Quan Khí​

Chương 904: Chương 904: Đối mặt sự thật




Trong nháy mắt khi cửa phòng mở ra làm mọi người đều rất ngạc nhiên. Vương Trạch Vinh thấy là Lưu Nhược Quân liền cười cười, hắn thầm nói tên này đến quá đúng lúc. Mình đang muốn xem đám người kia có một lòng đi theo mình không, Lưu Nhược Quân đến vừa lúc.

- Lưu thiếu gia.

Mấy người kia đều giật mình. Bọn họ không ngờ mình bí mật gặp Vương Trạch Vinh lại xuất hiện Lưu Nhược Quân.

Cục trưởng cục Đông Bắc Ủy ban kế hoạch phát triển Lâm Quốc Hằng sợ đến độ nhảy dựng lên.

Phó chủ tịch tỉnh Hải Châu Quản Ngọc Khôn mặt cũng đỏ lên.

- Ồ là Vương Trạch Vinh, sao lại rảnh rỗi đến đây ăn thế?

Lưu Nhược Quân nói với Vương Trạch Vinh đầy vẻ khiêu khích.

- Ha ha, mấy đồng chí này mời tôi dùng bữa, tấm lòng mà.

Vương Trạch Vinh cười ha hả nói.

- Vừa lúc tôi cũng chưa ăn, có thể để tôi tham gia cùng không?

Lưu Nhược Quân nhìn mấy người kia.

Lời này làm mấy người kia khó xử. Đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được.

Vương Trạch Vinh lúc này lại không buồn nói, hắn nhìn mấy người kia. Tình hình này đúng là vừa vặn để kiểm tra bọn họ. Lúc này bọn họ còn có suy nghĩ chân giẫm hai thuyền thì hắn sẽ lập tức rời đi.

Mọi người biết đây không phải là vấn đề ăn cơm mà là thử thách.

Lô Kỷ Chu đổ mồ hôi, y dù như thế nào cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Làm sao bây giờ?

Phó Tổng giám đốc tập đoàn di động Trung Quốc Chu Thanh nói:

- Lưu thiếu gia, rất xin lỗi, hôm nay mọi người mời Bí thư Vương.

Nói xong y thở dài một tiếng. Chuyện đã đến nước này nếu không có quyết định thì tình hình sẽ không biết việc này. Sau khi làm việc này thì Lưu gia nhất định không thể bỏ qua cho mình.

Lô Kỷ Chu nghe Chu Thanh nói như vậy liền tỉnh ra, vào lúc này mình có đường lui sao? Chỉ cần Lưu Nhược Quân về điều tra một chút là biết mình bày ra bữa cơm này. Mình sẽ thành kẻ phản bội của Lưu gia, không còn đường quay lại.

- Lưu thiếu gia, Chu Thanh nói đúng, lần sau mời anh.

Lô Kỷ Chu nói.

Nghe hai người nói như vậy, vẻ mặt Lưu Nhược Quân rất khó coi. Từ trước đến giờ, Lưu Nhược Quân vẫn là người có quyền lực lớn ở Lưu gia, kẻ dựa vào Lưu gia đều không dám có ý chống đối. Tuy đã ra ngoài danh sách nhưng trước đó vì Lưu gia vẫn rất mạnh nên mọi người còn e ngại y. Trước khi đến y sẽ nghĩ đầu tiên phá vỡ bữa cơm này, sau đó xử lý bọn chúng. CHỉ có như vậy mới uy hiếp được kẻ định phản bội.

Lưu Nhược Quân rất tự tin vào uy tín của mình. Y cho rằng mình xuất hiện thì đám người kia sẽ quay đầu lại.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện hai kẻ dám can đảm chống đối.

Lưu Nhược Quân trừng mắt nhìn Chu Thanh và Lô Kỷ Chu như muốn giết người.

Thấy ánh mắt này, cả Lô Kỷ Chu và Chu Thanh đều liều mạng, bọn họ lén nhìn Vương Trạch Vinh.

Đối với hai người này dám đứng ra phản đối Lưu Nhược Quân, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ, khẽ gật đầu.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, tâm trạng Lô Kỷ Chu vui lên.

