Đồ ăn vừa được mang lên thì Lâm Khâm và Uông Kiều đã tới.
Lâm Khâm cười nói:
- Trạch Vinh, cần gì phải làm món mới như vậy.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người thì thấy Lâm Khâm đã gầy hơn nhiều, còn đen đi nữa, chẳng qua tâm trạng lại rất tốt. Khi nhìn Uông Kiều thì thấy vẻ u oán của cô vẫn còn, có lẽ hai người vẫn còn khoảng cách.
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh mà cười cười không nói.
- Anh ngồi chủ tọa đi.
Vương Trạch Vinh sau khi có quan hệ với Uông Phỉ nên chỉ có thể để Lâm Khâm ngồi chủ tọa.
Lâm Khâm có chút đắc ý nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Xem ra tôi lớn hơn một chút. Ha ha.
Người khác không biết nguyên nhân nhưng cũng thấy lời này của Lâm Khâm là đúng. Lâm Khâm là con của Tổng bí thư, đương nhiên là lớn hơn một chút rồi.
Chu Thanh đã sớm kéo ghế tới cho Lâm Khâm ngồi.
Vương Trạch Vinh và Uông Kiều ngồi hai bên Lâm Khâm.
Thấy mọi người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không giấu gì anh, vừa nãy Lưu Nhược Quân đến đây rồi đi, chúng tôi cũng vừa định ăn.
Nghe thấy thế, Lâm Khâm nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Thú vị.
Bởi vì có Lâm Khâm nên mọi người ăn nhanh hơn nhiều. Đối với đám người Lô Kỷ Chu mà nói thì bữa ăn này chỉ có thể làm người ngồi nghe. Tin tức mà Lâm Khâm nói ra, bọn họ đều cẩn thận nghiên cứu.
Lâm Khâm có chút tò mò nhìn mấy người ở đây, Vương Trạch Vinh cũng không nói rõ tình huống của những người này với y, chỉ giới thiệu chức vụ của bọn họ với Lâm Khâm.
Lâm Khâm còn tưởng những người này là thân tín của Vương Trạch Vinh nên nhìn hắn với ánh mắt tán thành. Lâm Khâm nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, rất lợi hại, bây giờ đã bắt đầu bố trí rồi.
Lời này rất tùy tiện nhưng Vương Trạch Vinh lại giật mình mà nói:
- Mọi người rảnh rỗi nên tụ tập mà thôi. Tôi bị lão gia tử nhà anh kéo đi học, học đến chán.
Thấy Vương Trạch Vinh ra vẻ như vậy, Lâm Khâm cười phá lên:
- Lão gia tử nói lý luận của tôi không đủ, xem ra tôi sau đây cũng đi con đường của anh. Đúng là đau đầu.
Ăn uống xong, Lâm Khâm nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, không giấu anh, tôi bây giờ mặc dù là một Phó thị trưởng nhưng bị lão gia tử nhìn chằm chằm, sinh hoạt cá nhân cũng không có. Anh nhìn tôi đi, lần này liên tục xuống xã nghiên cứu nên phơi nắng đến đen hết cả người.
- Đây là lão gia tử quan tâm và bồi dưỡng anh mà.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Nghe Lâm Khâm nói như vậy, Lô Kỷ Chu thầm lắc đầu. Có cơ hội tốt như vậy mà còn nói này nói nọ. Nếu lão gia tử nhà mình cũng bồi dưỡng mình như vậy thì mình đã sớm lên tận Trung ương rồi.
Những người khác nghe hai người nói chuyện, ánh mắt nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm nóng bỏng. Thật không ngờ Vương Trạch Vinh lại quan hệ tốt với nhà Tổng bí thư như vậy, lần này không chọn lầm người rồi.
- Đáng tiếc tôi không quen ở Bắc Kinh, nếu không sẽ bố trí một tiết mục cho anh.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Chu Thanh lúc này vội vàng nói:
- Hai vị lãnh đạo, tôi bố trí tiết mục đêm nay được chứ?
Uông Kiều nghe thấy thế liền nhíu mày. Cô nhìn Lâm Khâm rồi nói:
- Em hơi mệt nên không đi cùng mọi người.
