Rồi nhẹ giọng nói: “Thái dương gò má đầy đặn dồi dào, cung mệnh sáng như gương. Chỉ có một nạn này, nếu qua được thì cuộc đời về sau gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Cả đời thuận lợi bình an.”
Đối với Chu Diệu Võ mà nói, sau khi con dâu vì tự vệ mà tố cáo li hôn với con trai. Con trai mất tích không rõ tung tích, bà già không chịu được, gieo mình xuống hồ Thái Bình.
Ông ấy tin lời Tô Tiêu Thất nói, mấy năm này đã nghe được tin đồn liên quan tới bà đồng Tô.
“Bà đồng Tô là gì của cô?”
“Bà cụ là bà nội cháu.”
Vẻ mặt Chu Diệu Võ cứng lại, vội nói: “Đồng chí Tiêu Thất, xin cho phương pháp hoá giải.”
Tô Tiêu Thất suy nghĩ một chút: “Cháu vẽ cho Tư Vận một tấm bùa vàng đi. Hy vọng bảo vệ được cô bé bình an vô ưu vô sầu.”
“Cảm ơn!”
Tô Tiêu Thất biết nhà cũ có cất một vài lá bùa, cô để ông cháu Chu Diệu Võ ở đây đợi cô.
Mình trở về vẽ bùa đem tới.
Trên đường về, Tô Tiêu Thất xa xa đã thấy Tô Mai đi ra từ nhà Lý Thiết Trụ.
Tô Mai tự tìm đường chết.
Thôi.
Cô bèn nhập cuộc ăn miếng trả miếng vậy.
Tô Tiêu Thất về đến nhà, lấy hết tất cả những lá bùa đã được giấu, cô tiện tay vẽ một đạo bùa chú lên một chiếc túi vải cũ.
Chiếc túi vải ngay lập tức thu nhỏ lại.
Tô Tiêu Thất lại vẽ một lá bùa màu vàng khác, tay cầm lá bùa nhìn.
Sau đó cô vào bếp lấy một túi vải đựng bột mì, nhét đầy năm sáu cân bột mì, quay người ra khỏi nhà, đi về hướng chân núi phía sau.
Lão Quỷ từng nói, cơ duyên của Tô Tiêu Thất nằm ở một thế giới khác.
Còn dặn Tô Tiêu Thất ôm chặt đùi người đầu tiên gặp mặt.
Lúc này, cô ôm lấy đôi chân dài như đoạt mệnh xuân đao của Chiến Bắc Hành.
Tô Tiêu Thất có khả năng vẽ bùa chú hư không.
Bản lĩnh này ngay cả Lão Quỷ cũng kém, theo cách nói của Lão Quỷ thì đó là thiên phú.
Bản lĩnh ông trời chạy theo đứt cơm cho ăn.
Cô đến dưới phía sau chân núi, lấy lá bùa màu vàng trong cái túi nhỏ màu đỏ ra. Hai ông cháu Chu Diệu Vũ vẫn đang đợi cô ở đó.
Chu Tư Vận từ xa chạy tới. Cô bé không hiểu Tô Tiêu Thất đã nói gì với ông nội.
Chu Tư Vận từ xa hét lên: “Chị, ông nội thở dài khi chị rời đi. Em đếm được tổng cộng là ba mươi hai lần.”
Tô Tiêu Thật sờ vào đầu Chu Tư Vận nói: “Vậy sau này em nghe ông nội nói nhiều một chút biết không?”
Chu Tư Vận mỉm cười đáp ứng.
“Biết rồi ạ.”