Nói đến đây Vương Trạch Vinh cũng biết sao Hạng Nam nói Lý Hạ không nhất định có thể đến Nam Điền làm chủ tịch tỉnh. Nếu Hạng Nam biết Trung ương sẽ có chính sách giúp đỡ Nam Điền, người khác sao có thể không biết. Nam Điền lên cấp là việc lớn, như vậy vị trí chủ tịch tỉnh sẽ có địa vị khác trước. Với địa vị mới của chủ tịch tỉnh thì các kinh nghiệm của Lý Hạ sẽ kém đi nhiều.
Hạng Nam nhìn ra được điều Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ nên nói:
- Trạch Vinh, bộ Nông nghiệp cũng khá quan trọng. Lần này sau khi Đại hội bố dự định đưa Lý Hạ lên làm thường vụ Đảng ủy, rèn luyện mấy năm thì dù đưa ra ngoài hay lên làm Bộ trưởng đều có thể, như vậy cũng là sự giúp đỡ lớn đối với con.
Chuyện bây giờ vẫn chưa có quyết định cuối cùng, Vương Trạch Vinh đột nhiên biết tin tức này nên có chút lo lắng. Ý này khiến kế hoạch ban đầu của hắn trở nên rối loạn.
Ra khỏi thư phòng, Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên đang cùng hai người con trai xem Tv. Hai đứa bé thấy Vương Trạch Vinh đến liền quấn lấy hắn.
Vương Trạch Vinh chơi một lúc thì nhận được điện của Trần Hoa Kỳ, nói là sáng mai hắn đến văn phòng Bí thư Lâm. Bí thư Lâm muốn nghe báo cáo về tình hình phát triển của Nam Điền.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền nói với Hạng Nam. Hạng Nam nghe xong liền gật đầu nói:
- Có lẽ là việc bố nói. Bí thư Lâm ủng hộ việc này, bây giờ ngài có lẽ muốn nghe ý kiến của con. Báo cáo của con là rất quan trọng.
- Con về một chút, con phải liên lạc với Nam Điền.
Vương Trạch Vinh biết đây là việc lớn. Tuy hắn hoàn toàn nắm giữ tình hình Nam Điền nhưng cũng phải hỏi xem có tình hình gì mới không?
Hạng Nam suy nghĩ một chút rồi nói:
- Phải chuẩn bị thật cẩn thận, báo cáo của con chủ yếu là mang tính tham khảo. Bí thư Lâm chủ yếu là xem quyết tâm của con.
Vương Trạch Vinh nghĩ thấy cũng có lý. Trung ương muốn làm việc thì phải có nhiều luận chứng, bây giờ có lẽ đã luận chứng xong, hơn nữa có đám người Hạng Nam thúc đẩy nên lúc này đã tiến vào giai đoạn áp dụng. Tình hình của Nam Điền thì Trung ương có lẽ cũng biết. Đúng như lời Hạng Nam nói, chẳng qua Bí thư Lâm chỉ muốn hắn đến tỏ thái độ có tự tin làm tốt công việc hay không mà thôi?
Vương Trạch Vinh ra khỏi nhà Hạng Nam.
Về nhà Vương Trạch Vinh liền gọi điện về Nam Điền, yêu cầu bọn họ lập tức gửi tài liệu mình cần đến hòm thư.
Bố trí xong việc này, Vương Trạch Vinh ngồi đó nghĩ về khả năng Nam Điền có thể lên cấp.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh vừa nghe thì thấy giọng nói của Tư Mã Hoàng truyền đến.
- Đồng chí Trạch Vinh, cậu đang ở Bắc Kinh sao?
Vương Trạch Vinh vội vàng cung kính nói:
- Ủy viên trưởng, không biết ngài có chỉ thị gì không?
- Ha ha, chỉ thị thì chưa nói đến, tôi gọi điện thoại tới chủ yếu là muốn hiểu rõ tình hình công tác của đồng chí Hà Quế Hỉ trong thời gian này.
Tư Mã Hoàng nói có vẻ tùy ý nhưng Vương Trạch Vinh nghe thấy không thể không chú ý. Tư Mã Hoàng là Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, ông không thể rảnh rỗi gọi đâu đâu. Ông gọi như vậy thì nhất định có mục đích.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh và hiểu một chút. Hà Quế Hỉ là người của Tư Mã Hoàng, điều đến Nam Điền là giúp Tiền Minh Phú, bây giờ Tiền Minh Phú ngã khiến Hà Quế Hỉ trở nên cô độc ở Nam Điền.
Tư Mã Hoàng gọi điện tới rốt cuộc là có ý gì?
Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh và nói:
- Ủy viên trưởng, năng lực của Phó chủ tịch Hà rất mạnh.
- Ha ha, Tỉnh ủy Nam Điền dưới sự lãnh đạo của cậu rất đoàn kết, có sức ngưng tụ mạnh. Các cậu nhất định phải giữ được tác phong này. Tôi cũng đã yêu cầu đồng chí Hà Quế Hỉ phối hợp tốt với cậu trong công việc.
- Xin Ủy viên trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định đoàn kết làm tốt công tác.
- Trạch Vinh, lúc rảnh rỗi đến nhà chơi, có gì khó giải quyết thì có thể nói cho tôi nghe một chút.
Vương Trạch Vinh vội vàng đáp ứng.
Nói chuyện một lúc nữa, Tư Mã Hoàng liền dập máy.
