Phương án công khai cạnh tranh của Bộ Thương mại vừa được công bố khiến cả bộ trở nên náo động, đủ các loại lời bình luận được đưa ra. tâm trạng đám Cục trưởng, Phó cục trưởng do Vương Trạch Vinh phụ trách càng thêm lo lắng. Ai cũng biết Vương Trạch Vinh dự định dùng việc này đẩy người không nghe lời đi.
Dương Hồng Đảng là người lo nhất. Sau khi gây khó dễ Vương Trạch Vinh, y rất hối hận. Qua một thời gian y vốn nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ không nhắc nữa. Nhưng theo tình hình bây giờ thì y thấy rõ Vương Trạch Vinh muốn làm mình mất chức.
Nhìn Thôi Hiệu Cương đầy hưng phấn, Dương Hồng Đảng nhíu mày.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng đau đầu. Phương án cải cách vừa được công bố mà dư luận xã hội đã xôn xao bàn tán.
Quốc vụ viện đã sớm đưa ra việc công khai cạnh tranh, việc này cũng chỉ là phổ biến ở các cơ quan bên dưới, cấp bộ mãi không có động tĩnh gì. Bây giờ Bộ Thương mại là bộ đầu tiên tiến hành công khai cạnh tranh.
Vương Trạch Vinh vốn không muốn làm lớn, nhưng bây giờ hắn không thể không nổi tiếng. Các phóng viên đều canh xung quanh Bộ Thương mại và muốn phỏng vấn hắn.
Chuyện làm Vương Trạch Vinh đau đầu nhất là không ngừng nhận được điện thoại của những người có cấp bậc rất cao. Nhìn danh sách nhân viên Cục nước Mỹ, Vương Trạch Vinh lúc này mới biết mình chọc vào tổ ong vò vẽ.
Bản danh sách này là những người gọi điện tới nhờ hắn. Từ phó Thủ tướng đến Phó bộ trưởng, ai cũng gọi tới nhờ giúp, không ai là nhân viên bình thường cả. Làm sao bây giờ? Vương Trạch Vinh không ngừng gõ bàn.
- Trạch Vinh, cậu đến chỗ tôi.
Khương Trường Chính gọi tới.
Vương Trạch Vinh vội vàng chạy đến văn phòng Khương Trường Chính.
Lúc này Khương Trường Chính cũng đang nhăn nhó mặt mày. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, y cười khổ nói:
- Trạch Vinh, không ngờ lại là như vậy. Cậu thấy đó, bây giờ còn chưa chính thức thực hiện mà đã nhận được nhiều cuộc điện như vậy.
Vương Trạch Vinh thấy Khương Trường Chính lấy một đống văn bản trong ngăn kéo ra, hắn nói:
- Bộ trưởng, xem ra cải cách trong Bộ Thương mại đã xúc động tới lợi ích rất lớn.
- Trung Quốc vốn là như vậy. mặc dù Trung ương vẫn nhấn mạnh cải cách, nhưng cải cách lại ảnh hưởng tới lợi ích nhiều người, đây là lực cản. Bên dưới còn dễ làm, cấp bộ lại rất khó khăn. Chuyện này sớm được đưa ra nhưng không ai làm bởi vì bọn họ đều có quan hệ với các gia tộc Bắc Kinh.
Khương Trường Chính thoạt nhìn cũng là người có chủ trương cải cách, y nói ra mà đầy than thở.
Vương Trạch Vinh nghĩ thầm đã biết lần này mình ở bên trong, đến nước này thì chỉ có thể kiên trì đi tới mà thôi.
- Bộ trưởng, ngài cũng biết Bộ Thương mại nhìn qua thì nhiều người như vậy nhưng thực ra không bao nhiêu người thực sự làm việc. Cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới triển khai công tác. Chúng ta đã đến nước này thì chỉ có thể kiên trì tới cùng mà thôi.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Khương Trường Chính nói:
- Trạch Vinh, tôi nói thật với cậu. Tôi sớm muốn cải cách nhưng bởi vì lo lắng sau khi làm gặp nhiều vấn đề nên không ra tay. Lần này cậu đưa ra chuyện cải cách, tôi cũng có ý của mình. Tôi muốn dựa vào lực lượng của Phó thủ tướng Hạng mà đẩy tới. Không ngờ lại kéo cậu vào. Cậu yên tâm, trong cải cách thì tôi nhất định ủng hộ cậu.
Nghe Khương Trường Chính nói, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Bộ trưởng, ngài yên tâm, dù như thế nào tôi cũng sẽ đi tới.
Vương Trạch Vinh mặc dù có chút không hài lòng vì bị người lợi dụng nhưng đây là việc hắn đưa ra. Nếu như làm tốt thì coi là là dẫn đầu trong các bộ. Mặc dù các bộ khác đều nói sẽ cải cách nhưng đều không thực hiện tốt. mình đã tới bước này thì làm lớn, cho dù thất bại cũng coi như đáng giá.
Khương Trường Chính nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tôi cũng là người sắp về hưu nên quyết định làm mạnh tay việc này. Tôi thấy như vậy đi, mới đầu chỉ là thí điểm mấy cục thì bây giờ tiến hành trong toàn bộ Bộ Thương mại. Cậu thấy thế nào?
Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện Khương Trường Chính nói như vậy khiến chính khí tản mát ra rất nhiều.
Vương Trạch Vinh rất kích động. Hắn thế mới hiểu Khương Trường Chính cũng là người đầy chính khí. Y hẳn là cũng rất khó chịu vì cách dùng người của các bộ ngành.
