Quan Khí​

Chương 493: Chương 493: Ngã xuống nước




Điền Lực nói:

- Tiểu Uông, nghỉ một lát đi.

Hắn vẫn luôn chú ý đến tình hình của Uông Phỉ.

- Cảnh nơi này rất đẹp, mọi người không thể bỏ qua.

Uông Phỉ liền kéo Điền Lực đi tới chụp ảnh.

Thấy Điền Lực theo lời Uông Phỉ đi tới, Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu rằng Uông Phỉ xem ra khá quen thuộc với Điền Lực, hơn nữa là người mà Điền Lực không muốn chọc vào.

Sau khi có phát hiện này, Vương Trạch Vinh về cơ bản có thể đoán Uông Phỉ ít nhất có Lãnh đạo tỉnh ủy làm chỗ dựa. Vừa nghĩ đến Lãnh đạo tỉnh ủy, trong đầu Vương Trạch Vinh đột nhiên xuất hiện cái tên Uông Nhật Thần. Chẳng qua rất nhanh Vương Trạch Vinh lắc đầu, tuổi giữa Uông Phỉ và Uông Nhật Thần chênh lệch quá nhiều.

- A.

Tiếng kêu thảm đột nhiên vang lên, trong tiếng kêu đầy vẻ hoảng sợ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía tiếng kêu.

Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn thì thấy Uông Phỉ từ trên đầu thuyền rơi xuống nước.

Không chỉ có Vương Trạch Vinh sợ, gần như tất cả mọi người đều ngây ra. Cũng không biết Uông Phỉ làm như thế nào mà lại chạy đến chỗ nguy hiểm, sau đó không cẩn thận liền rơi xuống nước.

Máy ảnh cũng rơi xuống, người đã sắp rơi xuống song. Đây là nơi có nước chảy rất mạnh.

Người sợ nhất ở đây chính là Điền Lực, hắn biết lai lịch của Uông Phỉ. Nếu Uông Phỉ mà chết thì mình sẽ như thế nào. Hắn đúng là không dám nghĩ tới.

Trong đầu của hắn lập tức nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Bí thư tỉnh ủy, nghĩ đến mình sẽ gặp cơn gió lốc lớn đến như thế nào.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Vương Trạch Vinh sau cơn kinh ngạc liền lập tức lao xuống nước.

Lúc này Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ đối phương là ai. Hắn chỉ nghĩ đến một điểm đó là một mạng sống, quyết không thể để chết.

- Mau cứu người.

Thấy Vương Trạch Vinh nhảy xuống, Điền Lực lúc này mới tỉnh táo mà lớn tiếng kêu. GIống như thấy được một tia hy vọng, hắn kêu lên rồi lao tới bên cạnh thuyền.

- Cứu người. Cứu cô gái.

Điền Lực lớn tiếng gọi. Bây giờ trong mắt Điền Lực thì Uông Phỉ có giá trị hơn Vương Trạch Vinh nhiều.

Uông Phỉ rơi xuống nước là một đả kích rất lớn đối với hắn, đầu hắn đang mơ hồ không thể tin chuyện trước mặt.

Vương Trạch Vinh tuy biết bơi nhưng không quá giỏi. Sau khi xuống nước hắn liền ra sức bơi về phía Uông Phỉ.

Nhân viên cứu hộ trên thuyền lúc này cũng đã có vài người nhảy xuống rồi bơi về phía Uông Phỉ.

Tốc độ Vương Trạch Vinh rất nhanh, sắp tiếp cận đến Uông Phỉ. Người trên thuyền đều vô cùng lo lắng nhìn theo.

Mọi người cũng đang nhìn cô gái đang không ngừng giãy dụa trong nước, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Điền Lực vừa nhìn Vương Trạch Vinh đang không ngừng bơi đến gần Uông Phỉ, một bên thầm kêu lên trong lòng, mau, mau bắt được cô ta.

Uông Phỉ bây giờ đang rất tuyệt vọng. Cô mặc dù biết bơi nhưng sau khi rơi xuống nước thì cảm giác sợ hãi làm cô không nhớ ra mình biết bơi, hai tay chỉ có thể liền mạng đánh lên trên.

Ngay khi Uông Phỉ cảm thấy tính mạng mình từ từ trôi đi thì một bàn tay với tới nắm chặt tay cô.

Đây là do Vương Trạch Vinh không có kinh nghiệm cứu người. Hắn tưởng túm được đối phương, kéo lại là cùng quay về. Làm hắn không ngờ là Uông Phỉ không biết lấy đâu ra sức lực đột nhiên quấn lấy hắn.

Bị Uông Phỉ quấn như vậy, Vương Trạch Vinh thầm kêu thảm rồi.

Cả người đột nhiên mất đi lực lượng, bị cô gái này quấn chặt lên người, mặc dù cơ thể cô gái quyến rũ nhưng Vương Trạch Vinh không có phúc mà hưởng. Hắn cảm thấy mình đang bị Uông Phỉ kéo cùng chìm xuống. Cứ tiếp tục như vậy thì mình nhất định sẽ cùng chết đuối với cô ta.

Đang lúc Vương Trạch Vinh gặp nguy hiểm thì một cây gậy trúc rất dài đưa tới.

