Sau cuộc đàm phán và trận thi đấu, nước Mỹ đã tỏ vẻ bên họ có thể ngừng việc áp thuế đối với các nông sản Trung Quốc, bên Trung Quốc vui vẻ vì thái độ này của nước Mỹ, cũng tỏ vẻ xem xét chỗ không phù hợp trong áp dụng việc tăng thuế các sản phẩm của nước Mỹ, sẽ chỉnh sửa. Ở điểm này, hai bên bắt đầu bàn luận. Nước Mỹ cũng cho rằng thuế suất đối với hàng thời trang và quà tặng của Trung Quốc là hơi cao, việc này sẽ tính lại. Trung Quốc cũng sẽ đáp ứng tiến hành nghiên cứu việc hạn chế nhập khẩu hàng hóa nước Mỹ.
Hai bên rất nhanh tiến hành báo cáo nội dung đàm phán về nước.
Bây giờ cuộc đàm phán bí mật của hai bên đã khiến truyền thông chú ý.
Đối mặt với các phóng viên, cả Johnsy và Vương Trạch Vinh đều tỏ vẻ lần đàm phán này đã đạt kết quả. Hai bên đều sẽ đưa ra biện pháp giải quyết phù hợp.
Thông qua lần đàm phán này với nước Mỹ, Vương Trạch Vinh mới phát hiện giữa các quốc gia thì có quan hệ lợi ích rất lớn.
Trên đường về nước, Vương Trạch Vinh nói với Thôi Hiệu Cương:
- Lần này hai bên đều cố khống chế. Tôi tin sau đây sẽ có vấn đề khác.
Thôi Hiệu Cương lần này theo Vương Trạch Vinh đến đàm phán với nước Mỹ, cảm thấy rất phục cách đàm phán của Vương Trạch Vinh. Một người mà có thể làm được như vậy là quá tốt.
- Phó bộ trưởng Vương, công tác thương mại thực ra chỉ là bề ngoài, giống như là trẻ con đánh nhau vậy. Đánh nhau xong liền giảng hòa, không có gì cả.
Vương Trạch Vinh cũng đồng ý mà nói:
- Nói rất đúng, tôi cũng thấy là như vậy.
Thôi Hiệu Cương suy nghĩ một chút và quyết định phải cho Dương Hồng Đảng đẹp mặt. Y nói với Vương Trạch Vinh:
- Phó bộ trưởng Vương, việc này thực ra không cần ngài tự mình suy nghĩ nhiều như vậy. Trong Cục nước Mỹ có không ít chuyên gia, chỉ cần mọi người đưa ra các biện pháp thì ngài lúc đàm phán chỉ cần căn cứ theo nội dung này mà đáp là được. Tôi thấy ngài đã tốn quá nhiều suy nghĩ trong việc này.
Nhìn Thôi Hiệu Cương, Vương Trạch Vinh không nói gì. Bây giờ hắn cũng cảm thấy việc này mình đã phạm sai lầm. Mỗi chuyện đều không có người đưa lên cách ứng phó, tất cả đều do mình ra lệnh cho người khác làm, tính chủ động gần như không có. Cũng may có Thôi Hiệu Cương ở đó giúp nếu không có thể xảy ra chuyện.
Nên đổi Dương Hồng Đảng. Vương Trạch Vinh đã có quyết định.
Thôi Hiệu Cương nói thêm:
- Phó bộ trưởng Vương, nếu ngài tin tôi thì sau này tôi sẽ chuyên môn phụ trách việc này.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng.
- Đồng chí Thôi Hiệu Cương, tôi tin năng lực của anh, hy vọng anh chú tâm công tác và chuẩn bị gánh vác trọng trách lớn hơn nữa.
Mắt Thôi Hiệu Cương sáng lên, y vội vàng nói:
- Xin Phó bộ trưởng Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt công tác dưới sự lãnh đạo của ngài.
Vương Trạch Vin về nước liền cán bộ báo cáo công tác lần này với cấp trên. Nội dung Vương Trạch Vinh báo cáo đều do Thôi Hiệu Cương căn cứ hoạt động mà tổng kết. Vương Trạch Vinh nhìn và thấy rất đầy đủ.
