Sáng hôm sau, Nhật báo Thiên Sơn đưa một bài viết Đồng tâm hiệp lực, dũng cảm cứu cô gái rơi xuống nước, cùng với hai bức ảnh. Một bức là cảnh Vương Trạch Vinh đưa tay ra kéo lấy Uông Phỉ.
Bài viết thể hiện rõ hành động cứu người của Vương Trạch Vinh, đương nhiên hình ảnh Điền Lực trên thuyền chỉ tay vào mặt song hô to “cứu người” cũng được thể hiện vô cùng sống động.
Bài báo này miêu tả rõ toàn bộ câu chuyện, trong bài viết thậm chí còn nói:
- Khi quần chúng nhân dân gặp nguy hiểm về tính mạng, người đầu tiên nhảy xuống song là Đảng viên, một người là lãnh đạo cao cấp đứng trên thuyền bình tĩnh chỉ huy cứu người là Bí thư thị ủy. Từ chuyện này chúng ta có thể thấy Đảng chúng ta là một Đảng trải qua khảo nghiệm, cán bộ lãnh đạo chúng ta luôn có thể dùng tính mạng của mình cứu quần chúng nhân dân. Đây là cảnh tượng thật cảm động, đây là cảnh cán bộ lãnh đạo xả thân vì nhân dân.
Ngay khi bài viết xuất hiện, trên mạng cũng xuất hiện rất nhiều cảnh cứu người. Trong đó xuất hiện nhiều nhất là cảnh Vương Trạch Vinh cứu người.
Hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất đó là Vương Trạch Vinh còn trẻ đã là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở. Tâm điểm bàn bạc của mọi người đó là cán bộ lãnh đạo cao cấp như vậy có đáng cứu một phóng viên hay không. Đối với vấn đề này có hai đề tài thảo luận lớn, có ý cho rằng không đáng, có ý đây là nói đó là một lãnh đạo chính thức vì nhân dân phục vụ.
Ngày thứ ba Vương Trạch Vinh về đến Thành phố Phượng Hải. Sau khi cứu Uông Phỉ, cô bé này liền thay đổi hẳn, cả người trở nên yên tĩnh. Nhất là cô rất quyến luyến lấy Vương Trạch Vinh người cứu cô. Khi chia tay, Uông Phỉ nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, sau này anh không phải anh của em.
Trong lòng Uông Phỉ nghĩ khi mình không có chỗ dựa thì cả thuyền có nhiều người vậy mà chỉ có Vương Trạch Vinh đưa tay ra cứu. Cảnh này cả đời nàng không thể quên. Khi đó khi bắt được cánh tay ấy, một cảm giác đầy hy vọng tràn ngập toàn thân nàng. Uông Phỉ có thể cảm nhận được lực lượng rất mạnh từ cánh tay đó, đây là lực lượng cô chưa từng cảm nhận được.
- Trạch Vinh, anh không sao chứ?
Lữ Hàm Yên nghe thấy người cùng văn phòng bàn tán liền lên mạng thấy cảnh Vương Trạch Vinh cứu người, cô liền gọi cho Vương Trạch Vinh. Cô nghĩ ngay đến an toàn của Vương Trạch Vinh, chẳng may Vương Trạch Vinh có chuyện thì cô không biết nên như thế nào.
- Hàm Yên, anh không sao mà.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Lữ Hàm Yên nói:
- Sau này anh không được lỗ mãng như vậy. Nước sông chảy mạnh như vậy, nếu như anh làm sao thì em và con sẽ như thế nào?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ha ha, lúc ấy anh xúc động mà nhảy xuống, bây giờ đúng là vẫn còn sợ.
- Anh đó.
Lữ Hàm Yên cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Cô nói vài câu rồi dập máy.
Trong nhà trắng, đám người Phương Hải Dương đang chơi đùa, Điền Vĩ thở dài nói:
- Mấy người đọc tin Vương Trạch Vinh cứu người chưa?
Phương Hải Dương không biết việc này nên hỏi:
- Chuyện gì?