- Bộ trưởng, tôi đồng ý với ý kiến của ngài.
Vương Trạch Vinh nói. Khương Trường Chính vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nghiêm túc nói
- Lần cải cách đừng nhìn chỉ là trong Bộ Thương mại, nó có ảnh hưởng rất lớn. Cần chuẩn bị tâm lý khi thất bại.
Sau đó Bộ Thương mại đã công bố với bên ngoài. Bộ Thương mại cải cách chế độ dùng người, quyết định tiến hành công khai cạnh tranh trong toàn bộ nhân viên Bộ Thương mại. Việc này do Bộ trưởng Bộ Thương mại Khương Trường Chính làm tổ trưởng, các Phó bộ trưởng như Vương Trạch Vinh làm phó tổ trưởng. Đồng chí Vương Trạch Vinh là người thực hiện cụ thể.
Sau khi việc này công bố làm Bắc Kinh trở nên hỗn loạn, rất nhiều lời phê bình Vương Trạch Vinh, cho rằng Vương Trạch Vinh thích công lao, muốn dùng người thân. CHuyện này Uông Kiều đã gọi tới nói với Vương Trạch Vinh.
Uông Kiều rất lo lắng nói:
- Trạch Vinh, chuyện Bộ Thương mại đã làm náo loạn khắp nơi. Em nghe nói chuyện này anh đã báo cáo với bố của Lâm Khâm, anh chẳng lẽ không biết các bộ trên Bắc Kinh không cải cách là do có quá nhiều quan hệ phức tạp. Bộ Thương mại làm như vậy thì không là việc riêng ở Bộ Thương mại. Đây là hồi kèn yêu cầu các bộ cải cách, anh thành người bị mắng.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, việc này hắn vốn không định làm như vậy nhưng kết quả truyền thông lại nói hắn là người cải cách đầu tiên ở cấp bộ Trung Quốc, khiến trọng trách trên vai hắn quá lớn.
Uông Kiều quan tâm như vậy làm Vương Trạch Vinh cảm động. Cô nói tình hình với hắn như vậy, nói rõ cô quan tâm đến sự phát triển của hắn.
- Bí thư Lâm có thái độ gì?
- Bây giờ vẫn chưa nhìn ra.
Chuyện này vốn là ý của Trung ương, chỉ là mình lao tới đầu tiên mà thôi. Vương Trạch Vinh mặc dù biết Bí thư Lâm sẽ ủng hộ nhưng vẫn có chút lo lắng.
Vương Trạch Vinh ngoài việc khẩn trương đưa ra phương án cải cách còn chú ý thái độ của Trung ương.
Nghĩ tới Hạng Nam đang ở nước ngoài, Vương Trạch Vinh chỉ có thể đến chỗ Uông Nhật Thần nghe ý của các ông lão.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh:
- ông đang định gọi cho cháu. Mau ngồi xuống nói chuyện.
Uông Nhật Thần nói:
- Lần này cháu hơi bốc đồng, chẳng qua đây không phải việc xấu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này cháu vốn chỉ muốn đổi một Cục trưởng mà thôi, không ngờ lại thành như vậy.
Vương Trạch Vinh rất buồn bực nói.
Uông Nhật Thần cười cười:
- Chuyện này mặc dù là do Khương Trường Chính cố ý làm nhưng cháu phải biết việc gì cũng có hai mặt. Truyền thông không phải đẩy cháu lên cao sao, cháu cứ làm tốt việc này đi.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng nói:
- Ông, nói thật là cháu có chút lo lắng. Cháu đương nhiên hy vọng cải cách thật tốt nhưng trong này dính đến quá nhiều người, cháu sợ không thể làm tốt.
Uông Nhật Thần nói:
- Việc này ông đã nói với mấy ông lão kia. Tuy mọi người cũng có một vài nhân viên, họ hàng nhưng ai cũng là Đảng viên lão thành, việc này quan hệ tới việc hưng suy của ĐẢng nên mọi người thấy rõ. Đảng ta vẫn không ngừng đưa ra cải cách nhân sự nhưng đến bây giờ các bộ vẫn chưa làm. Điều này nói rõ nếu không kịp thời sửa chữa thì sẽ mất đảng mất nước.
- Cháu còn chưa thấy vấn đề nghiêm trọng phải không? Quần chúng nhân dân đã sớm oán than về chế độ một Đảng của Trung Quốc, cháu nhìn xem. Rất nhiều người đưa ra chính sách đều nói rõ về lợi ích bản thân. Sau đó khi áp dụng thì chỉ làm vài việc mà thôi. Ví dụ như việc hạn chế giá cả leo thang cũng vậy. Trước đây ông không biết nhưng gần đây đi mua đồ ăn mấy lần. Ngay cả người bán đồ ăn cũng nói tiền lương của công chức tăng thì giá cả mọi thứ cũng tăng. Nghĩ lại thì căn cơ của chúng ta là gì, là quần chúng nhân dân. Quần chúng nhân dân còn không có tăng thu nhập thì chính phủ sao có thể tăng?
Vương Trạch Vinh không ngờ Uông Nhật Thần lại nghĩ sâu xa như vậy. Mặc dù hắn có chút không đồng ý với ý của ông, chẳng qua hắn cũng cảm thấy ông nói đúng.
- Trạch Vinh, cháu cứ yên tâm mà làm. Nhiều nhất là không cần chức quan này mà thôi, nhất định phải phá vỡ tảng băng cứng rắn đó.
Uông Nhật Thần vung tay lên như thể mình làm việc này vậy.