Tô Tiêu Thất đi ra sau núi, cô liếc mắt nhìn lên núi.
Nơi đó dường như có thứ gì đó.
Có một cô bé tết tóc đuôi sam chui từ bụi cỏ bên cạnh ra.
Gầy tới mức cằm nhọn hoắt, mắt to tròn đầy ánh sao. Trong tay cầm một nắm quả dại màu đỏ.
“Chị, chị đẹp quá.” Cô bé cười, đưa quả dại trong tay ra.
“Em hái đó, rất ngọt.”
“Cho chị ăn à?” Tô Tiêu Thất ngồi xổm xuống, cô bé này dáng vẻ cũng chỉ sáu bảy tuổi.
“Ừ, cho chị ăn.”
Tô Tiêu Thất ngồi trên đá, cô bé ngồi cạnh cô, hai người cùng nhau chia quả dại ra ăn.
Nghe giọng của cô bé, Tô Tiêu Thất biết cô bé là theo người nhà ở quê tới.
Sau chân núi, có một nhóm thanh niên tri thức nhiệt huyết dưới quê.
Còn có một nhóm là phạm lỗi bị thả tới: “Em là người thành phố Lâm à?”
“Em theo ông nội từ thành phố tới.” Cô bé đưa quả dại cuối cùng cho Tô Tiêu Thất.
Cô bé cong cong lông mày, vui vẻ nói: “Chị, em tên là Chu Tư Vận. Chị là người bạn đầu tiên của em ở đây đấy.”
Tô Tiêu Thất đưa tay vuốt tóc cô bé.
Nhìn tướng mạo cô bé, kinh thanh nhập khẩu sợ là có hoạ nước.
Không nhịn được kéo tay Chu Tư Vận, nhìn kỹ vân tay ngắn loạn.
Tướng chết trẻ!
Bên cạnh có người đi tới. Giọng trầm thấp vang lên: “Tư Vận vẫn chưa về nhà à?”
Chu Tư Vận cười ngọt ngào: “Ông nội, đây là chị cháu mới quen.”
Tô Tiêu Thất thu lại suy nghĩ, đứng lên nhìn kỹ người trước mặt.
Đeo mắt kính, cơ thể gầy yếu không thể che được cả người khí chất nho nhã hiền hoà.
Cô cười cười chào hỏi: “Chào ông Chu, cháu tên là Tô Tiêu Thất.”
“Chào cô.” Chu Diệu Võ nhìn đường mòn bên này dẫn vào thôn, than thở: “Cô gái, cảm ơn cô đã kết bạn với Tư Vận. Chỉ là, đừng để liên luỵ đến các cô.”
Ông cụ bị những người trẻ tuổi kia ba ngày hai bên kéo đi giáo dục tới sợ rồi.
“Ông Chu, cháu không sợ.”
Tô Tiêu Thất biết uy lực của bà nội cô vẫn còn, tối qua vừa ra, người trong thôn cất biết bao nhiêu sự kính sợ trong lòng.
Đặc biệt là những người lớn tuổi đó, ngoài miệng nói mê tín. Trong lòng lại tin hơn ai khác.
Tô Tiêu Thất thấy Chu Diệu Võ không tin.
Cô cũng không giải thích thêm, chỉ nhàn nhạt nhìn Chu Tư Vận.
Quay đầu nghiêm túc nói: “Ông Chu, sau này ông phải đề phòng Tư Vận đi tới gần nước.”
Chu Diệu Võ nghi ngờ không hiểu.
“Vì sao?”
Tô Tiêu Thất nói ra tướng mặt cô bé.