Sau khi phân tích cẩn thận tình thế ở Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh có một ý tưởng mới, có lẽ Lý Kiền Ý chưa tới thời điểm cuối cùng.
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng rất lớn, tình huống của Lý Kiền Ý và Lô Ninh Quốc hoàn toàn khác nhau. Lý Kiền Ý cũng chỉ là phạm lỗi sơ xuất còn Lô Ninh Quốc thì lại phạm sai lầm về đường lối, so sánh hai người với nhau thì Lý Kiền Ý cũng không phải không thể cứu. Hơn nữa hắn là người mà tổng bí thư Lâm dày công bồi dưỡng, tổng bí thư Lâm chẳng thể thấy chết mà không cứu được, vả lại trước kia lực lượng của tổng bí thư Lâm kém một chút nên không thể cứu thoát hoàn toàn, giờ Lô Ninh Quốc phạm vào sai lầm nên trên thượng tầng lại xuất hiện thế cân bằng. Giữa tổng bí thư Lâm và Lão bí thư liệu có thể đạt được cân bằng gì mới hay không?
Vương Trạch Vinh ngồi trong phòng làm việc vừa xem tin tức trên máy vi tính vừa suy nghĩ.
Gọi Phan Bằng Trình vào, Vương Trạch Vinh nói với hắn:
- Anh đi thu xếp để ngày mai tôi tới Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình nên quay về Bắc Kinh điều tra tình hình quan khí của Lý Kiền Ý một chút để nghiệm chứng với suy đoán của mình.
Sau khi sắp xếp xong, Vương Trạch Vinh lại gọi điện thoại cho Ngụy Trung Hoa nói là mình muốn tới Bắc Kinh một chuyến.
Ngụy Trung Hoa nghe Vương Trạch Vinh nói muốn về Bắc Kinh thì mày nhíu lại. Hiện tại mối lo lắng của hắn càng lúc càng tăng, mình sở dĩ đến Nam Điền làm chủ tịch tỉnh là trong nhà hi vọng mình có thể đáp lên con thuyền Nam Điền. Giờ tình thế ở Bắc Kinh có biến hóa, sự tình dường như xuất hiện biến số, nhưng giờ biết làm thế nào mới tốt đây, nếu Nam Điền mà không lên cấp thì mình có nên ở lại Nam Điền không?
Vương Trạch Vinh chẳng thèm lưu tâm đến suy nghĩ của người khác, đối với hắn mà nói thì bây giờ là thời điểm mấu chốt, đừng nhìn mình không có đứng trung tâm cuộc tranh đấu nhưng nếu đi nhầm một bước thì cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Máy bay hạ xuống Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh vừa ra sân bay thì thấy Lữ Hàm Yên mỉm cười đứng chờ.
- Hôm nay rảnh à?
Vương Trạch Vinh mỉm cười hỏi.
Lúc này Lý Minh Quốc vội vàng mang giúp hành lý của Vương Trạch Vinh.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Sao vậy, không hi vọng em tới đón sao?
Vương Trạch Vinh mỉm cười cũng không nói gì thêm, Lữ Hàm Yên là người như vậy, có gì muốn nói là nói luôn chứ chẳng hề để ở trong lòng.
- Trạch Vinh, em đã bàn giao tất cả công ty rồi, giờ em muốn làm một người vợ toàn tâm toàn ý, thế nào?
Vương Trạch Vinh đi song song với Lữ Hàm Yên, việc Lữ Hàm Yên buông bỏ công việc khiến hắn cảm động, từ giờ trở đi Lữ Hàm Yên xem như vì quan lộ của mình mà bỏ qua việc kinh doanh.
- Cố gắng bớt lo toan đi!
Vương Trạch Vinh nói. Đối với chuyện này Vương Trạch Vinh cũng biết đây chỉ là bề ngoài, Lữ Hàm Yên sao có thể buông bỏ toàn bộ được chứ, chắc chỉ tìm một người thế chỗ đằng trước mà thôi. Lữ Hàm Yên mỉm cười tán thành nói:
- Giờ toàn bộ do Ny Na tiếp nhận, năng lực của cô ấy rất cao, bắt đầu cũng nhanh, có em chỉ đạo thì chắc cũng không có vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh gật gật đầu nói:
- Em cũng đừng nên ngồi chơi mà hãy tập trung vào các hành động công ích ấy.
Xe nhanh chóng tiến vào Hạng gia, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Tình hình Bắc Kinh hiện giờ như thế nào?
- Có phần kỳ quái, giờ tất cả đều có vẻ rất bình tĩnh, bố nghe nói anh trở về nên đã dặn trưa nay sẽ về nhà nói chuyện với anh.
