Vốn dĩ Vương Trạch Vinh làm ra chuyện kiềm chế giá nhà đất khiến cho cả nước coi trọng, giờ lại xuất hiện chuyện Lô Ninh Quốc nên của Nam Điền lại chẳng còn được chú ý bằng. Đối với những lãnh đạo ở trình độ nhất định thì chuyện của Lô Ninh Quốc mới quan trọng hơn.
Ngày hôm sau khi Vương Trạch Vinh đi làm thì cũng không thấy thấy bất kỳ phương tiện truyền thông nào nói về chuyện này. Qua chuyện này Vương Trạch Vinh cũng đã nhìn thấy sức mạnh của ban Tuyên giáo, chỉ cần không muốn cho việc này xuất hiện thì nhất định tin tức này không thể xuất hiện chính thức trong nước được.
Phần lớn lãnh đạo Nam Điền đều là người có quan hệ với ở Bắc Kinh, tuy tất cả mọi người đều không nói gì nhưng Vương Trạch Vinh có thể nhận ra sự biến hóa về quan khí của mọi người, một số người đã biết chuyện của Lô Ninh Quốc.
Vương Trạch Vinh cũng không quá quan tâm việc này mà chỉ tỏ ra thản nhiên.
Vương Trạch Vinh không quan tâm thì không có nghĩa là những người khác cũng như vậy. Ngay chiều ngày hôm sau thì Ngụy Trung Hoa đã chạy tới văn phòng của Vương Trạch Vinh.
Bởi vì tên Ngụy Trung Hoa này từ trước tới giờ đều phối hợp công tác với mình nên Vương Trạch Vinh rất tôn trọng hắn. Thấy Ngụy Trung Hoa đến là Vương Trạch Vinh lập tức đứng dậy bắt tay.
Sau khi ngồi xuống, Ngụy Trung Hoa rút một điếu thuốc đưa cho Vương Trạch Vinh, mỉm cười nói:
- Bí thư Vương, chuyện Nam Điền bắt đầu kiềm chế giá nhà đất giờ đã trở thành tiêu điểm rồi!
- Có áp lực không?
Vương Trạch Vinh cười nói, vừa nói vừa châm lửa cho Ngụy Trung Hoa, rồi tự châm cho mình.
- Ha ha, áp lực của tôi không lớn, dù sao có bí thư Vương chống đỡ phía trước.
Ngụy Trung Hoa mỉm cười.
Vương Trạch Vinh nghe vậy cũng cười, năng lực của Ngụy Trung Hoa không mạnh nhưng cách đối đãi thì không tồi, phối hợp công tác với người như vậy thì đỡ tốn sức rất nhiều.
- Bí thư Vương, Hải Đông xảy ra chuyện ngài đã biết chưa?
Hàn huyên được một lúc thì Ngụy Trung Hoa liền hỏi trực tiếp. Là người của Ngụy gia nên hắn đương nhiên biết một ít tin tức, một chuyện rõ ràng như vậy thì nhất định sẽ có không ít người nói cho Vương Trạch Vinh.
Đích xác là như vậy, sau khi nhận được tin tức thì từ tối hôm qua đến giờ Vương Trạch Vinh không ngừng nhận được tin tức từ Bắc Kinh truyền tới, tất cả đều nói về chuyện Lô Ninh Quốc.
Qua chuyện lần này Vương Trạch Vinh biết mình tổng hợp mạng lưới thu thập tin tức ở Bắc Kinh đã có hiệu quả, ít nhất mình sẽ không bao giờ gặp phải tình cảnh hoàn toàn không biết gì về tình hình ở Bắc Kinh nữa. Nhận được không ít điện thoại từ Bắc Kinh gọi tới, tuy nói nhân thân những người này có đủ loại cấp bậc nhưng vẫn đáng mừng. Những người này đều là thuộc Vương hệ hoặc là thân với Vương hệ, điều khiến Vương Trạch Vinh vui mừng chính là mấy người do Uông Kiều tiến cử. Lần này cả ba đều gọi điện thoại tới nói việc này, tuy nội dung của bọn họ không hơn gì của Uông Nhật Thần nhưng nếu xét về thái độ thì đã đủ chứng minh bọn họ có ý về bên mình. Đây đương nhiên là một chuyện tốt.
Thấy Ngụy Trung Hoa đã biết chuyện về Lô Ninh Quốc, Vương Trạch Vinh cũng không hề che giấu, nói:
- Ừ, việc này tôi cũng mới biết, không ngờ lại xuất hiện chuyện như vậy!
