không thèm để ý đến anh nữa.”
Tô Tiêu Thất vừa nói, vừa dùng ngón tay chọc vào ngực Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành bất lực nắm tay cô.
Trong mắt anh hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện, “Anh cùng phe với em.”
“Hừ, tốt nhất là như thế.”
Tô Kiến Minh đêm qua uống say quá, còn chưa dậy. Gia đình được nghỉ phép vài ngày, cuối tuần sẽ phải quay lại khu tập thể.
Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành ăn trứng và bánh trong phòng.
Hai người ăn xong liền xách hành lý đi ra ngoài.
Tô Tiêu Thất đi ra ngoài liền gặp một chiếc máy kéo của đại đội đến công xã mua phân bón hoá học.
Lái máy kéo chính là con của thím hai - Tô Tiểu Sơn.
Tô Tiểu Sơn mấy ngày nay đã nghe quá nhiều lần về bản lĩnh Diêm Vương định đoạt sống chết từ mẹ mình, bà ấy còn cảnh cáo người nhà nếu nhìn thấy cô phải đối xử tốt với cô một chút.
Anh ấy dừng lại, hỏi lớn: “Tiêu Thất, em đi đâu vậy?”
Tô Tiêu Thất mỉm cười nói: “Chúng em đang đến nhà bà ngoại.”
“Lên đi, các em đi bộ lên xã cũng phải giữa trưa, vừa lúc anh lên xã mua phân bón, chở các em một đoạn đường.”
“Cảm ơn anh Tiểu Sơn.”
Tô Tiêu Thất cũng không muốn đi bộ, vội vàng cầm lấy hành lý trong tay Chiến Bắc Hành, đặt lên máy kéo.