Vương Trạch Vinh biết Uông Kiều có thể không vui vì mọi người đi chơi. Chẳng qua hắn thấy Lâm Khâm có chút hưng phấn nên biết chỉ có thể bố trí như vậy. Hắn nói với Uông Phỉ:
- Có cần đưa cô về không?
Uông Kiều khẽ lắc đầu nói:
- Lâm Khâm không mấy khi về Bắc Kinh, mọi người tâm sự nhiều hơn.
Lâm Khâm vốn không có tình cảm mấy với Uông Kiều, nhìn Uông Kiều rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Không sao đâu, để cô ấy tự lái xe về là được.
Vương Trạch Vinh không tiện quan tâm cho mấy nên chỉ có thể nói với Uông Phỉ:
- Đi cẩn thận.
Uông Kiều khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Thấy Uông Kiều đi ra ngoài, Lâm Khâm như bỏ được bao quần áo nặng trên người. Y nói với Vương Trạch Vinh:
- khó chịu quá.
Vương Trạch Vinh nói:
- Uông Kiều rất được, anh phải quý trọng.
Lâm Khâm giơ chén lên nói:
- Trạch Vinh, không nói cái này nữa. Nào, đã lâu không uống với anh, hôm nay hai anh em chúng ta phải uống nhiều vào.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được, cạn chén.
Quản Ngọc Khôn một bên rót rượu cho hai người, một bên có chút giật mình. Vương Trạch Vinh và Lâm Khâm không ngờ lại thân thiết như vậy, đây đâu phải là điều bình thường. Nghĩ đến việc Lưu gia đang suy yếu, y coi như hiểu một vài thứ. Lưu gia nếu muốn chống đối tổ hợp mạnh như vậy thì sao có thể không ngã?
Quản Ngọc Khôn không biết việc này chủ yếu là do mấy ông lão kia.
- Chu Thanh tìm một chỗ có hoàn cảnh tốt một chút.
Vương Trạch Vinh nói với Chu Thanh.
Nhận được nhiệm vụ này làm Chu Thanh rất hưng phấn. Hôm nay dựa vào Vương Trạch Vinh coi như đã đúng rồi. Nhìn Vương Trạch Vinh người ta xem, quan hệ tốt với con trai Tổng bí thư như vậy cơ mà, đây chính quan hệ quá mạnh.
Chu Thanh ra ngoài rồi không ngừng gọi ra ngoài.
- Không có chỗ cũng phải có chỗ, chỗ tốt nhất.
- Có phải không nể mặt tôi?
- Mẹ nó chứ, ngôi sao nhất định phải là loại sạch sẽ, đừng để đám thấy tiền là lên giường ngay.
- Tiền không phải vấn đề, anh nói với bọn họ chỉ cần làm tốt thì ông sẽ không ngừng lăng xê.
Không hổ là phó Tổng giám đốc tập đoàn di động Trung Quốc, Chu Thanh trước mặt Vương Trạch Vinh thì rụt rè nhưng khi ra ngoài lại khác hẳn.
Rất nhanh bố trí xong, Chu Thanh đi vào nói với Vương Trạch Vinh và Lâm Khâm:
- hai vị lãnh đạo, tôi đã bố trí ở Thiên thượng hoa đô, một người hai ngôi sao, không biết đủ không?
Lâm Khâm vỗ vai Chu Thanh rồi cười phá lên:
- Rất tốt, anh Chu làm rất tốt.
Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu, ai biết Lâm Khâm là người như vậy? Chẳng qua Lâm Khâm này xem ra đã nhịn lâu rồi.
Được Lâm Khâm vỗ vai, Chu Thanh thấy rất hưng phấn, vội vàng nói:
- Nên mà, có thể phục vụ hai vị lãnh đạo là vinh hạnh của tôi.
Nghe mấy người không ngừng gọi mình là lãnh đạo, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Từ cấp bậc thì bọn họ không hề kém hơn mình, vậy mà lại cúi mình như vậy?
Thấy Lâm Khâm muốn đi ngay, Vương Trạch Vinh nói:
- Được rồi, bây giờ đi thôi.