Điền Vĩ nói:
- Một nữ phóng viên ngã xuống sông, Vương Trạch Vinh liều mạng nhảy xuống cứu. Bây giờ trên mạng đều nói Vương Trạch Vinh là cán bộ tốt.
Bảo Vệ Quốc ở bên nói:
- Tôi xem rồi, nữ phóng viên đó là cháu gái của Bí thư tỉnh ủy Uông.
Hoàng Kiến Cương thở dài nói:
- Mẹ nó chứ, Vương Trạch Vinh sao cứ chuyện tốt gì cũng rơi vào đầu hắn. Nếu tôi gặp phải việc này thì cũng nhảy xuống.
Trang Dương nói:
- Thằng Vương Trạch Vinh này đúng là lợi hại. Có lẽ Bí thư tỉnh ủy Uông cũng có ấn tượng tốt với hắn.
Phương Hải Dương nói với chủ nhà hàng:
- Lấy máy tính xách tay lên đây, tôi muốn lên mạng xem một chút.
Không lâu sau mọi người bắt đầu lên mạng thấy ảnh Vương Trạch Vinh cứu người.
Sau khi xem xong Phương Hải Dương liền nhếch miệng cười nói với mọi người:
- Nếu chúng ta đưa tin tức cô gái này là cháu gái Bí thư tỉnh ủy Uông, mọi người cho rằng sẽ có tình huống gì?
Phương Hải Dương vừa nói, Hoàng Kiến Cương liền vỗ đùi nói:
- Cao, Phương thiếu gia quá cao.
Bảo Vệ Quốc khó hiểu hỏi:
- Có gì mà cao?
Trang Dương cũng hiểu nên nói:
- Mọi người không phải cho rằng Vương Trạch Vinh là cán bộ tốt ư? Chỉ cần công bố người hắn cứu là cháu gái Bí thư tỉnh ủy, Ủy viên Bộ Chính trị, tôi đoán xu hướng trên mạng sẽ thay đổi, nói hắn muốn nịnh bợ lãnh đạo, vì thăng quan mà mạo hiểm lấy lòng lãnh đạo. Ít nhất cũng làm suy yếu ấn tượng của mọi người đối với hắn.
Mọi người nghe vậy liền cười phá lên, đều cho rằng đây là biện pháp rất cao.
- Đương nhiên chuyện này không phải do chúng ta trực tiếp làm. Lão Trịnh, anh nghĩ biện pháp thả tin tức lên mạng.
Phương Hải Dương nói.
Chủ nhà hàng nói:
- Phương thiếu gia yên tâm, đây là sở trường của chúng tôi.
Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần rất quan tâm đến cháu gái mình. Lão biết cháu gái mình chạy đi tìm Vương Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần đang xem văn bản thì thư ký đi vào nói:
- Trưởng ban Lục đến nói có việc muốn báo cáo với ngài.
Uông Nhật Thần thấy Lục Bích Tuyết đi vào liền ra hiệu ngồi xuống mà nói:
- Tiểu Phỉ là do cô bố trí đến phóng viên Vương Trạch Vinh?
Lục Bích Tuyết nhăn nhó mà nói:
- Bí thư Uông, tôi hôm nay đến xin lỗi ngài. Tôi không nên giới thiệu Tiểu Phỉ đến chỗ Vương Trạch Vinh. Nếu như tôi không bố trí vậy thì Tiểu Phỉ đã không xảy ra chuyện.
Nghe cháu gái xảy ra chuyện, Uông Nhật Thần giật mình nói:
- Tiểu Phỉ xảy ra chuyện gì?
Lục Bích Tuyết nói:
- Tiểu Phỉ rơi xuống sông ở Thành phố Thiên Sơn, cũng may đã được cứu lên. Nếu như xảy ra chuyện thì tôi không biết nên ăn nói thế nào với ngài.
- Rốt cuộc là như thế nào?
Uông Nhật Thần đúng là không biết việc này.
Lục Bích Tuyết lập tức báo cáo tình huống khi Uông Phỉ rơi xuống nước với Vương Trạch Vinh, càng báo cáo cả tin trên báo và trên mạng với lãnh đạo.