Nhìn chằm chằm hai người một chút, Lưu Nhược Quân nhìn Quản Ngọc Khôn và Tào Kiến Sơn:

- Hai vị chắc cũng muốn báo cáo với Vương Trạch Vinh phải không?

Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh ngồi đó, Quản Ngọc Khôn và Tào Kiến Sơn chưa bao giờ thấy khó quyết định như vậy. Bọn họ vẫn sợ lực lượng của Lưu gia, bây giờ Lưu Nhược Quân lại đến làm bọn họ không biết làm như thế nào?

Bây giờ Lô Kỷ Chu và Chu Thanh đã rõ ràng đứng về phía Vương Trạch Vinh, chỉ cần mình đứng về phía Lưu Nhược Quân, Lưu gia nhất định sẽ nhận lại, thậm chí còn có thể vì việc này mà có được chỗ tốt. Nhưng Lưu gia còn có thể xoay người sao?

Thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó không nói gì, hai người biết Vương Trạch Vinh đang thử thách mình.

Rất nhanh hai người đã nghĩ rõ ràng.

- Lưu thiếu gia, rất xin lỗi, hôm nay chúng tôi có việc, hôm khác mời anh.

Quản Ngọc Khôn nói với Lưu Nhược Quân.

Tào Kiến Sơn cắn răng nói:

- Hôm nay mời anh dùng bữa sẽ không tiện, hôm khác đi.

Không ngờ gặp phải việc này, Lưu Nhược Quân nhìn Lâm Quốc Hằng vừa nhảy dựng lên, chỉ nghe Lâm Quốc Hằng cười nói:

- Lưu thiếu gia muốn tham gia thì có thể, chỉ là thêm đôi đũa mà thôi.

Nhưng đúng lúc này Vương Trạch Vinh nói:

- Cục trưởng Lâm, hôm nay mời anh cùng Lưu thiếu gia đi chỗ khác.

Tuy Vương Trạch Vinh nói rất nhẹ nhàng nhưng Lâm Quốc Hằng lại nghe thấy như là tiếng sấm nổ bên tai.

Nhìn mọi người, Lâm Quốc Hằng lúc này mới phát hiện mình là kẻ phản bội.

- Ha ha, rất tốt, Lâm Quốc Hằng, chúng ta đi.

Lưu Nhược Quân ít nhiều lấy lại mặt mũi. Y trừng mắt nhìn mọi người rồi xoay người đi ra ngoài.

Khi cửa đóng lại, đám người Lô Kỷ Chu mới lấy lại tỉnh táo. Bọn họ biết bắt đầu từ bây giờ không nghe Vương Trạch Vinh không được.

Vương Trạch Vinh nhìn mấy người đã có sự lựa chọn liền nói:

- Mọi người lựa chọn rất đúng.

Nói xong hắn cầm máy gọi cho Mã Hạo Dân.

- Mã thiếu gia, có biết Lâm Quốc Hằng không?

- Ha ha, sao không biết, là một Cục trưởng ở chỗ lão gia tử mà.

- Ha ha, thằng này hình như qua lại rất gần với Lưu Nhược Quân.

Vương Trạch Vinh nói.

- Tôi hiểu, Vương ca yên tâm, tôi sẽ nói với lão gia tử về việc này.

- Vương ca, lão gia tử đã sớm nói với tôi là mời anh đến nhà dùng bữa, anh xem lúc nào rảnh rỗi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi lúc nào cũng rảnh.

Vương Trạch Vinh dập máy rồi nói:

- Đường do mọi người tự chọn, chỉ cần chọn con đường mình đi thì phải có trách nhiệm với chính bước đi của mình.

Mấy người đều nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi điện. Chỉ vài câu là mọi người biết Lâm Quốc Hằng xong đời.

Chỉ đồ ăn trên bàn, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Mấy người xem, đồ ăn ngon như vậy mà sắp nguội rồi, chúng ta uống thôi.

Lô Kỷ Chu lau mồ hôi và thầm vui mừng vì quyết định của mình. Vương Trạch Vinh mặc dù chỉ là gọi một cuộc điện nhưng cũng đủ cho bọn họ biết hắn muốn xử ai thì không hề khó.