Ăn trưa xong chưa được bao lâu thì Hạng Nam đã về.
- Trạch Vinh, tình hình Bắc Kinh rất phức tạp!
Ngồi trong thư phòng, Hạng Nam nói với giọng điệu rất là nghiêm túc.
- Bố, con có một cảm giác, Lý Kiền Ý sẽ bình yên đứng lên một lần nữa!
Vương Trạch Vinh cũng không hề che giấu mà nói thẳng ra luôn.
Nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khen ngợi, Hạng Nam nói:
- Con nghĩ như thế nào?
Khi hỏi câu này thì mục đích của Hạng Nam chính là kiểm tra ý của Vương Trạch Vinh, hắn thấy Vương Trạch Vinh giờ đã có thể phân tích sự việc từ tình hình phức tạp nên trong lòng đương nhiên rất vui mừng.
Biết Hạng Nam có ý kiểm tra mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Lý Kiền Ý là người nối nghiệp do tổng bí thư Lâm tận tâm bồi dưỡng, do đó tổng bí thư Lâm không thể tùy tiện buông bỏ Lý Kiền Ý được. Trước kia sở dĩ không thể nói giúp hắn là vì lực lượng lúc đó còn khiếm khuyết, giờ thì khác rồi, Lô Ninh Quốc xảy ra chuyện nên tổng bí thư Lâm và Lão bí thư nhất định sẽ tìm kiếm những đòi hỏi cho riêng mình!
Hạng Nam gật đầu hài lòng vì phân tích vừa rồi của Vương Trạch Vinh, nói:
- Con nói rất đúng, chủ yếu là do sai lầm mà Lý Kiền Ý phạm phải không phải là loại không thể cứu được, Lâm hệ nếu như mất đi Lý Kiền Ý thì lực lượng nhất định sẽ sinh ra vấn đề lớn, sự nối tiếp sẽ xuất hiện đứt gãy, đây là chuyện mà người bên Lâm hệ không mong nhìn thấy!
Lúc này Lữ Hàm Yên bê hai chén trà vào nói:
- Hai người thật là, vừa về đến nhà là bàn chuyện công việc, không chú ý đến thân thể gì cả!
Hạng Nam cười ha ha nói:
- Hôm nay làm gì có gió, Tiểu Mật quan tâm quá!
Lời trêu đùa này khiến Lữ Hàm Yên đỏ mặt, nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh nói:
- Không quấy rầy hai người nói chuyện nữa.
Dứt lời Lữ Hàm Yên liền đóng cửa ra ngoài.
Hạng Nam cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Lần này Tiểu Mật giao công ty cho người khác, đây là chuyện tốt, góc độ của con càng ngày càng khác, nếu nó còn kinh doanh thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của con. Bố cũng đã nói với nó từ lâu là đừng làm chuyện này nữa, từ trước đến giờ hai đứa đều ở riêng, giờ có thể đoàn tụ một chỗ thì tốt cho tất cả mọi người.
Vương Trạch Vinh nói:
- Để cho Hàm Yên tới tỉnh công tác thì hơn.
- Ừ, thân phận nhân viên công chức của nó vẫn được bảo lưu, bố thấy có thể đến mấy bên Công đoàn hay hội liên hiệp phụ nữ công tác.
Nói chuyện phiếm vài câu rồi hai người lại bàn vào chính đề.
Hạng Nam nói tiếp:
- Con nói không sai, gần đây Lý Kiền Ý đã tăng cường an ninh trật tự ở Bắc Kinh, tình hình đã chuyển biến rất tốt, Olympic thành công nên coi như đã có thành tích lớn. Điều này đủ để triệt tiêu vấn đề kia của hắn, dưới tình trạng như vậy thì tổng bí thư Lâm cần có một cơ hội, giờ thì Lô Ninh Quốc xảy ra chuyện thì đúng là cơ hội của tổng bí thư Lâm đã tới rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lô Ninh Quốc đúng là không thể cứu chữa được, hắn phạm phải vấn đề sai đường lối, con tin chỉ cần người nào nhìn ra thì đều khó có khả năng cho phép Lô Ninh Quốc lên chức, sau khi sang nhiệm kỳ này thì hắn lui xuống là tất nhiên.
- Nói quan điểm của con đi.
Giờ giữa Hạng Nam và Vương Trạch Vinh đã hình thành phương thức tham khảo, Hạng Nam biết Vương Trạch Vinh có tư tưởng của mình. Điều khiến Hạng Nam cảm thấy kỳ quái chính là thông qua vài lần quan sát hắn phát hiện Vương Trạch Vinh có khi làm việc thì không theo một trình tự gì nhưng cuối cùng thì hắn thấy đây là lựa chọn chính xác nhất. Do có phát hiện như vậy nên Hạng Nam rất coi trọng ý nghĩ của Vương Trạch Vinh.
