Sau khi nghe Uông Nhật Thần nói, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Chuyện con trai phó Thủ tướng chết ở Thành phố Ngân Lĩnh coi như có nhiều người đi đời. Bây giờ Trung Quốc chính là như vậy, mặc dù phó Thủ tướng không tỏ vẻ gì nhưng người bên dưới phải có hành động. Tuy nói Uông Nhật Thần không hề sợ phó Thủ tướng, nhưng các thường vụ tỉnh Giang Sơn lại không như vậy.
- Giám đốc Vương, ngài có rảnh không? Tiểu Đặng Quán Hà đến, nói muốn báo cáo công việc với ngài.
Ngô Quân Chính gọi điện tới.
- Đặng Diệu Hoa tới?
Trước khi đi Vương Trạch Vinh thông qua quan hệ đã đưa Đặng Diệu Hoa lên làm Chánh văn phòng Ủy ban thành phố. Y phải có rất nhiều việc chứ, sao lại đến đây?
- Anh nói địa điểm, tôi lập tức tới.
Vương Trạch Vinh thấy không có việc nên cũng muốn gặp Đặng Diệu Hoa.
Vương Trạch Vinh vừa đi vào, hai người Ngô Quân Chính và Đặng Diệu Hoa đã đi đến bắt tay.
Ngô Quân Chính bây giờ sống rất tốt, đã thành Phó cục trưởng Cục Quản lý du lịch ba tỉnh, tốc độ lên chức cũng không chậm.
- Lão lãnh đạo, lại được gặp ngài.
- Sao, vẫn ổn chứ.
- Cũng tốt ạ.
- Vậy là tốt.
Vương Trạch Vinh cười cười bắt tay Đặng Diệu Hoa rồi nói:
- Tiểu Đặng, sao lại đến Phượng Hải thế?
Đặng Diệu Hoa bắt chặt tay Vương Trạch Vinh, y không khỏi thở dài trong lòng. Sau khi Vương Trạch Vinh đi thì con đường của y bắt đầu xuống dốc. Mặc dù vẫn là Chánh văn phòng Ủy ban, nhưng lãnh đạo thành phố không tin tưởng y, bây giờ Thị trưởng trực tiếp dùng Phó chánh văn phòng làm y rất khổ.
- Giám đốc Vương, một lời khó nói.
Vương Trạch Vinh thấy tâm trạng Đặng Diệu Hoa không cao nên chỉ vào ghế rồi nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Ngô Quân Chính thấy Đặng Diệu Hoa như vậy liền nói:
- Cuộc sống Tiểu Đặng không tốt mấy, cậu ta đến để nhờ ngài.
- Ồ, chuyện gì thế?
Ngô Quân Chính nói:
- Sau khi lão lãnh đạo đi, Quán Hà đã thay đổi, Bí thư và Thị trưởng cạnh tranh rất mạnh, Tiểu Đặng không được lãnh đạo tin nên nghe nói sắp bị điều xuống huyện.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ, Đặng Diệu Hoa tuy có tài nhưng không linh hoạt bằng Ngô Quân Chính, bảo sao không hòa hợp với lãnh đạo. Hơn nữa ai cũng biết Đặng Diệu Hoa là người của mình, sau khi mình đi thì ai chịu dùng y.
Đặng Diệu Hoa bây giờ rất khổ sở, người ngoài thấy y là Chánh văn phòng thì còn nghĩ có quyền lực. Thực ra bởi vì không được lãnh đạo tin tưởng nên căn bản không có bao quyền lực. Lần này y đến Phượng Hải là xem Vương Trạch Vinh có cần không, nếu cần thì y muốn theo Vương Trạch Vinh công tác.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy đi, nếu không thích ở tỉnh Sơn Nam nữa thì đến chỗ tôi. Có lẽ trong thời gian ngắn không có vị trí tốt đâu.
Đặng Diệu Hoa chỉ đến thử vận may, không ngờ Vương Trạch Vinh lại đáp ứng giúp mình nên vui vẻ nói:
- Giám đốc Vương, đi theo ngài công tác là tốt rồi. Tôi không hy vọng làm quan to, quan trọng là đi theo ngài sẽ vui vẻ.