- Bí thư Vương, theo tôi được biết thì chuyện này đã tạo sóng to gió lớn ở Bắc Kinh. Lô Ninh Quốc nói ra lời đó thì chứng tỏ trong lòng hắn đã có ý tưởng, là một bí thư thành ủy Hải Đông mà có suy nghĩ như vậy thì cực kỳ không thích hợp, lần này hắn rất khó qua cửa ải này!
Suy ngẫm nhanh chóng, trong lòng Vương Trạch Vinh liền biết rõ hôm nay Ngụy Trung Hoa đến là nhằm vào việc muốn trao đổi với mình. Vương Trạch Vinh cũng muốn hiểu rõ thái độ của Ngụy lão gia tử, cười hỏi:
- Thái độ của lão gia tử nhà anh như thế nào?
Vương Trạch Vinh cố ý hỏi như vậy chính là muốn xem Ngụy Trung Hoa có thật sự muốn đàm phán về chuyện này hay không.
Ý đồ đến đây của Ngụy Trung Hoa đúng là đã bị Vương Trạch Vinh đoán được, nghe thấy câu hỏi của Vương Trạch Vinh, Ngụy Trung Hoa mỉm cười nói:
- Tối hôm qua lão gia tử có gọi điện thoại tới nói là vừa tới nhà tổng bí thư Lâm, đồng thời cũng bày tỏ thái độ của mình.
Hóa ra Ngụy lão gia tử cũng là một trong những người tới Lâm gia.
Vương Trạch Vinh biết nếu Ngụy Trung Hoa đã mở đầu như vậy thì nhất định sẽ nói tiếp nên ngồi im và mặt không lộ ra vẻ gì.
- Lão gia tử là người đã từng trải qua thời đại đó nên trong lòng vẫn còn sợ hãi những chuyện ngày đó!
Ngụy Trung Hoa cảm thán nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Không cần nói lão gia tử nhà các anh mà cho dù là những người như chúng ta cũng thật sự lo lắng nếu thực hiện theo thời đại đó!
Ngụy Trung Hoa cười nói:
- Trung Quốc hiện nay cần một tiến về phía trước, thời kì rối ren kia đã khiến Trung Quốc lạc hậu so với thế giới rất nhiều năm, nếu còn làm chuyện như vậy một lần nữa thì Trung Quốc thật sự có thể sẽ vô vọng!
Vương Trạch Vinh cũng bày tỏ thái độ của mình một cách kịp thời.
Tuy Ngụy Trung Hoa nói cũng không có gì đặc sắc nhưng cách thám thính tâm ý của mình này cũng khó tránh khỏi là do Ngụy lão gia tử bày mưu đặt kế.
- Bí thư Vương nói không sai, nhiệm kỳ mới còn không đến một năm nữa, trung ương cần một cục diện ổn định, phỏng chừng Hải Đông lúc này cũng sẽ không có lung lay gì. Khi sang nhiệm kỳ mới thì Hải Đông tất yếu sẽ có biến, không biết bí thư Vương có ý kiến gì không?
Tâm tư của Vương Trạch Vinh lúc này đặt hết vào việc phát triển Nam Điền, nghe thấy Ngụy Trung Hoa hỏi, Vương Trạch Vinh liền nói:
- Tôi cho rằng hiện tại Nam Điền đang đứng trong thời kỳ mà trong hay ngoài nước thì đều có hoàn cảnh tốt, trung ương sẽ nhìn sự phát triển của Nam Điền. Chúng ta nên hạ quan tâm công tác tốt một chút, tranh thủ làm cho diện mạo của Nam Điền có một sự đổi mới lớn!
Ngụy Trung Hoa nhìn nhìn Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đó cũng là tâm nguyện của tôi, Nam Điền thoát khỏi nghèo khó là một đại sự. Nếu như có thể làm cho nhân dân Nam Điền thoát khỏi bần hàn thì cả đời tôi xem như đã làm được một chuyện vì dân vì nước!
Nói tới đây, Ngụy Trung Hoa hút một hơi sâu, sau đó nói tiếp:
- Bí thư Vương, Hải Đông xã hội vấn đề như vậy, nếu chính đàn Hải Đông phát sinh biến hóa thì ngài cho rằng sẽ có tình hình như nào?