Nhìn bản tổng kết do chuyên gia làm, Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ mới. Nếu mọi người đều có năng lực thì mình phải dùng người nghe lời mình nói. Chỉ như vậy thì mình mới có thể chỉ huy được ở Bộ Thương mại.
Thông qua việc này Vương Trạch Vinh cũng biết ở nơi có nhiều nhân tài như vậy, mình tự làm không bằng mọi người hiến kế. Người bên dưới làm ra, mình chỉ cần làm quen một chút, đối chiếu là được. năng lực của hắn sao có thể so sánh với chuyên gia trong lĩnh vực thương mại.
Sau khi báo cáo với cấp trên về kết quả cuộc đàm phán, Vương Trạch Vinh lại có một thời gian rảnh rỗi.
Đối với lần đi đàm phán với nước Mỹ của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam rất coi trọng. Ông dành thời gian về nhà và yêu cầu Vương Trạch Vinh nói rõ tình hình ở Bộ Thương mại, sau đó tình hình cuộc đàm phán ra.
Sau khi nghe xong Vương Trạch Vinh nói, đặc biệt là suy nghĩ trong việc này của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:
- Thông qua việc này con có thể thấy được như vậy, điều này nói rõ con đã bắt đầu dung nhập vào công tác ở Bộ Thương mại. Con nói đúng, ở nơi nhiều nhân tài như vậy, quan trọng là cách dùng người, quản người. Con không thể hiểu hết mọi vấn đề, cho dù con rất có năng lực thì cũng sao có thể so sánh với chuyên gia trong từng lĩnh vực? Bên dưới con có đủ loại nhân tài, dùng tốt thì tư tưởng của bọn họ sẽ biến thành tư tưởng của con. Đây là điều mà một Bộ trưởng phải biết.
Vương Trạch Vinh nghe và không ngừng gật đầu. Dù sao đúng là phó Thủ tướng thấy rõ. Phó Thủ tướng chỉ cần nắm giữ chính sách thì quyết định của bọn họ sẽ không bao giờ sai.
Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu ra, Hạng Nam cười nói với hắn:
- Mọi người thực ra đều đang nhìn cách xử lý tranh chấp thương mại này của con. Con cho rằng đây là việc lớn sao? Sai rồi, đây là việc quá bình thường, giữa các quốc gia luôn có tranh chấp thương mại, mọi người đều vì lợi ích mà tranh chấp suốt ngày. Nước Mỹ đúng là mạnh, chẳng qua Trung Quốc chúng ta cũng không cần phải quá sợ. Bây giờ là nên kinh tế thị trường, thiếu nước Mỹ thì chúng ta cũng có thể buôn bán với các nước khác. Đối với Trung Quốc chúng ta mà nói quan trọng nhất chính là mặt mũi. Con làm rất tốt. Lần này mặc dù không có hiệu quả rõ ràng nhưng có thể diện.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền trợn tròn mắt. Mình làm lâu như vậy hóa ra Trung ương không coi việc này vào đâu. Hạng Nam cười phá lên nói:
- Còn nghĩ xem chuyện này mà lớn lên thì hai nước không có chỗ tốt gì, kết quả cuối cùng là mọi người nhất định sẽ im lặng ngồi xuống nói chuyện. Các quốc gia có quan hệ thương mại là sẽ có tranh chấp. Dù như thế nào thì kinh doanh cũng không thể ngừng lại, không ngoài chính là vấn đề lợi ích.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:
- Đương nhiên chuyện này từ từ cũng thành việc lớn. Ví dụ như nước Mỹ tăng thuế với hàng Trung Quốc, yêu cầu đồng Nhân dân tệ tăng giá, việc này không phải Bộ Thương mại có thể giải quyết. Đây là cần các chuyên gia tính toán lâu dài.
Nói chuyện với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh cuối cùng đã hiểu mình nên làm như thế nào. Hắn về nhà suy nghĩ một ngày và đã hiểu. Mình chỉ cần trông tốt người của mình là được.
Nghĩ đến việc quản người, Vương Trạch Vinh cho rằng các công khai cạnh tranh cũng nên tiến hành.