Câu lạc bộ này gần đây rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, diện tích rất lớn, giá cả rất cao. Nhưng mỗi ngày lại rất náo nhiệt, người có tiền tới Bắc Kinh đều muốn đến đây.
Bởi vì người đến đây đều là người quyền quý nên nhiều cô gái xem đây là nơi để tìm người nương tựa.
Vừa đến nơi thì tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền đến, có thể do uống không ít rượu nên Lâm Khâm rất hưng phấn, chân bước đi theo điệu nhạc.
- Trên tầng thượng.
Chu Thanh rất quen thuộc ở đây nên lớn tiếng nói với mọi người.
Vương Trạch Vinh quan sát mấy người đi cùng thì thấy bọn họ không quá xa lạ với nơi này, có lẽ mọi người thường xuyên đến đây.
Thang máy dừng ở tầng thượng, Vương Trạch Vinh thấy các cô gái đứng hai bên, khi thang máy mở ra, các cô gái lập tức quỳ xuống mà nói:
- Kính chào các ông chủ về phủ.
Điều này đúng là làm Vương Trạch Vinh giật mình.
Lâm Khâm cũng có chút sửng sốt, chẳng qua y lập tức cười cười.
- Đứng dậy đi, hầu hạ tốt thì mọi người đều có thưởng.
Chu Thanh như một quản gia mà nói.
- Mời chủ nhân vào thay quần áo.
Được đó.
Vương Trạch Vinh rất phục ông chủ nơi này vì cách bố trí tiết mục.
Các tiết mục sau đó khá đặc sắc. Mọi người được đưa vào phòng, đầu tiên là xông hơi, xoa bóp, sau đó mới đến một phòng rất lớn.
Chỉ thấy có một sân khấu lớn, một số diễn viên đang biểu diễn.
Từ đầu đến giờ mới chỉ có xoa bóp và chưa có việc quan hệ sắc dục, Vương Trạch Vinh được xoa bóp nên rất thoải mái.
- Kỹ thuật rất tốt.
Lâm Khâm có lẽ cũng được xoa bóp thích nên nói với Vương Trạch Vinh như vậy.
Một người một chiếc ghế dài, là loại ghế có thể điều chỉnh. Ngồi trên đó có thể nhìn rõ ràng màn biểu diễn trên sân khấu.
Trước mặt Vương Trạch Vinh là sáu cô gái, so sánh với những cô gái đứng đón ngoài cửa thì bọn họ mặc rất đẹp, có thể thông qua quần áo mà thấy đồ lót bên trong.
Đang khi Vương Trạch Vinh khó hiểu thì các cô gái này ngồi, quỳ vây quanh Vương Trạch Vinh.
Trong lúc nhất thời mùi thơm ập vào mũi, Vương Trạch Vinh thấy mình như ở chốn động tiên.
Hắn nhìn thấy người khác cũng như vậy.
Không biết như thế nào đầu Vương Trạch Vinh đã dựa vào ngực một người, càng có người khẽ ấn đầu hắn, chân cũng có người xoa bóp.
Vương Trạch Vinh chưa bao giờ được phục vụ như vậy, trong lòng thấy rất lo lắng. Hắn nhìn Lâm Khâm thì thấy y rất thích sự phục vụ này, tay còn đưa ra hai bên sờ mó hai cô gái.
- Đây mới là cuộc sống.
Lâm Khâm thấy Vương Trạch Vinh đang nhìn mình liền thở dài nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão gia tử nhà anh mà biết anh nói như vậy thì không đánh gãy chân anh mới lạ.
- Ha ha, đến lúc đó tôi nói anh dẫn tôi tới đây.
Lâm Khâm không thèm để ý mà nói.
Được mấy cô gái xoa bóp một lúc, Vương Trạch Vinh không thích phục vụ như vậy, hắn nói:
- Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi.
- Lão Chu, ngôi sao anh nói đâu?
Lâm Khâm hỏi.
Chu Thanh đưa một bản danh sách cho mọi người rồi nói:
- Mỗi cô này sẽ diễn một tiết mục, mời Lâm thiếu gia chọn.
Vương Trạch Vinh cũng cầm lấy bản danh sách thì bên trên có ảnh của từng ngôi sao, mỗi người đều rất đẹp, bên trên nói rõ số đo…