- Con cho rằng Lão bí thư cũng sẽ không bảo lãnh Lô Ninh Quốc, chẳng qua có một điểm cần phải coi trọng đó là Lão bí thư cũng cần có người của mình nắm giữ một số bộ ngành chủ chốt. Dưới tình huống như thế nên sẽ có khả năng hợp tác với tổng bí thư Lâm, Lão bí thư có thể ủng hộ Lý Kiền Ý mà tổng bí thư Lâm cũng có thể ủng hộ lựa chọn mới của Lão bí thư.
Hạng Nam mỉm cười nói:
- Giờ bố cũng nghe nói một vài lời đồn, nói là con có khả năng tới Hải Đông làm bí thư thành ủy. Con suy nghĩ về việc này như thế nào?
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, Hải Đông vẫn luôn là địa phương quan trọng của Lão bí thư, người khác cho dù muốn xen vào cũng không thể được. Chỉ cần còn Lão bí thư ngày nào thì không ai có khả năng chen vào, trừ phi là trên tay Lão bí thư không còn người nào có thể dùng nữa!
Hạng Nam gật đầu nói:
- Bố còn lo là con sẽ có ý, giờ con có thể nghĩ như vậy thì tốt lắm. Hải Đông là nơi con không thể nhảy vào, tuy rằng Lão bí thư đối với con cũng được nhưng con phải biết rằng người ngoài nhìn con thì chỉ có thể cho rằng con là người của Hạng hệ!
Hiện tại Vương Trạch Vinh đã tiến vào tranh đấu cao tầng, hắn mới phát hiện trong loại tranh đấu này tồn tại cái kiểu đánh cờ và cân bằng mà trước kia mình chưa từng nghĩ tới. Chỉ một câu là có thể bị mất tiền đồ chứ đừng nói là làm chuyện gì đó.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Lão bí thư kinh doanh nhiều năm như vậy thì trong tay sao lại không có mấy người đáng dùng cơ chứ. Trong tình cảnh hiện giờ dù mất đi một Lô Ninh Quốc nhưng Lão bí thư vẫn có thể kéo một đám người lên, xét về tổng thể thì lực lượng cũng không kém quá lớn.
- Trạch Vinh à, con có thể nghĩ được nhiều như vậy chứng tỏ con có nhìn đúng trung tâm khi các vấn đề xuất hiện. Con nói đúng, tổng bí thư Lâm đã ngầm tiến hành trao đổi với bố, bố tin kiểu trao đổi này cũng không chỉ có mỗi mình bố mà người khác cũng có, lần này Lý Kiền Ý hẳn là sẽ thăng thế mạnh.
Quả nhiên tình hình đúng như mình dự đoán, có lực lượng của Lão bí thư ủng hộ thì tổng bí thư Lâm sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
- Trương Lam thì sao?
Vương Trạch Vinh đột nhiên nhớ tới chuyện Trương Lam, người này cũng là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho vị trí thủ tướng, nếu như so sánh với Lô Ninh Quốc thì vấn đề của hắn cũng gần giống như Lý Kiền Ý, Lý Kiền Ý đã không có việc gì thì liệu hắn có thể cũng vậy hay không?
Đối với Trương Lam này thì Vương Trạch Vinh cũng khó có thể phán đoán tình huống. Nếu như nói về quan hệ thì Vương Trạch Vinh cố ý duy trì quan hệ tốt nhưng mấu chốt ở chỗ Trương Lam gặp chuyện không may là do con hắn gây ra mà việc này thì lại liên quan tới Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh đương nhiên là lo hắn lên chức.
Hạng Nam mỉm cười nói:
- Việc này không thể so được, con cũng không cần phải lo lắng.
Ông cũng hiểu nỗi lo lắng của Vương Trạch Vinh, đối với bọn ông mà nói thì cũng không hi vọng Trương Lam lên chức.
Vương Trạch Vinh nhìn nhìn Hạng Nam, biết chuyện ở tầng cao này thì trước mắt mình vẫn chưa đủ tư cách, hắn cũng tin rằng bên Hạng Nam sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Vương Trạch Vinh biết nếu tổng bí thư Lâm và Hạng Nam đã trao đổi thì lần này Lý Kiền Ý đã vượt qua cửa ải, và như thế thì hắn sẽ lại thăng thế, vậy thì nên kếp hợp thì hơn.
- Con muốn hẹn gặp Lý Kiền Ý.
Vương Trạch Vinh nói.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Ý định hợp tác của hai đứa không tệ lắm, cần phải tăng cường.