Vương Trạch Vinh đi vào văn phòng của Bộ trưởng Khương Trường Chính.
Khương Trường Chính cười cười đứng lên nói:
- Trạch Vinh, công tác có thuận lợi không?
- Có Bộ trưởng ủng hộ và giúp đỡ, mọi việc đều thuận lợi.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Khương Trường Chính nói:
- Triển khai công việc cần một quá trình thích ứng, đồng chí có thể nhanh như vậy tiến vào công việc nói rõ năng lực của cậu rất mạnh.
Nghe Khương Trường Chính nói như vậy, Vương Trạch Vinh quyết định nói thẳng.
- Bộ trưởng, thông qua chuyến đi đến nước Mỹ, tôi phát hiện tình hình trong nội bộ nhân viên của các cục.
- Ồ.
Khương Trường Chính mở to mắt nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Cậu nói rõ xem.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ngài xem tình hình Cục nước Mỹ đó, chuyện này khi nhằm vào nước Mỹ thì phải do bọn họ đưa ra biện pháp giải quyết thỏa đáng, sau đó do nội bộ tiến hành quyết định. Không ngờ trong hội nghị của cục thì nhiều chuyên gia như vậy mà đều cho rằng việc này không dễ làm, trong thời gian ngắn không thể đưa ra biện pháp, nói tôi phải tới quyết định.
Khương Trường Chính cũng nghe nói tới việc này. Nhiều ngày như vậy, y vốn nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ bỏ qua, không truy cứu. Nhưng không ngờ đến bây giờ Vương Trạch Vinh mới nói ra.
- Chuyện cậu nói rất quan trọng. Cách làm bình thường cũng không giống như Cục nước Mỹ đã làm, xem ra đúng là có vấn đề.
Thấy Khương Trường Chính đã đồng ý, Vương Trạch Vinh nói:
- Bộ trưởng, bây giờ các bộ đều đang tiến hành hoạt động công khai cạnh tranh, tôi thấy Bộ Thương mại mặc dù do đặc thù công việc không thể công khai cạnh tranh toàn diện, nhưng có nên lựa chọn vài cục, vụ thí điểm, đưa ra vài vị trí để cạnh tranh không?
Khương Trường Chính đương nhiên hiểu rõ Vương Trạch Vinh muốn dùng việc này để tạo bộ máy của mình ở Bộ Thương mại. Trong lòng mặc dù cũng không muốn nhưng nghĩ tới Hạng Nam, Uông Nhật Thần, gần đây y tới chỗ Thủ tướng thì Thủ tướng cũng nhiều lần khen Vương Trạch Vinh. Vì thế Khương Trường Chính suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cậu định làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Trước hết tiến hành ở mấy cục tôi phụ trách, đưa ra mấy vị trí Phó cục trưởng rồi công khai cạnh tranh trong toàn Bộ Thương mại.
Khương Trường Chính suy nghĩ một chút và thấy việc công khai cạnh tranh là điều tất yếu, sớm muộn cũng làm. Y vốn lo lắng chỗ dựa của các nhân viên, sợ làm ra sẽ có phiền phức. Bây giờ Vương Trạch Vinh đứng ra làm, thành công thì mình có công lao cơ mà. Vương Trạch Vinh lại có chỗ dựa rất mạnh nên dù xảy ra chuyện gì cũng có đối phương phụ trách.
Khương Trường Chính nghĩ thế liền nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, ý của cậu rất quan trọng. Công khai cạnh tranh là xu thế tất yếu, Bộ Thương mại chúng ta cũng có thể tiến hành. Tôi thấy như vậy, cứ làm theo ý cậu, đầu tiên tiến hành thí điểm ở các cục cậu phụ trách, việc này do cậu toàn quyền quyết định.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có Bộ trưởng ủng hộ, tôi nhất định làm tốt việc này.
Hôm sau hội nghị bộ trưởng Bộ Thương mại thảo luận và thông qua việc này.
Khương Trường Chính ở Bộ Thương mại cũng có vài phiếu ủng hộ, thêm ba phiếu của Vương Trạch Vinh nên việc này được đa số người đồng ý.