Vương Trạch Vinh gật đầu ngồi suy nghĩ tình hình Sở nông nghiệp.
Theo Bí thư Uông nói thì hai Phó bí thư Đảng ủy Sở nông nghiệp do Tỉnh ủy phái, ba phó giám đốc sở do mình bổ nhiệm. Đáng tiếc cấp bậc của Đặng Diệu Hoa còn chưa đủ.
- Tiểu Đặng, tôi nhớ cậu học kinh tế phải không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Tôi tốt nghiệp đại học tài chính Bắc Kinh.
Y không biết sao Vương Trạch Vinh lại hỏi như vậy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy là tốt rồi. Cậu đến Sở nông nghiệp tỉnh Giang Sơn làm Trưởng phòng Tài vụ đi.
Đặng Diệu Hoa vui vẻ nói:
- Xin Giám đốc Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt công tác của mình.
Ngô Quân Chính cười nói:
- Sao, Tiểu Đặng. Tôi đã nói lão lãnh đạo sẽ lo cho cậu mà.
Đặng Diệu Hoa cảm kích nói:
- Nếu không có Giám đốc Vương thì sẽ không có tôi ngày hôm nay.
Khi tiễn Vương Trạch Vinh, Ngô Quân Chính nói với Đặng Diệu Hoa:
- Về cậu chặt đứt với con đàn bà kia đi, quá hám lợi.
Ngô Quân Chính nói chính là bạn gái của Đặng Diệu Hoa. Hai người sắp kết hôn nhưng không biết như thế nào mà bạn gái của Đặng Diệu Hoa lại có quan hệ với chủ một công ty địa ốc.
Theo Đặng Diệu Hoa biết thì tên kia là con trai Phó chủ tịch tỉnh. Mặc dù Phó chủ tịch tỉnh này không phải Thường vụ tỉnh ủy, nhưng nghe nói bố đối phương là Phó chủ tịch tỉnh, cô ả kia liền rời bỏ Đặng Diệu Hoa.
Đặng Diệu Hoa hơi tái mặt mà nói:
- Em nghe Ngô ca.
- Tiểu Đặng, đừng nghĩ nhiều như vậy. Đi theo Giám đốc Vương thì không gian phát triển của cậu không hề nhỏ. Tin rằng cậu sẽ hơn đối phương.
Ngô Quân Chính an ủi nói.
Đặng Diệu Hoa nói:
- Không biết thủ tục điều chuyển sẽ như thế nào?
Ngô Quân Chính nói:
- Cậu yên tâm, Giám đốc Vương đâu phải người bình thường. Tôi hiểu nhiều hơn cậu, ở trong tỉnh Giang Sơn này chỉ cần Giám đốc Vương muốn thì không gì không làm được. Lần này nghe nói con trai phó Thủ tướng Lâm chết ở tỉnh Giang Sơn khiến rất nhiều người ngã. Ai cũng nghĩ Giám đốc Vương nhất định bị liên quan, nhưng cậu thấy đó, Giám đốc Vương có sao đâu.
Đặng Diệu Hoa nói:
- Vậy em về làm công tác chuẩn bị.
Hai người bàn bạc ở đó, Vương Trạch Vinh sau khi gặp Đặng Diệu Hoa liền nghĩ đến tình hình Quán Hà. Theo tình hình hiện nay thì người của mình sống không tốt mấy. Không biết tình hình tỉnh Sơn Nam như thế nào rồi? Nghĩ như vậy Vương Trạch Vinh liền gọi cho Vương Chính.
- Lão Vương, bây giờ thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh nói với giám đốc Sở công an tỉnh Sơn Nam - Vương Chính.
Vương Chính là giám đốc Sở công an nên tin tức rất nhanh. Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới liền vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, nghe nói con phó Thủ tướng Lâm chết ở tỉnh Giang Sơn, cậu không bị liên quan đó chứ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh sao cũng biết việc này?
Vương Chính cười nói:
- Phó bộ trưởng Bộ Công an chúng tôi còn phải xuống tỉnh Giang Sơn, sao tôi không biết.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chuyện về cơ bản đã xử lý, có không ít người bị dính vào.