Đây là cây gậy trúc mà một nhân viên cứu hộ đưa tới.

Thấy cây gập trúc, Vương Trạch Vinh một tay ôm Uông Phỉ, tay kia giữ chặt cây gậy trúc.

Thấy Vương Trạch Vinh túm được cây gậy, Điền Lực vội vàng kêu lên:

- Đừng buông tay.

Sau đó cả người hắn mất hết sức lực mà ngồi bệt xuống sàn thuyền.

Vương Trạch Vinh nghe Điền Lực kêu liền thầm than bây giờ mình mà buông tay thì cô gái Uông Phỉ này cũng không bỏ tay ra, hai tay hai chân đang quấn chặt lấy người mình.

Các nhân viên cứu hộ rất chuyên nghiệp, không bao lâu sau đã bơi đến chỗ Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ.

Có lẽ do rất sợ nên khi trở về thuyền thì Uông Phỉ vẫn ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh, không bỏ tay ra.

Vương Trạch Vinh cũng không còn sức lực, hắn nằm trên thuyền thở hổn hển, trong lòng thầm nghĩ sau này không bao giờ làm chuyện đó nữa. Thiếu chút nữa vì cứu người mà mình mất mạng.

Vương Trạch Vinh vỗ vỗ tay Uông Phỉ rồi nói:

- Được rồi, bỏ tay ra đi, không có chuyện gì rồi.

Uông Phỉ lúc này đang ngây ngô nhìn Vương Trạch Vinh, nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, nàng ôm chầm lấy Vương Trạch Vinh mà khóc rống lên.

Nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, mặt Vương Trạch Vinh đỏ lên.

Tư thế của hai người bây giờ đúng là làm người ta nghĩ loạn. Uông Phỉ đang đè lên người mình.

Cảm nhận chỗ mềm mại đó của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh cảm thấy bên dưới của mình đang muốn ngóc đầu lên. Hắn liền ôm lấy Uông Phỉ đứng dậy.

Lúc này Phó thị trưởng Chu Giai Giai đã đi tới đỡ Uông Phỉ từ tay Vương Trạch Vinh:

- Mau đi thay quần áo khỏi cảm lạnh.

Nghe Chu Giai Giai nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng thấy khá lạnh. Hắn liền đi theo nhân viên cứu hộ vào phòng thay bộ đồ khác.

Điền Lực lúc này đã được thư ký đỡ lên. Thấy Uông Phỉ được Chu Giai Giai dìu đi thay quần áo, áp lực trong lòng lúc này mới biến đi. Hắn thở dài một tiếng rồi nhìn người quản lý thắng cảnh du lịch này:

- Làm thế nào vậy hả, hàng năm cấp cho các anh nhiều tiền như vậy, ngay cả chiếc du thuyền cũng không làm tốt. Tôi đã nói bao lần rồi, an toàn là đầu tiên, các anh cứ coi như gió thoảng qua tai. Đúng là xảy ra chuyện mới biết lợi hại.

Nghe Điền Lực mắng người, người quản lý đúng là không còn gì để nói. Hắn thầm nghĩ ai biết có người chạy đến đó chứ?

- Bí thư Điền, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi.

- Đồng chí à, đây là bài học. Một người đang sống thiếu chút nữa biến mất trước mặt chúng ta. Tôi thấy các anh sau khi về nhất định phải chăm chú tiến hành cảnh tính mới được.

Điền Lực cảm thấy cả người không còn sức lực, đi vào một căn phòng nghỉ tạm. Hắn đúng là nếu xảy ra chuyện thì mình nên nói gì với Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần.

Đối với việc Vương Trạch Vinh có thể nhảy xuống cứu người thì Điền Lực rất bội phục.

Xảy ra chuyện này mọi người đều cảm thấy hưng phấn, mọi người đều bội phục việc Vương Trạch Vinh dám nhảy xuống sông cứu người. Rất lâu rồi không thấy một lãnh đạo cao cấp không để ý đến an toàn bản thân mà liền mạng đi cứu người dân. Lúc này hình tượng của Vương Trạch Vinh trong mắt đám phóng viên đã tăng cao lên rất nhiều.

Ai cũng biết Vương Trạch Vinh một cán bộ cấp phó giám đốc sở, đây là một lãnh đạo rất cao trong mắt mọi người. Nhưng lãnh đạo lại có thể dũng cảm lao ra cứu người, đây là lực lượng rất lớn.

Vương Trạch Vinh lúc này vừa thay quần áo vừa rất sợ. Xem ra muốn cứu người cũng cần có kỹ thuật. Hôm nay nếu không có nhân viên cứu hộ trợ giúp thì mình chắc chết rồi.

Sau khi thay quần áo Vương Trạch Vinh không ra ngoài mà ngồi ở đó cẩn thận suy nghĩ chuyện hôm nay. Từ vẻ hoảng hốt của Điền Lực, Vương Trạch Vinh coi như đã có thể đoán được Uông Phỉ là cháu gái của Uông Nhật Thần. Nghĩ đến mình cứu cháu gái của Ủy viên Bộ Chính trị, Vương Trạch Vinh cảm thấy thật thú vị, không biết chuyện tiếp theo sẽ như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.