Tào Kiến Sơn cũng đang sợ. Y không ngờ Vương Trạch Vinh lại có tính cách như vậy, lập tức xử lý kẻ phản bội. Nghe nội dung cuộc điện thoại thì Tào Kiến Sơn biết Vương Trạch Vinh gọi cho con của Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển, hơn nữa y cũng nghe ra Chủ nhiệm Mã rất muốn mời Vương Trạch Vinh đến nhà.

Nhận vài người, Vương Trạch Vinh biết phải giúp bọn họ qua khỏi cơn nguy hiểm nên nói:

- Suy nghĩ của mọi người tôi biết. Trong khả năng thì tôi sẽ làm việc mình nên làm.

Lô Kỷ Chu lúc này mới hoàn toàn yên tâm, một lần nữa tỏ thái độ:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, mấy người chúng tôi về sau sẽ theo sát anh.

Chu Thanh cũng nói:

- chuyện của Bí thư Vương là chuyện của chúng tôi.

Vương Trạch Vinh nhìn Quản Ngọc Khôn rồi nói:

- Hạng Kiền là bác của tôi, chẳng qua anh không nên quá chú ý, trước làm như thế nào thì cứ làm.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mắt Quản Ngọc Khôn sáng lên. Y bây giờ lo nhất chính là Hạng gia đang đối phó mình. Bây giờ Lưu gia ngã, nếu Hạng gia muốn đối phó y, y không còn có thể chống cự. Nhưng từ lời của Vương Trạch Vinh, y có thể nghe ra Vương Trạch Vinh mặc dù là người Hạng gia nhưng lại muốn chia tách rõ ràng, không quá hòa hợp với Hạng Kiền.

Quản Ngọc Khôn thông minh nói:

- Tôi nghe Bí thư Vương, công việc tiếp theo tôi sẽ cố gắng hợp tác với Phó bí thư Hạng.

Vương Trạch Vinh gật đầu, đối phương rất thông minh.

Cái gì là thực tế, bây giờ theo sát Vương Trạch Vinh chính là thực tế.

Đang ăn cơm thì Vương Trạch Vinh nhận được điện, Lâm Khâm gọi tới.

- Lâm Khâm, nghĩ thế nào mà gọi cho tôi?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Lâm Khâm vừa từ địa phương về và đang ở nhà. Uông Kiều cũng đã lên Bắc Kinh và nói chuyện ở Phượng Hải. Không biết như thế nào mà Uông Kiều nói rất tốt về Vương Trạch Vinh. Lâm Khâm cảm thấy cần cảm ơn Vương Trạch Vinh nên mới gọi điện tới.

- Trạch Vinh, tôi vừa về Bắc Kinh, chuyện ở Phượng Hải nhờ anh nếu không hậu quả không biết như thế nào. Hôm nay có rảnh không, tôi mời anh dùng bữa.

Lâm Khâm vừa cười vừa nói.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua mấy người rồi nói:

- Tôi bây giờ đang dùng bữa, nếu anh chưa ăn thì lại đây.

Lâm Khâm cười nói:

- Có tiện không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Không có gì, chỉ là mấy lãnh đạo địa phương.

- Được, tôi và Tiểu Kiều lập tức sẽ tới.

Nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh nhìn đồ ăn trên bàn rồi nói:

- Lão Lô, lát nữa Lâm Khâm sẽ tới. Anh xem có nên đổi lại đồ ăn không?

Lâm Khâm?

Mắt mọi người sáng lên, ai không biết đây là con của Tổng bí thư. Không ngờ người mình không thể với tới mà lại chủ động gọi cho Vương Trạch Vinh.

Chu Thanh nhảy dựng lên nói:

- Tôi đi bố trí.

Nói xong y lớn tiếng nói với nhân viên phục vụ:

- Dọn hết đồ đi, mang đồ mới lên.

Quản Ngọc Khôn cũng nói:

- Bảo bọn họ nhanh lên.

Bây giờ mọi người càng thêm tin tưởng vào năng lực của Vương Trạch Vinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.