- Tất nhiên rồi.
Vương Trạch Vinh hỏi tình hình mấy cấp dưới của mình, Vương Chính nói:
- Trạch Vinh, nghe nói một người tên Lý Hạ là người của cậu?
Vương Trạch Vinh nói:
- Đó là Phó thị trưởng Quán Hà, lúc tôi đi thì đã vào thường vụ.
Vương Chính nói:
- Anh ta xảy ra chuyện. Bởi vì anh ta phụ trách mảng giáo dục, không biết như thế nào mà Cục trưởng cục GIáo dục lại chơi gái trong văn phòng rồi bị chồng cô ta bắt được. Việc này có ảnh hưởng rất rộng, cả Tỉnh ủy cũng nghe thấy. Cục trưởng cục GIáo dục mất chức, Lý Hạ cũng bị liên lụy. Do Bí thư và Thị trưởng Quán Hà hợp sức khiến Lý Hạ mất thường vụ.
Còn có chuyện như vậy sao? Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là đả kích rất lớn đối với Lý Hạ.
Vương Chính nói:
- Quán Hà bây giờ càng đấu càng lợi hại.
Vương Trạch Vinh dập máy rồi suy nghĩ một chút liền gọi cho Lý Hạ.
Lý Hạ bây giờ rất buồn bực. Mình vốn là phái trung lập trong Thị ủy, muốn không đắc tội ai là được. Nhưng lại bị Bí thư và Thị trưởng hợp sức làm mất chức thường vụ. Bây giờ chức Phó thị trưởng cũng chưa chắc đã ngồi được yên? Lý Hạ ngồi nhà suy nghĩ chuyện này.
Vợ y thấy chồng buồn bã như vậy liền nói:
- Anh trước không phải nói rất nhiều người thân tín sao. Nhưng bây giờ anh vừa mất chức thường vụ thì đã không có một ai đến nhà.
Lý Hạ cố ra vẻ bình tĩnh mà nói:
- Không phải vẫn còn cái mũ Phó thị trưởng sao? Dù không còn là thường vụ, anh cũng còn quyền lực nhất định.
Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Lý Hạ rất không cam tâm.
Khi Vương Trạch Vinh gọi tới, mới đầu Lý Hạ còn không nghĩ là Vương Trạch Vinh gọi, sau đó nghe giọng mới kích động.
- Lão lãnh đạo, ngài nghĩ như thế nào mà gọi cho tôi?
Bởi vì kích động nên Lý Hạ cũng không biết mình cần nói gì.
- Lão Hạ, tôi nghe nói anh có chuyện nên gọi điện hỏi thăm.
Thì ra mục đích của Vương Trạch Vinh là như vậy, Lý Hạ có chút cảm động mà nghẹn ngào nói:
- Cảm ơn lão lãnh đạo quan tâm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Là như thế này, tôi đang cần một phó giám đốc sở, nếu anh muốn thì tới đây.
Mắt Lý Hạ sáng lên. Nói thật sau khi mất chức thường vụ, vẻ ngoài thì y không có gì nhưng rất buồn bực. Trước đây coi như cùng cấp đám thường vụ, bây giờ họ lại thành cấp trên của mình. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói muốn mình tới làm phó giám đốc sở, y vô cùng hưng phấn.
- Lão lãnh đạo, chỉ cần ngài muốn, tôi lập tức đến ngay.
Lý Hạ bỏ điện thoại xuống rồi nhìn vợ mà vui vẻ nói:
- Vừa nãy Giám đốc Vương gọi điện tới nói muốn tôi tới Sở nông nghiệp tỉnh Giang Sơn làm phó giám đốc sở.
Vợ y khó hiểu hỏi:
- Từ tỉnh Sơn Nam điều đến tỉnh Giang Sơn làm phó giám đốc sở, Giám đốc Vương có thể làm được không?
Lý Hạ cười nói:
- Giám đốc Vương đâu phải người bình thường. Nếu Giám đốc Vương không nắm chắc thì sẽ không nói như vậy.