Uông Nhật Thần rất giật mình, trong đầu lập tức suy nghĩ rất nhiều vấn đề. Cách suy nghĩ của lão không giống người bình thường.
Một lúc sau Uông Nhật Thần hỏi:
- Vương Trạch Vinh có biết Tiểu Phỉ là cháu gái tôi không?
Lục Bích Tuyết nói:
- Việc này tôi không nói. Theo tình hình thì Vương Trạch Vinh rất bài xích phóng viên, cũng bài xích Tiểu Phỉ. Anh ta chắc là không biết.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Tiểu Vương cứu người xem ra không có ý đồ gì.
Lục Bích Tuyết nói:
- Đúng thế, ở chuyện này Vương Trạch Vinh có lẽ không hề suy nghĩ đã nhảy xuống cứu người.
Cô rất cảm kích Vương Trạch Vinh vì có thể cứu Uông Phỉ. Nếu Uông Phỉ xảy ra chuyện cô đúng là không biết nên ăn nói thế nào với Uông Nhật Thần.
- Tiểu Lục, tôi thấy nên để chuyện này chìm đi là tốt.
Uông Nhật Thần nói.
- Bí thư Uông, hôm nay tôi đến báo cáo một chuyện khác. Tôi sợ có một số người nhận ra Tiểu Phỉ là cháu ngài nên định lợi dụng gây chuyện.
Là Trưởng ban Tuyên giáo, Lục Bích Tuyết rất nhạy cảm với việc này.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Khó tránh khỏi việc này, bây giờ mạng rất phát triển, chuyện này nhất định sẽ xảy ra. Các đồng chí phải có biện pháp đối phó.
Lục Bích Tuyết gật đầu đi ra ngoài.
Uông Nhật Thần bật máy tính lên xem ảnh chụp. Nhìn cảnh Vương Trạch Vinh đang ra sức bơi tới cùng vẻ mặt tuyệt vọng của Uông Phỉ, tâm trạng ông liền có chút kích động.
Không ngờ Vương Trạch Vinh lại là đồng chí tốt như vậy.
Trong lòng Uông Nhật Thần rất cảm kích Vương Trạch Vinh, đồng thời lại chấn động vì dũng cảm không màng đến nguy hiểm mà cứu người của Vương Trạch Vinh.
- Tôi muốn xem ai dám gây chuyện.
Uông Nhật Thần lẩm bẩm một tiếng mà nói, tay đấm mạnh lên bàn.
Lúc này Vương Trạch Vinh đang không ngừng nghe điện. Rất nhiều người thấy cảnh hắn cứu người trên mạng nên gọi tới hỏi tình hình.
Tiểu Giang gọi đến mà nói:
- Ông xã, anh không bị thương chứ?
Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được tình cảm của Tiểu Giang liền cười nói:
- Sao em biết chuyện của anh.
Tiểu Giang nghe thấy tiếng cười của Vương Trạch Vinh nên biết hắn không sao, cô yên tâm nói:
- Chồng em thì sao em không yên tâm. Em luôn chú ý tình hình của anh từng ngày. Bây giờ mạng rất phát triển, mọi người đều bàn tán chuyện của anh. Anh không sao là tốt rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh sao có việc gì, em bây giờ như thế nào rồi?
Tiểu Giang nói:
- Trong thời gian ngắn nữa em sẽ tới Thành phố Phượng Hải, em nhớ anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy em đến đây đi.
- Em cũng muốn một đứa con.
Vương Trạch Vinh đoán có lẽ Tiểu Giang biết tin từ Lữ Hàm Yên, biết Lữ Hàm Yên có thai nên cũng quyết định có con.
Nói chuyện một lúc hai người liền dập máy.
Vương Trạch Vinh cũng đang xem tin trên mạng. Sau khi cứu Uông Phỉ thì hắn đã biết được thân phận của cô. Thấy trên mạng nói tốt cho mình, hắn cũng không hề cao hứng. Hắn biết một điều đó là nếu trên mạng biết thân phận của Uông Phỉ thì nhất định sẽ có ý kiến khác.
Người tốt đúng là khó làm. Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Hắn đã chuẩn bị để bị mắng.