Bắt đầu bố trí rồi. Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Tư Mã Hoàng đưa Hà Quế Hỉ đến Nam Điền, mặc dù Tiền Minh Phú mất đi nhưng ông ta sao có thể bỏ Nam Điền đang không ngừng phát triển. Hôm nay gọi tới có mục đích rất rõ ràng chính là muốn hắn chiếu cố Hà Quế Hỉ.
Tư Mã Hoàng tính toán rất sâu, ông ta biết mình sẽ lui, ở tình hình như vậy thì những người của ông phải có sự bảo vệ. Đối với người đã phát triển thì phải toàn lực giúp đỡ. Đối với người đang phát triển như Hà Quế Hỉ, tìm một số người như mình để tạm thời dựa vào cũng tốt. Chỉ cần bọn họ được bảo vệ thì tin rằng bọn họ sẽ tiến thêm.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ ra việc này thì thấy cũng không phải việc xấu đối với hắn. Nếu Hà Quế Hỉ dựa vào hắn thì lực lượng của hắn sẽ tăng lên. Trung ương sẽ không cho phép hắn hoàn toàn khống chế Nam Điền, ở tình hình này mà có Hà Quế Hỉ đứng về phía mình, như vậy càng có lợi cho việc hắn khống chế Nam Điền.
Bí thư Lâm gọi mình đến chỉ là nghe báo cáo thôi sao? Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ có lẽ Bí thư Lâm cũng sẽ có bố trí nào đó.
Nghĩ đến Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới Uông Kiều.
Nhìn máy tính, Vương Trạch Vinh liền đăng nhập vào nick đã lâu không thấy Uông Kiều lên mạng, hắn nhắn:
- Cô gái phong tình, gần đây bận không?
Hắn vốn chỉ tùy tiện nhắn mà thôi, không ngờ Uông Kiều cũng ở trên mạng nên nhắn lại ngay:
- Anh thì nhàn rồi, bây giờ ở Bắc Kinh đang rất náo nhiệt. Nam Điền sẽ thành điểm nóng của Trung Quốc.
Đúng là con dâu Bí thư Lâm có khác. Xem ra Uông Kiều cũng biết chuyện có thể xảy ra ở Nam Điền.
- Việc này vẫn chưa có kết luận mà.
Vương Trạch Vinh nhắn.
- Việc này coi như đã thành, bố vợ anh, còn có ông nội đang vận động mà, anh chờ xem.
Vương Trạch Vinh nói sang chuyện khác:
- Lâm Khâm bây giờ sao rồi?
Thấy Vương Trạch Vinh hỏi như vậy, Uông Kiều im một lúc rồi nói:
- Không liên quan đến em.
Thấy Uông Kiều nói như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì.
Uông Kiều nói:
- Được bác sĩ giỏi nhất Bắc Kinh chữa trị nên về cơ bản đã hồi phục, chỉ là một chân không thể chữa khỏi, nghe nói đến bên Hội người tàn tật công tác.
Vương Trạch Vinh nghe ra Uông Kiều đã không muốn để ý gì tới Lâm Khâm.
Đối với chuyện giữa Uông Kiều và Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh cũng thầm than. Lâm Khâm xảy ra chuyện còn mang theo một người phụ nữ, có chút khó hiểu chính là hắn lại không rõ tin tức ả phụ nữ kia. Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng không thể hỏi Uông Kiều về tình hình người phụ nữ kia.
- Em nghe nói bộ máy Nam Điền sẽ điều chỉnh lớn, anh phải chuẩn bị tâm lý đó.
Đây là tin tức bí mật.
Vương Trạch Vinh nhắn một mặt cười, có Uông Kiều ở trong nhà Bí thư Lâm thì đúng là rất có tác dụng với hắn.
Nghĩ tới lời Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương nói hắn cung cấp danh sách, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, kế hoạch này xem ra thay đổi rồi. Danh sách hắn cung cấp đã không có tác dụng mấy. Theo việc Nam Điền có thể lên cấp thì tranh đoạt càng kịch liệt.
- Có phải anh lo lắng không?
Không thấy Vương Trạch Vinh nhắn tới, Uông Kiều liền bật webcam lên yêu cầu Vương Trạch Vinh cũng bật.
Bật lên, Vương Trạch Vinh thấy Uông Kiều mặc áo ngủ nằm nghiêng trên giường, trong phòng không có ai khác. Bên dưới chiếc váy ngủ hồng nhạt và mỏng lộ rõ da thịt bên dưới.
Thấy thế, Uông Kiều không biết sao lại nói một câu:
- Bảo sao em lại gọi là Cô gái phong tình.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều đỏ mặt lấy tay kéo váy ngủ mà nói:
- Đáng đánh.
Uông Kiều cười ha hả rồi nói:
- Em nghe được chuyện gì?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Uông Kiều cũng nghiêm túc nói:
- Nam Điền nếu thực sự lên cấp thì cấp bậc của bộ máy Tỉnh ủy cũng tăng lên. Anh nghĩ xem, đây là cơ hội đối với rất nhiều người. Cho nên bộ máy Tỉnh ủy Nam Điền không thể cứ để như vậy. Bây giờ nhất định mọi người đang bố trí, tin rằng rất nhanh bộ máy Nam Điền sẽ trở nên đa dạng. Nhiều người vào sẽ mang tới khó khăn trong công việc của anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn em.
Uông Kiều cười cười một tiếng và nhìn Vương Trạch Vinh:
- Anh gần đây hình như gầy đi.