Ngụy Trung Hoa nói lời này khiến cho Vương Trạch Vinh động lòng, khi nhìn lại quan khí của Ngụy Trung Hoa thì Vương Trạch Vinh thấy quan khí của hắn đang lay động rất gay gắt.
Lời này là có ý gì?
Ngẫm nghĩ trong giây lát Vương Trạch Vinh cuối cùng cũng hiểu được mục đích Ngụy Trung Hoa đến hôm nay.
Cười thầm trong lòng, Vương Trạch Vinh đoán rằng đám lãnh đạo tỉnh ủy Nam Điền cũng có suy nghĩ tương tự.
Mọi người đều biết chuyện Nam Điền thăng cấp, lại nhìn thấy được tình hình cung kính ở Nam Điền, Nam Điền muốn thăng cấp cũng không phải chuyện dễ dàng, hiện giờ mấu chốt vẫn là sự tồn tại của mình. Nếu như mình rời đi thì chuyện Nam Điền thăng cấp có khả năng xuất hiện biến số, điều này cũng khó trách đám người muốn đáp nhờ con thuyền này có lo lắng.
Ngụy Trung Hoa động tác quan tâm đến chuyện Hải Đông, đây chắc là Ngụy lão gia tử có lo lắng.
Hiện Lô Ninh Quốc xảy ra chuyện, chắc là trước khi sang nhiệm kỳ mới cũng sẽ không động đến hắn, nhưng con đường quan lộ của Lô Ninh Quốc rõ ràng đã mất đi. Tin chắc rằng sau khi sang nhiệm kỳ mới thì hắn chắc chắn phải lui xuống, và như thế thì bí thư thành ủy Hải Đông có thể sẽ phải đổi một người khác.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết tình hình Hải Đông, đây vẫn luôn là địa bàn quan trọng của Lão bí thư, lần này Lô Ninh Quốc xảy ra chuyện thì địa bàn này cũng phải có người của Lão bí thư tới quản lý. Chẳng qua, cụ thể là ai đến đảm nhiệm bí thư thành ủy thì cũng khó có thể nói, Chủ tịch đương nhiệm cũng không phải người của Lão bí thư, khả năng hắn thế chỗ cũng lớn, nhưng Lão bí thư sẽ đồng ý sao?
Ngụy lão gia tử lo lắng là lo mình đột nhiên rời khỏi Nam Điền.
Ngẫm lại thì chuyện này cũng rất có khả năng, Lý Kiền Ý xảy ra vấn đề, Lô Ninh Quốc cũng có chuyện, kéo theo đó sẽ phát sinh chuyện thay đổi bí thư thành ủy hai thành phố trực thuộc trung ương. Ngoài ra Khương Trường Chính của thành phố Tân Cảng có thể tiến thêm một bước hay không cũng có biến số, ba thành phố trực thuộc trung ương, mình thì lại có nhiều trợ lực như vậy liệu có thể điều đến một trong ba thành phố đó hay không? Khả năng này không phải là không có.
Nghĩ tới những điều này, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Tôi nghĩ như này, bất kể là những tỉnh khác xảy ra chuyện gì thì cũng không thể ảnh hưởng tới sự phát triển của Nam Điền. Làm cho nhân dân Nam Điền phát triển mới là một đại sự, về phần chuyện Hải Đông thì tôi tin trung ương sẽ có quyết định chính xác. Đối với chúng ta mà nói thì vấn đề hàng đầu là phải theo sát bước chân của trung ương, kiên quyết phục tùng quyết định của trung ương.
Vương Trạch Vinh không trả lời thẳng vấn đề của Ngụy Trung Hoa mà ngược lại nói tới phương hướng.
Tuy rằng trong lòng Vương Trạch Vinh lúc này cũng nóng lòng muốn suy xét lời của Ngụy Trung Hoa một chút, nhưng hắn cũng không thể hiện ý nghĩ đó ra ngoài.
- Đúng, bí thư Vương nói rất hay, sự phát triển của Nam Điền mới là chuyện lớn, sau khi về tôi nhất định sẽ nghiêm túc thực hiện theo quyết định của tỉnh ủy, làm tốt công tác!
Ngụy Trung Hoa cũng chỉ là đến thám thính, hắn cũng biết chuyện như vậy thì Vương Trạch Vinh cũng sẽ không trả lời rõ ràng, giờ nghe thấy Vương Trạch Vinh có ý hết lòng vì công tác của Nam Điền nên hắn ít nhiều mới thả lỏng ngươi.